Chấn động kịch liệt mà phức tạp làm cho thanh đoản kiếm này tỏa ra mấy trăm đạo kiếm khí màu sắc khác biệt, bay ngược lên trên, nghênh đón bóng núi từ trên bầu trời rơi xuống.
Từng đạo kiếm khí xông về phía bóng ma khổng lồ, giống như pháo hoa không ngừng nở rộ ở đáy bóng núi này.
Ma Long thương trong tay Mạc Huỳnh bắt đầu rung động, ngay sau đó cơ thể y cũng bắt đầu chấn động.
Sâu trong đôi mắt nghiêm túc đến cực điểm của y trong nháy mắt tràn ngập một loại thần sắc phức tạp khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Y lập tức hiểu được chấn động này không phải xuất phát từ lực lượng chân chính va chạm, cũng không phải là lực lượng một kiếm này của Đinh Ninh cường đại đến mức đủ để ngăn cản "Ma Long Khiêu Sơn" của y, mà bởi vì cảm xúc kích động xuất phát từ sâu trong nội tâm của y. (Ma Long Khiêu Sơn: Ma Long bẩy núi)
Một đạo kiếm ý này của đối phương mang theo cảm xúc, hoàn mỹ truyền đến nhận biết và thế giới tinh thần của y, ảnh hưởng đến nội tâm của y.
Trong nháy mắt này, y tựa như một thanh phi kiếm bị đánh lệch khỏi quỹ đạo.
Y không thể tránh khỏi bị lây nhiễm, trong đầu thậm chí còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh đã từng trải qua, tựa như một thanh kiếm vừa mới rời khỏi tay đã cách nhau rất nhiều năm mới xuất hiện lại trong tầm mắt y, từ đó khiến y nhớ về lần đầu tiên gặp phải Yên Tâm Lan, lần đầu tiên nhìn thấy chuôi kiếm "Noãn Xuân" này.
Đó thực sự là một mùa xuân rất ấm áp.
Trong một chiến trường ở phía nam, có vô số hoa cải dầu màu vàng nở rộ trên những mô đất cao thấp.
Y mang theo một thùng băng vải dính máu, xuyên qua cánh đồng hoa, rửa sạch những dải vải này ở bên cạnh dòng suối trong vắt, nơi đó có một nữ tử đang rửa mặt.
Đó chính là Yên Tâm Lan.
Bên hông hai bên trái phải đều đeo hai thanh kiếm, một thanh là Mạt Hoa, một thanh chính là Noãn Xuân.
Yên Tâm Lan giống như những Kiếm sư của Ba Sơn Kiếm Tràng kia, khí tức trên người tản mát ra cũng giống như một thanh kiếm sắc bén đến cực điểm, nhưng mà tư thái rửa mặt của nàng lại khác biệt với nữ tử bình thường, hơn nữa rõ ràng nàng cảm nhận được y đến, lại vẫn không thay đổi tư thái rửa mặt, không nhanh không chậm như trước.
Rất nhiều năm sau, y biết đây là tâm định, đồng thời cũng là sự quật cường không thay đổi vì người ngoài của nàng. (tâm định: tâm thần bình tĩnh)
Khi y sững sờ nguyên chỗ, Yên Tâm Lan lại chỉ lơ lễnh quay đầu nói:
- Nghe bước chân, hô hấp và lực lượng sử dụng khi xách thùng gỗ này, ngươi hẳn là đã tu luyện một ít thủ đoạn tu hành của Hoàng Sùng Kiếm viện và Bạch Lộc Thư viện, học hỗn tạp, không phải đích truyền, thế nhưng có thể học được như vậy đã có thể coi là kỳ tài.
Y sửng sốt thật lâu, không biết trong lòng nghĩ như thế nào, cuối cùng lại nói một câu,
- Vậy ngài có thể dạy ta sao?
Nàng từ chối cho ý kiến, nhưng cuối cùng vẫn dạy.
Màu sắc vàng ố đầy trời, thấy lại tình cảnh đã qua làm cho tâm thần y chấn động, xuất hiện sự thất thần, thậm chí là hoảng hốt trong nháy mắt.
Chuyện này đối với Đinh Ninh mà nói thì đã đủ rồi.
Một đạo kiếm ảnh mang theo Đinh Ninh lao ra từ dưới bóng núi, bóng núi hạ xuống phía sau người hắn, mặt đất lại im ắng nổ tung, chỉ vì thanh âm cũng không kịp truyền ra.
Đinh Ninh đã phá một thương này của Mạc Huỳnh.
Một mảnh tiếng kinh hô không kiềm chế được vang lên như một cơn thủy triều bên trong doanh trướng.
Những Tu hành giả trong quân doanh không thể tin vào mắt mình.
Bọn họ không thể tin được, trên đời này lại có thể có người chỉ bằng vào chiêu phá chiêu, đã không cần để ý đến lực lượng hay quy tắc mà phá vỡ một kích như vậy.
- Đây thật sự là kỳ tích.
Mạc Huỳnh hít sâu một hơi.
Cảm xúc rung động trong mắt y tiêu tan không còn.
Mũi thương buông xuống đất, lực lượng còn sót lại trên đó rất dễ dàng phá vỡ chấn động từ mặt đất truyền tới, cực kỳ tự nhiên loại bỏ dư chấn nguyên khí có thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng bất lợi gì đối với thân thể và chân nguyên trong cơ thể y.
Y không lập tức vội vàng ra tay, mà chỉ nhìn Đinh Ninh, mặt không chút thay đổi nói:
- Xưa kia Vương Kinh Mộng lần lượt chiến đấu với các tông môn, biết rõ chiêu số các tông phái, cho nên hắn không chỉ biết dùng mà càng biết phá gần như tất cả chiêu số trong thiên hạ, vì vậy hắn có được năng lực vượt cảnh mà chiến. Không ngờ rằng ngươi là truyền nhân của hắn, hiển nhiên cũng có thể làm được như vậy.
Đinh Ninh khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt hờ hững và nghiêm túc của y, cũng không đáp lại những lời này của y mà chỉ là nâng kiếm lên, tựa như để cho Mạc Huỳnh thấy rõ ràng hơn một chút, đồng thời nhẹ giọng hỏi một câu,
- Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao nàng lại thu ngươi làm đệ tử?
- Tại sao?
Vấn đề này của Đinh Ninh cũng không để cho trong lòng Mạc Huỳnh lập tức nổi lên gợn sóng, bởi vì y vẫn luôn chuẩn bị ra tay, đồng thời cũng đang đề phòng Đinh Ninh ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh xuất kiếm.
Hắn buông chuôi kiếm ra, thanh đoản kiếm này phát ra một tiếng xùy, lập tức bay ra khi rời khỏi tay, tốc độ cực nhanh làm cho thanh kiếm này biến thành bóng hình cực nhạt trong nháy mắt, song trong nháy mắt tiếp theo, quỹ tích và kiếm ý nở rộ của nó lại khiến cho thanh đoản kiếm đã biến thành phi kiếm này trở nên càng thêm nhẹ nhàng, tựa như trực tiếp biến mất trong không khí, song lại mang theo một loại hương vị nào đó khó có thể gọi tên.
Tựa như vào đầu mùa hè, trong một đêm chuếnh choáng về men rượu, một mình đi tới cây cầu gỗ dưới tán cây liễu, lại đúng lúc gặp được một nữ tử trước kia mình đã từng thấy, dù trong lòng ngưỡng mộ nhưng lại không hiểu ở phương diện nào.
Một kiếm này của Đinh Ninh đã phát huy loại hương vị này tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Tên của một kiếm này chính là "Kiến Duyên".
Có một số thứ được gọi là vận mệnh, đó là hương vị mang theo vẻ trang trọng và nghiêm túc, cũng có một số thứ gọi là "Duyên phận", thường mang theo hương vị ngọt ngào và ấm áp hoặc đau khổ rất nhẹ.
Trên thương của Mạc Huỳnh phát ra thanh âm cực kỳ hoành tráng, giống như là tiếng rồng ngâm, theo lực lượng cường đại trong cơ thể y phun trào, chỗ mũi thương phun ra dòng nước đỏ còn nóng rực hơn nham thạch, một thương này chính là bí chiêu "Ma Long ngâm" trong điển tịch tu hành mà cựu quý tộc quyền quý xưa kia lấy được ở chốn tu hành cổ lão. (bí chiêu: chiêu số bí ẩn)
Không chỉ nở rộ uy lực như Long tức trong truyền thuyết, thế thương lại mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa thanh âm hoành tráng còn mang theo lực lượng mê hoặc tinh thần và nhận biết của người tu hành. (Long tức: khí tức của rồng)
Nhưng mà giờ phút này, một chiêu này của y vừa mới hiện ra, y lại không thể nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với Đinh Ninh, cũng bởi vì lời nói trước của Đinh Ninh, bởi vì kiếm ý trong một kiếm này của hắn khiến tinh thần y lại tiếp tục rơi vào trong chấn động kịch liệt.
Thực ra trong tiềm thức của y vốn đã suy nghĩ đến vấn đề của Đinh Ninh.
Nhưng đáp án giống như đá cuội chìm trong nước, lúc này lại bị kiếm ý của Đinh Ninh xới ra, nổi lên khỏi mặt nước.
Y đích thật là Tu hành giả rất có thiên phú, nếu không cho dù được truyền thừa của Ba Sơn Kiếm Tràng thì cũng không thể nào trở nên cường đại trong thời gian rất ngắn.
Song Mạc Huỳnh lại cực kỳ hiểu rõ Yên Tâm Lan và tính tình của nàng, cho nên trong lòng y nhanh chóng hiểu được sở dĩ nàng truyền kiếm của mình, một là bởi vì nàng năm đó cũng rất ít khi ra khỏi Ba Sơn Kiếm Tràng, cực kỳ hạn chế trao đổi với người khác, hơn nữa nàng còn rất trẻ tuổi. Bởi vì quá trẻ tuổi, cho nên khi y nhắc tới việc xin nàng dạy kiếm cho mình, trước đó nàng còn chưa có ý nghĩ muốn thu đồ đệ, cho nên chưa từng thu Tu hành giả có thiên phú cực cao làm đệ tử.
Nhưng mấu chốt nhất chính là bởi vì quá trẻ tuổi cho nên nàng rất tin duyên phận.
Trong một ngày xuân hoa nở khắp nơi khiến tâm tình rất tốt, vừa đúng dịp nhìn thấy một thanh niên thuận mắt, sau đó người trẻ tuổi ngại ngùng và có chút ngốc này mở miệng hỏi nàng về kếm kỹ, vì thế nàng liền dạy y. (kiếm kỹ: kỹ thuật về kiếm)
Đó là duyên.
Và sau đó còn chuyện gì khác nữa?
Nếu còn có, đó chính là y khi đó cũng rất trẻ tuổi, cho nên ánh mắt y cực kỳ sạch sẽ, không có dục vọng cùng xa vời gì, chỉ là một gã Dược sư tầm thường.
Mạc Huỳnh chiếm được đáp án, tâm tình của y càng thêm chấn động kịch liệt, trong tiếng Ma Long ngâm cũng xuất hiện một tia hỗn loạn.
Một đạo kiếm quang nhẹ nhàng xuyên qua khí viêm đỏ tươi, rơi về phía trán y.
Y bỗng nhiên bị vây giữa bừng tỉnh và hơi ngơ ngẩn, giữa hai hàng lông mày tự nhiên lóe lên vẻ dữ tợn, tay trái rời khỏi thân thương, hai ngón tay kẹp lấy kiếm quang kia ngay thời khắc cấp bách này.
Một tiếng vang nhỏ.
Thân kiếm như con cá chạch trơn trượt mạnh mẽ thoát khỏi ngón tay của y.
Toàn bộ thân thể của y trượt ra sau, đế giày nhanh chóng ma sát với mặt đất cũng phát ra thanh âm giống như khi phi kiếm ma sát với ngón tay.
Trong mi tâm của y xuất hiện một đường vết kiếm, sâu có thể thấy được xương, máu tươi theo chóp mũi chảy xuống.