Thanh âm này quanh quẩn trong quân doanh, giống như từng thanh giũa nhỏ mài lấy lòng người.
Hơn mười Tu hành giả tạo thành thế trận kia trầm mặc không nói gì, một Tu hành giả trong đó nhìn tình cảnh lúc này, bỗng nhiên nhớ tới một ngày hoàng hôn ở Trường Lăng rất nhiều năm trước, sư tôn gã điểm một chốn tu hành nào đó, khinh bỉ cười một tiếng rồi nói:
- Chốn tu hành kia đã chết.
Gã không hiểu, bởi vì đệ tử tu hành ở nơi đó cực kỳ đông đảo, cuộc sống cũng rõ ràng rất tốt.
- Hồn không còn nữa.
Sư tôn của gã lúc ấy đáp lại bằng những chữ này.
Lúc ấy gã vẫn không thể hiểu được, cho đến hồi lâu sau gã mới biết câu "Hồn không còn nữa" mà sư tôn gã nói đại biểu cho quy củ, tinh khí thần của một cái tông môn.
Nếu như tông môn này không có đồ vật có thể để cho Tu hành giả trong môn dùng tính mạng để giữ vững, vậy coi như nó đã tiêu vong.
Sơn môn của Ba Sơn Kiếm Tràng đã không còn, nhưng hôm nay Cửu Tử Tằm xuất hiện, đối phương dùng phương thức như vậy thu hồi đồ vật thuộc về Ba Sơn Kiếm Tràng, cho dù tông môn này chỉ còn lại một truyền nhân cuối cùng, thế nhưng quy củ này vẫn còn, hồn này vẫn còn.
Nặng nhất là lòng người.
Đinh Ninh thu hồi thanh kiếm màu sắc rực rỡ kia, sau đó treo ở bên hông, hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nói thêm một câu gì, cũng không để ý đến biểu lộ của bất cứ người nào, chỉ im lặng đi ra khỏi quân doanh này.
Mạc Huỳnh ngửa mặt ngã xuống bụi bặm.
Chung quanh người y có rất nhiều tử sĩ, nhưng khi nhìn y ngã xuống, trong lúc nhất thời lại không có bất kỳ người nào tiến lên.
Toàn bộ quân doanh đều lâm vào một loại im lặng quỷ dị.
Cho đến khi bóng dáng Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, một gã quân sĩ trẻ tuổi mới chạy đến bên cạnh Mạc Huỳnh, bắt đầu đắp thuốc cho y.
Đây là một tên Dược sư trẻ tuổi.
Gã có chút kinh hoảng khi nhìn thấy vết thương trên bụng Mạc Huỳnh, theo bản năng rắc thuốc cầm máu, nhưng sau đó gã cũng không dám động thủ khâu lại.
Hô hấp của Mạc Huỳnh bắt đầu rối loạn.
Y nhìn gã Dược sư trẻ tuổi này, theo bản năng nghĩ đến bản thân mình trước kia.
Chính mình dường như biến thành gã Dược sư không biết tu hành rất nhiều năm trước một lần nữa.
Song bản thân hiện tại lại biến thành bộ dáng này.
Y nhìn vết thương chỗ bụng do bị kiếm phá vỡ, nhìn máu thịt của mình bởi vì mất đi chân nguyên và thiên địa nguyên khí mà nhanh chóng già nua, làn da trần trụi lộ ra bên ngoài giống như da trâu già hay dùng để mài đao trong quân đội.
Y đột nhiên cảm thấy buồn cười, rồi nở nụ cười rất thảm thiết, tiếng cười cực kỳ lớn.
- Quả thực giống như một trò đùa.
Y nói với gã Dược sư trẻ tuổi đang do dự và sợ hãi kia.
Gã Dược sư trẻ tuổi ngẩn người, vì không biết y có ý gì cho nên gã càng thêm bối rối.
- Ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ta là gì không?
Mạc Huỳnh nhìn gã Dược sư trẻ tuổi này, nghiêm túc hỏi.
Tên Dược sư trẻ tuổi kia không dám đáp lại, gã đương nhiên không biết.
- Sai lầm lớn nhất của ta chính là biết rõ mình không thuộc những người đứng đầu thiên hạ, lại luôn muốn đứng ở trong hàng ngũ những người đó. Chờ đến khi phạm sai lầm thì mới bắt đầu sợ hãi.
Mạc Huỳnh nghiêm túc nhìn tên Dược sư trẻ tuổi này, giống như nhìn hậu bối thân cận nhất của mình, chân thành nói: (hậu bối: con cháu, đời sau)
- Là người nhất định phải thấy rõ sức nặng của mình, ngươi phải làm thầy thuốc thật tốt chứ không nên học kiếm.
Tên Dược sư trẻ tuổi kia không hiểu vì sao y có thể nói những lời này, cũng hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, gã chỉ theo bản năng khẽ gật đầu, lại không hề phát hiện ánh mắt Mạc Huỳnh đã rơi vào trên một thanh kiếm treo bên hông gã.
Gã mặc dù không phải là Tu hành giả, nhưng khi trong quân cần thiết thì vẫn sẽ chiến đấu như trước, cho nên cũng tự kiếm cho mình một thanh kiếm sắt tầm thường.
Mạc Huỳnh vươn tay về phía thanh kiếm này.
Tên Dược sư trẻ tuổi này bỗng nhiên giật mình, có chút kịp hiểu được Mạc Huỳnh muốn làm cái gì, song Mặc Huỳnh mặc dù mất đi tu vi, cũng suy yếu vì do mất đi lượng máu quá nhiều, nhưng y dù sao cũng có được tất cả ký ức và kinh nghiệm của Tông sư.
Một tiếng "xùy" khẽ vang.
Khuôn mặt của tên Dược sư trẻ tuổi bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tay gã rơi vào khoảng không, kiếm bên hông đã bị Mạc Huỳnh rút ra, chém ở trên cổ mình.
"A!"
Gã dược sĩ trẻ tuổi không đầu này hét lên.
Tiếng kêu của gã truyền ra rất xa, thế cho nên Đinh Ninh và Trường Tôn Thiển Tuyết dù đã cách doanh trại rất xa những vẫn nghe được tiếng thét chói tai này.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đoán ra chuyện gì đã phát sinh, nhưng trong lòng không có quá nhiều cảm giác vui vẻ.
Cảm giác sung sướng khi báo thù thành công thường chỉ kéo dài rất ngắn, ngược lại nhiều lúc sẽ bởi vì báo thù mà nhớ tới rất nhiều ký ức khó chịu.
- Sao rồi?
Nàng chỉ có chút lo lắng cho thương thế của Đinh Ninh, dù sao trong cơ thể hắn còn phải áp chế thuốc bất tử quỷ dị trong Tổ sơn của Ô Thị.
- Cảm giác rất tốt.
Đinh Ninh cực kỳ thành thật nhìn nàng, khẽ nói: s
- Rốt cuộc không còn rỉ sét nữa... Có một số việc không làm, thường thường sẽ quên loại cảm giác đó. Kỳ thật ta vẫn chưa mạnh mẽ như trước đây.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã triển lộ thân phận Cửu Tử Tằm, ra tay không cần cố gắng giấu diếm, vậy ngươi sẽ khôi phục rất nhanh, cho nên dùng loại đồ vật như kiếm đối với ngươi mà nói chỉ là bản năng.
Đinh Ninh cũng gật đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời phía đông.
Trên bầu trời rất xa có rất nhiều chấm đen bay múa lên xuống.
Những đốm đen đó là kền kền.
Nơi có nhiều kền kền, có nghĩa là chết chóc số lượng lớn.
Một vùng Âm Sơn chính là biên giới của hai nước Tần Sở, quân đội hai bên đã đan xen nhau cực kỳ dày đặc, mỗi ngày đều có rất nhiều trận chiến bộc phát.
Ngoài ra, nơi chiến đấu kịch liệt nhất hiển nhiên chính là quận Dương Sơn.
Quận Dương Sơn là đất bị cắt, bị Sở thống trị nhiều năm, mặc dù trước Lộc Sơn hội minh đã bị quân đội Đại Tần tập kích mạnh mẽ để thu hồi, nhưng khả năng quen thuộc quận Dương Sơn của quân đội vương triều Đại Sở trong mấy năm nay đã vượt xa quân Tần.
Trong rất nhiều thành trì hiển nhiên cũng có lượng lớn người Sở.
Những người Sở này đã sinh hoạt nhiều năm ở quận Dương Sơn, rất nhiều trong số họ thậm chí đã kết làm vợ chồng với người Tần, mặc dù quận Dương Sơn bị quân đội Đại Tần mạnh mẽ thu hồi, nhưng trong đại đa số thành trấn cũng không có chiến đấu kịch liệt xảy ra, cho nên trạng thái sinh hoạt và lối sống của những người này thực ra cũng không có nhiều thay đổi.
Thế nhưng ai cũng không ngờ tới, một đạo quân lệnh lãnh khốc nhanh chóng truyền đến quận Dương Sơn.
Thanh tra hộ tịch.
Hệ thống hộ tịch cũng là một trong những nội dung quan trọng trong biến pháp của Thương gia xưa kia, có thể tránh được các vấn đề từng quấy nhiễu vương triều Đại Tần ngày xưa như thất thoát tiền lương, trốn thuế và giặc cỏ.
Cũng chính vì điểm này cho nên một ít Tu hành giả của các vương triều khác khó có thể ẩn nấp ở Trường Lăng trong thời gian dài.
Tất cả người Sở trong quận Dương Sơn bị điều tra ra, sau đó bắt đầu bị gom lại, xua đuổi.
Trong vòng mấy ngày đã có hơn bảy vạn người Sở bị cưỡng ép trục xuất, hơn nữa còn bị đại quân nước Tần áp giải, xua đuổi về phía lãnh thổ Đại Sở, hoặc nếu nói cách khác chính là xua về chỗ chiến trường.
Những người Sở này không phân biệt già trẻ, mỗi người đều chỉ có thể mang theo một ít khẩu phần lương thực lúc rời khỏi nhà, trên đường hoàn toàn không có được một chút tiếp tế của quân đội.
Mỗi ngày đội ngũ "Dân chạy nạn nước Sở" khổng lồ này bị xua đuổi đi đường giống như quân đội hành quân.
Mấy ngày sau đó đã có rất nhiều người trong đội ngũ này suy yếu không chịu nổi, bắt đầu tử vong.
Kền kền thường tụ tập hơn mười con thành một đàn.
Trong lãnh thổ quận Dương Sơn, càng ngày càng có nhiều đàn kền kền ngửi được lượng lớn khí tức tử vong, đuổi theo đội ngũ này.