Khí hậu mùa xuân biến ảo vô thường, khi thì ôn nhuận, khi thì se lạnh, đây cũng là thời điểm vốn dễ dàng sinh bệnh, đối với đám người bị trục xuất mà nói thì lại càng là một cơn ác mộng.
Vì bị quân đội áp giải phải cố gắng tiến lên mỗi ngày, cho nên tình cảnh của "dân chạy nạn nước Sở" còn gian nan hơn so với nhóm người tị nạn bình thường, không nói đến việc không có thức ăn và thuốc men, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, sau khi một số ít tử vong và số lượng lớn người nhiễm bệnh xuất hiện, tử vong số lượng lớn là chuyện không thể tránh khỏi.
Bắt đầu từ khi mệnh lệnh cưỡng ép trục xuất tất cả người Sở trong quận Dương Sơn được ban ra, đây nhất định là một trận đồ sát tàn khốc.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, dùng loại thủ đoạn này để giết chết những dân chúng tầm thường kia, còn tàn nhẫn hơn cả một cuộc đồ sát cả một thành trấn.
Đạo mệnh lệnh tàn khốc này xuất phát từ Hoàng cung Trường Lăng, xuất phát từ tay Hoàng hậu Trịnh Tụ.
Trong Hoàng cung Trường Lăng thâm sâu, có rất nhiều quan viên đồng loạt quỳ bên ngoài thư phòng của Hoàng hậu.
Những quan viên này đều đến để thỉnh cầu Hoàng hậu thu hồi lại mệnh lệnh, theo bọn họ thấy, thì bất kỳ triều đại nào trong lịch sử, việc thống trị cực kỳ tàn bạo thường thường sẽ chỉ dẫn tới chuyện sớm bị diệt vong.
Cho dù dùng một ít thủ đoạn nhằm vào kẻ địch, nhưng thanh danh tàn bạo cũng sẽ làm cho dân chúng trong triều không có cảm giác an toàn.
Chỉ là những quan viên này cực kỳ hiểu rõ Hoàng hậu Trịnh Tụ, biết rằng lời nói không thể nào thuyết phục được nàng, cho nên chỉ có thể dùng phương thức trầm mặc tuyệt thực.
Trịnh Tụ yên tĩnh ngồi trước thư án. (thư án: bàn đọc sách)
Cửa thư phòng của nàng đóng chặt, nàng không thể trực tiếp nhìn thấy biểu lộ của những quan viên này, nhưng nhận biết cường đại lại làm cho nàng có thể biết rõ trạng thái của mỗi một người đang quỳ ở bên ngoài.
Khuôn mặt hoàn mỹ lấp lánh như đồ sứ của nàng lộ ra một chút vẻ trào phúng.
Lạnh lùng và trào phúng cũng không phải vì nàng hoàn toàn không thèm để ý đến quan điểm của những người này, cảm thấy có bọn họ cũng được cũng không có cũng chẳng sao, hoặc là quá mức hèn mọn, mà bởi vì những người này hoàn toàn không thể phỏng đoán được tâm ý của nàng chút nào, căn bản cũng không hiểu được có vài thứ vốn là mánh khóe của nàng.
Trong mắt người ngoài, từ khi Mân Sơn kiếm hội bắt đầu thì dường như nàng đã gặp phải quá nhiều thất bại, mất đi hào quang bất khả chiến bại khi xưa, song tất cả chuyện này đều diễn ra theo đúng tâm ý của nàng.
Miễn là có thể đạt được mục tiêu cuối cùng, còn quá trình như thế nào thì không quá quan trọng.
Giống như hai tên kỳ thủ đang đánh cờ, một người nhìn như đã mất đi rất nhiều, thế nhưng đã bố trí hoàn thành đại cục. (kỳ thủ: người đánh cờ)
Từ khi giết chết ba người trong nhà mình, hoàn toàn khống chế được quận Giao Đông, lúc đó nàng mới bắt đầu thực sự đánh xuống quân cờ.
Chuyện xua đuổi người Sở ra khỏi quận Dương Sơn cũng chính là một quân cờ khác của nàng, cũng là nơi khởi đầu cho việc chính thức phản kích.
Mệnh lệnh vốn cần phải thu hồi lại, nhưng khi nào thu hồi thì cũng phải đúng thời cơ, bởi vì nó sẽ có thể chuyển hóa thành sát chiêu tuyệt đối ở thời điểm thích hợp.
Nặng nhất là lòng người.
Mỗi người đều có tình cảm.
Bất luận thủ đoạn sát phạt nào thì cuối cùng chẳng phải sẽ quy về sát phạt trên mặt cảm tình sao?
Dùng binh là hạ, phạt tâm là thượng. (Dùng binh là thứ yếu, đánh vào lòng người mới là điểm mấu chốt)
Đám quan viên ngoài thư phòng đã quỳ lạy một ngày một đêm, có một số quan viên lớn tuổi đã chống đỡ đến mực tận cùng, đối với nàng mà nói, lúc này đi ra vừa có thể đổi lấy kết quả bọn họ muốn, đổi lấy sự cảm kích của bọn họ, đồng thời cũng có thể để cho bọn họ sinh ra càng nhiều kính sợ, biết được nếu muốn đổi lấy sự đồng ý của nàng thì nhất định phải trả đủ giá. Sau này nếu chuyện như vậy có xảy ra lần nữa, sẽ ít phải phiền phức như lần này.
Nàng đứng lên, một chút vẻ châm chọc hiện lên trên mặt cũng đã hoàn toàn biến mất, nàng mang vẻ mặt không chút thay đổi xuyên qua Linh tuyền, đẩy cửa thư phòng ra.
- Ta có thể thu hồi lệnh lệnh, nhưng cũng có một yêu cầu.
Nàng không nói ra bất kỳ lời nói dư thừa nào, mà chỉ nhìn những quan viên đang quỳ lạy trên mặt đất, bình thản mà mang theo uy nghiêm cường đại nói.
Tất cả các quan viên đều ngẩng đầu lên.
Nàng nói tiếp:
- Giúp ta truyền khắp toàn bộ Trường Lăng... Nếu muốn ta không trục xuất những người Sở ở quận Dương Sơn thì phải có một người Sở đủ sức nặng để đổi. Nói cách khác thì muốn cứu mạng người Sở, ít nhất phải dùng một gã người Sở đủ sức nặng để đổi lấy.
Những quan viên này trước tiên cảm thấy có chút mừng rỡ, nhưng trong nháy mắt kế tiếp lại sinh ra ý lạnh bởi vì sự lãnh khốc chứa đựng trong lời nói của nàng, rất nhiều người bởi vì đã chống đỡ đến mức cực hạn, cho nên thân thể giờ phút này lại càng lạnh như sương.
- Nếu người Sở không có đủ sức nặng đứng ra thì sao?
Một trong những quan viên cầm đầu không nhịn được run giọng hỏi.
- Đó là chuyện của đám người Sở.
Trịnh Tụ lắc đầu, đưa mắt nhìn vị quan viên lên tiếng này,
- Nếu ngay cả người Sở bọn họ cũng ngồi nhìn, vậy người Tần chúng ta cần gì phải lo nghĩ?
Tên quan viên này lập tức trì trệ, nói không nên lời.
- Có thể để cho những người Sở bị trục xuất kia dừng lại trước hay không.
Một quan viên hít sâu một hơi, nhìn Trịnh Tụ rồi hỏi.
Gã biết ở phụ cận Trường Lăng chắc chắn có người Sở đủ sức nặng đang ẩn nấp, nhưng tình huống hiện tại là cứ một ngày trôi qua sẽ có rất nhiều người trong đội ngũ lưu đày kia chết đi.
- Đó cũng là chuyện bọn chúng cần phải cân nhắc.
Trịnh Tụ nhẹ nhàng nói:
- Đứng ra chậm một ngày thì sẽ chết thêm một ít người, cho nên ta hy vọng người kia có thể dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của những người này mà không cần do dự.
Nghe được lời nói của nàng, rất nhiều quan viên đang quỳ ở đây không khỏi phẫn nộ lần nữa, thế nhưng bọn họ lại không còn lời nào để nói.
Bởi vì nó chính là thủ đoạn mà nàng thường dùng nhất.
Nhiều năm trước, nàng đã sử dụng loại thủ đoạn như vậy không chỉ một lần.
Cực kỳ vô sĩ, nhưng đồng thời cũng rất hiệu quả.
Đạo ý chỉ này nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Không ai nghi ngờ tính chân thực trong đạo ý chỉ này của nàng.
Bởi vì đó là lời hứa của nàng với tất cả các quan viên này, trừ khi nàng sẵn lòng gạt bỏ đi tất cả bọn họ.
......
Khi ý chỉ như vậy truyền khắp Trường Lăng, tất cả những Tu hành giả trên vọng lâu Trường Lăng đều đề cao cảnh giới, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
Cho dù nhất định phải chết, vậy loại người Sở có đủ sức nặng này cũng có thể làm ra chuyện rất điên cuồng.
Song bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy người Sở từ trong ngõ nhỏ nào đó đi ra.
Người này đến từ sâu trong Hoàng cung.
Sâu trong Hoàng cung có một số khe suối dẫn đến con sông gần nhất bên ngoài.
Đầu nguồn của khe là một vài cái giếng vuông.
Bên cạnh giếng vuông chất đống rất nhiều quần áo và chăn gối cần giặt giũ.
Khi ý chỉ như vậy thông qua truyền miệng lọt đến nơi này, một cung nữ cực cao tuổi buông quần áo bẩn đang giặt trong tay, chậm rãi đứng lên.
Không ai nhận thấy sự bất thường của bà.
Khi biết được bà đi ra khỏi cửa lớn của sân nhỏ này, đi về phía ngày thường tuyệt đối không thể đi tới thì có người mới giật mình hiểu ra.
Sau khi liên tục quát mấy tiếng nhưng ả lại như không nghe thấy, những người hò hét bà, bao gồm cả một ít Tu hành giả trong cung vừa đúng dịp gặp bà ven đường mới bắt đầu hiểu được dường như bà có liên quan đến đạo ý chỉ của Hoàng hậu.
Tiếng chuông báo động thê lương vang lên trong Hoàng cung.
Quần áo trên người cung nữ này rất dơ bẩn, tản ra một mùi khó ngửi không thể nói nên lời, tóc bà cũng cực kỳ rối tung, thế nhưng hai tròng mắt lúc này lại sáng ngời, làm cho người ta cảm giác đôi mắt bà chỉ mới tầm bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt ít nhất đã quá năm mươi.
Sau khi cảnh cáo vô dụng, một đạo phi kiếm rốt cục xuất hiện ở khoảng không con đường phía trước bà, hóa thành một đường hào quang lạnh lẽo, bắn thẳng ngực bà.
Cung nữ này mỉm cười.
Bà chỉ làm ra động tác sửa sang tóc cực kỳ đơn giản.
Trong lúc "nhẹ nhàng" sửa sang mái tóc này, ngón tay bà kẹp lấy thanh phi kiếm kia, sau đó lại giống như ném một sợi tóc rụng từ trên đầu ra, phẩy ngược ra bên ngoài.
Chỉ là sau một động tác nhìn như lơ đễnh này, thanh phi kiếm kia đã đâm thủng trái tim của mấy tên thị vệ ven đường, sau đó lại chém đầu của chủ nhân phi kiếm này xuống.
- Nếu đã tuân mệnh thì cần gì phải giết người, không sợ ta lại kiếm cớ?
Trong nháy mắt khi đầu lâu mang theo máu tươi nóng bỏng rơi xuống đất, một đạo thanh âm lãnh khốc mà uy nghiêm vang lên ở cuối con đường phía trước cung nữ này.
Đây là giọng nói của Hoàng hậu Trịnh Tụ.
- Nếu không giết người, sao có thể làm cho ngươi hiểu được ta có đủ sức nặng?
Cung nữ này ngẩng đầu, nhìn Trịnh Tụ đến nhanh tới mức cực điểm, sau đó nở nụ cười,
- Trái lại ngươi vội vã đến nói chuyện với ta, là sợ ta chết quá nhanh sao?