Trịnh Tụ khẽ nhíu mày.
Những người quen thuộc với nàng đều hiểu rõ, đây đã là biểu hiện sự bất mãn cực lớn của nàng.
Từng đạo khí tức cường đại không ngừng nở rộ ở chung quanh ngõ hẻm Hoàng thành này, không biết có bao nhiêu Tu hành giả vây quanh nơi này, trong đó còn có một ít Tu hành giả Thất Cảnh trước đó chưa từng triển lộ tu vi ở Trường Lăng.
Đây là trung tâm của Hoàng triều Đại Tần, cho nên dù tu vi của cung nữ già này có cao hơn nữa, ả chắc chắn sẽ không có khả năng rời đi.
Nhưng trong nụ cười của bà ẩn chứa sự tự tin đáng sợ, một loại siêu nhiên hoàn toàn quên đi sinh tử.
Vẻ mặt như vậy khiến cho Trịnh Tụ càng thêm không thích.
Nàng không nhìn bộ mặt và quần áo đầy vết bẩn của cung nữ này, chỉ hơi ngửa đầu, giọng nói khẽ lạnh:
- Đại yến năm mới năm Nguyên Vũ thứ mười hai, ta có một cung nữ bên người tên là Lý Vãn Châu.
Giọng nói của nàng không hề vang dội, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, truyền vào trong tai rất nhiều người ở con hẻm trong Hoàng thành này.
Thân thể của gần như tất cả mọi người đều phát lạnh.
Phần lớn người trong bọn họ đều không biết tên của cung nữ kia, nhưng hiện tại đều biết người mà Trịnh Tụ nói là cung nữ nào.
Trong yến hội của Hoàng đế Nguyên Vũ năm đó, có một cung nữ khen ngợi Hoàng tử Phù Tô ở trước mặt mọi người, nội dung lời khen ngợi lại nói đến việc thiên phú của Phù Tô cực kỳ giống người nọ.
Loại lời nói này hiển nhiên đang ám chỉ Phù Tô là con trai của Trịnh Tụ và người kia.
Mấu chốt nhất chính là mặc dù ngay cả di hài của cung nữ kia đều bị Nguyên Vũ dùng thiên địa nguyên khí cường đại nghiền ép tới mức hoàn toàn biến mất, nhưng cô lại tự sát bỏ mình.
Dùng một mạng của mình nói ra những lời như vậy trên đại yến của Hoàng đế Nguyên Vũ, một lần nữa nhắc tới chuyện cũ, chuyện này không chỉ đơn giản là khiến lòng người run rẩy.
- Cung nữ kia là đệ tử của ta.
Cung nữ già này hoàn toàn hiểu được ý của Trịnh Tụ, nhưng chỉ cười cười rồi cực kỳ thản nhiên nói.
- Sau khi xảy ra chuyện kia, Thần Đô Giám vẫn luôn điều tra Lý Vãn Châu, tra ra rất nhiều chuyện bí ẩn của nàng, bao gồm cả chuyện tu hành ở sư môn ban đầu của nàng là giả, bao gồm cả việc còn tra ra mấy người có liên quan đến nàng, ta vẫn luôn hoài nghi phía sau nàng còn có một Tu hành giả cường đại tồn tại.
Trịnh Tụ lạnh lùng nói:
- Nhưng ta thật không ngờ người nọ vẫn ở trong Hoàng cung, không đoán ra kẻ đó lại là người Sở, cũng không thể nào nghĩ ra một gã đại tông sư như vậy lại cam tâm giặt giũ quần áo dơ bẩn rất nhiều năm.
- Trịnh Tụ chính là Trịnh Tụ, chỉ từ một ít khí cơ ta ra tay đã phán đoán ra phương pháp tu hành của ta có điểm chung với Lý Vãn Châu.
Nụ cười của vị cung nữ già này nhạt đi một chút, nói:
- Xem ra ngươi cũng rất để ý cảm thụ của Nguyên Vũ, nếu không ngươi cần gì phải ra vẻ bên ngoài không chút biến sắc, nhưng âm thầm lại tốn khí lực lớn như vậy để truy xét một cung nữ?
Vẻ mặt Trịnh Tụ không chút thay đổi:
- Thân là thê thất, đương nhiên cần phải để ý đến cảm thụ của chồng mình. (thê thất: người vợ)
Cung nữ già kia cười ha ha, cười đến mức cực kỳ càn rỡ, giống như là nam nhân,
- Thân là thê thất, trước kia ngươi rốt cuộc là thê thất của ai, ngươi cần phải để ý cảm thụ của người nào?
Khuôn mặt Trịnh Tụ không hề thay đổi, nhưng ngón tay như ngọc trong nháy mắt này lại có chút cứng ngắc.
- Ngươi chỉ đang sợ mà thôi.
Cung nữ già này nhìn nàng một cách cực kỳ trào phúng,
- Ngươi đang sợ cái gì, chẳng lẽ Phù Tô thật sự là con trai của hắn?
Khi những lời này của cung nữ già vang lên, không khí trong Hoàng thành này không hiểu sao lại ngưng lại, rất nhiều thanh âm hít vào khí lạnh cực kỳ nặng nề vang lên trong nhận biết của những Tu hành giả này.
- Ngươi rất thích đùa bỡn lòng người, nhưng ngươi đừng quên mỗi người đều có tình cảm, Nguyên Vũ cũng là người, mà ngươi cũng là người.
Cung nữ già lại nở nụ cười, sau đó nhìn nàng nói tiếp:
- Đùa với lửa quá nhiều chắc chắn sẽ có ngày tự thiêu, chắc hẳn ngươi cũng đang hối hận, muốn bức một người Sở đi ra chịu chết, nhưng thật không ngờ lại bức ra một người có liên quan đến Lý Vãn Châu. Ta ngược lại muốn cám ơn ngươi vì đã cho ta một cơ hội nói ra những lời này trước mặt những người khác, hơn nữa ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, mặc dù ta đích thật là người Sở, nhưng Lý Vãn Châu... Ngươi đã điều tra nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng hiểu được nàng đích thật là người Tần, là người Trường Lăng. Hơn nữa nàng cố ý ở nói ra những lời kia ở trên đại yến cũng không phải xuất phát từ ta sai khiến, mà là lựa chọn của riêng nàng, cho nên hôm nay ta tự mình đi ra cũng không phải vì bất cứ kẻ nào còn lại sai khiến, mà chỉ là lựa chọn của ta.
Trịnh Tụ trầm mặc, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau nàng hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào vị cung nữ kia và hỏi:
- Ngươi là ai.
Cung nữ già này suy nghĩ một chút, dường như cần phải suy tư rõ ràng rốt cuộc nên miêu tả thân phận của mình như thế nào, sau vài hơi thở, bà mới nói:
- Ta là người Sở, cũng là người của Ba Sơn Kiếm Tràng, đồng thời cũng từng là Triệu Hương Phi ngày xưa, Hoàng thái hậu của vương triều Đại Sở hiện tại.
Không khí trong Hoàng thành này bỗng chốc ngưng trọng thêm mấy phần.
Những thân phận này... thực sự cực kỳ kinh người.
Trịnh Tụ nhíu mày, nói:
- Nói như vậy, Triệu Hương Phi cũng được coi là người của Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi. Không biết những người Sở kia cảm thấy như thế nào khi biết Hoàng thái hậu của nước mình lại là người của Ba Sơn Kiếm Tràng.
- Có một số việc thừa nhận hay không thừa nhận sẽ có sự khác biệt rất lớn, nhưng có một số việc lại chỉ có thể trong lòng tự biết rõ.
Cung nữ già lại nở nụ cười, nói:
- Giống như ngươi, ngươi rõ ràng là nữ nhân của Vương Kinh Mộng, không biết đã mây mưa chốn bồng lai tiên cảnh với hắn bao nhiêu lần, lại còn vụng trộm với nam tử như Nguyên Vũ, còn giả bộ băng thanh ngọc khiết, chẳng lẽ trong lòng người trong thiên hạ còn không biết rõ, chẳng qua không có mấy người dám vạch trần trước mặt mà thôi.
Những lời này đã cực kỳ ác độc, cực kỳ thô tục, nhưng cung nữ già này lại còn sợ không đủ, tiếp tục nói thêm một câu,
- Nếu ngươi chưa từng ngủ với Vương Kinh Mộng trước khi phản bội hắn, vậy ngươi còn sợ người khác nói Phù Tô là con của hắn sao?
Trịnh Tụ chậm rãi xoay người.
Điều này có nghĩa là nàng đã không muốn nói chuyện với vị cung nữ già này, không muốn nhìn thấy người này nữa.
Thế nhưng ngay trong nháy mắt này, cung nữ già này lại lên tiếng lần nữa, bà khẽ nói:
- Vô sỉ đến cảnh giới nhất định sẽ không liên quan đến quá trình, mà chỉ chú trọng kết quả cuối cùng. Ngươi mặc kệ người khác nhìn ngươi như thế nào, ở sau lưng nghị luận về ngươi ra sao thì cuối cùng ngươi vẫn ngồi lên vị trí Hoàng hậu, nắm giữ quận Giao Đông, chưởng quản Trường Lăng, cuối cùng Vương Kinh Mộng đã chết, mà ta cũng sẽ chết ở chỗ này, nhưng hôm nay ta đứng ra chết vì nước Sở, sau này sẽ có nhiều người đứng lên chết vì nước Sở. Đây mới là nguyên nhân ta bằng lòng chết ở chỗ này.
Trong khoảnh khác câu nói này vừa dứt, khi những Tu hành giả cường đại trong Hoàng thành đều nở rộ sát ý của mình, cung nữ già này đã phóng thích chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong cơ thể mình ra.
Bà cũng không hề hóa nó thành lực lượng phá hủy và sát ý, chỉ cố hết sức phóng thích lên bầu trời, hóa thành quang ảnh mỹ lệ.
Một tiếng ầm vang vọng.
Thân thể của bà cũng biến mất giống như cung nữ ở trên yến hội ngày đó, chấn động đến từ mấy cỗ sát ý đồng thời đánh về phía bà, mà chân nguyên và thiên địa nguyên khí của bà cũng đã hóa thành ánh đỏ rực rỡ.
Tất cả mọi người trong Trường Lăng đều cực kỳ rung động nhìn về phía Hoàng thành.
Một cột sáng màu sắc rực rỡ xông thẳng vào tầng mây phía trên, tựa như chọc thủng ra một cái động lớn trên bầu trời, quang huy tản mạn ra khắp nơi giống như vô số con bướm màu sắc rực rỡ lao ra khỏi tầng mây, tỏa ra bốn phía xung quanh.
Trong mắt người thường thì đây là dị tướng, nhưng trong mắt người tu hành, đây chính là một vị đại Tông sư thiêu đốt một thân tu vi. (dị tướng: cảnh tượng lạ)
Ở một vài nơi hẻo lánh không đáng chú ý trong thành Trường Lăng, có một vài người trong cuộc sống thường ngày biểu hiện ra vẻ cực kỳ tầm thường lại yên lặng nhìn chăm chú vào dị tướng như vậy, sau đó trầm mặc cúi đầu thi lễ.