Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 581 - Q7 - Chương 4: Hy Vọng

Q7 - Chương 4: Hy vọng Q7 - Chương 4: Hy vọng

Hơn phân nửa quân Tần áp giải người Sở ở quận Dương Sơn này là thuộc hạ của Phương Hầu phủ, đại đa số những binh lính này lúc trước trú đóng dọc theo Vu Sơn, cực kỳ quen thuộc đối với tình hình ở khu vực quận Dương Sơn.

Bất kể đứng từ bên nào mà xem, thậm chí trong rất nhiều quân tình của Binh Mã ty vương triều Đại Tần, đều thể hiện thống lĩnh toàn cục ở quận Dương Sơn chính là Phương Khải Lân.

Nhưng mà thống soái thực sự của hơn sáu mươi vạn quân Tần ở quận Dương Sơn và Vu Sơn lại là Ngụy Vô Cữu.

Thuộc hạ của Ngụy Vô Cữu đều chinh chiến ở vùng Âm Sơn, cho dù khi đối mặt với Phù Tô và tiếp nhận tin tình báo của một số quan viên cao cấp của Binh Mã ty, mọi người đều cho rằng bản thân lão đang chinh chiến ở Ngọc Thiên quan vùng Âm Sơn, nhưng trên thực tế Ngụy Vô Cữu ở đó chỉ là một thế thân của lão. (thế thân: người làm thay)

Khi Ngụy Vô Cữu chinh chiến ở vùng Ngọc Thiên quan đều mặc Thiên Sơn Hàn Tuyết giáp của lão, thân hình nhìn qua cực kỳ thẳng tắp cao lớn, mang theo một loại uy áp khiến người ta hít thở không thông, song Ngụy Vô Thác lúc ở quận Dương Sơn lại chỉ mặc áo bông mỏng của phụ tá tầm thường trong quân, nhìn qua giống như một người mưu sĩ già tầm thường, hai mắt lờ mờ, không khác gì loại người đã không được tướng lĩnh trọng dụng, chỉ có thể ở trong đội phụ tá hỗ trợ xử lý một ít công tác văn thư quân tình.

Chỉ là khi lão nhân này chạm đến một ít tình báo hoặc mệnh lệnh mấu chốt, trong con ngươi mờ ảo của lão chợt lộ ra một ít hàn quang máu lạnh vẫn sẽ làm cho người ta không rét mà run.

Khi lão giấu diếm thân phận ẩn nấp ở tiền tuyến quận Dương Sơn, cũng không phải vì Trịnh Tụ lo lắng về khả năng lĩnh quân của Phương Khải Lân, mà bởi vì ngay từ đầu, trọng điểm của cuộc chiến tranh này được xác định ở quận Dương Sơn. Việc điều động lượng lớn lương thảo và Phù Tô tự mình đến tiền tuyến Âm Sơn đều chỉ là một ít thủ đoạn mê hoặc đối thủ.

Vì phối hợp với một ít thủ đoạn mà người đời xem ra là vô sỉ, phía quận Dương Sơn nhất định cần một thống soái thiết huyết vô tình, lãnh khốc giống như lão.

Xét về tu vi và mưu lược thì Ngụy Vô Cữu chưa chắc đã xuất sắc Ty Mã Thác, nhưng lão chính là loại tướng lĩnh cực kỳ lãnh huyết, lão có thể kiên quyết chấp hành quân lệnh mà không mang theo chút cảm xúc nào.

Chỉ cần có thể bảo đảm thắng lợi, vậy không cần nói là hy sinh một ít tính mạng của người Sở, cho dù phải hy sinh tính mạng mấy vạn người Tần thì lão tuyệt đối sẽ không do dự.

Sau khi áp giải hơn bảy vạn người Sở thì quân Tần lại nhanh chóng rút lui, vứt bỏ bọn họ ở trong cánh đồng hoang vu, thực ra những quân Tần này vẫn chưa đi xa, mà giống như một con sói đói vẫn luôn chú ý đến bầy dê đang suy yếu mệt mỏi.

Hơn bốn mươi vạn quân Tần cũng đã lặng yên tiến lên, như một con cự thú há to miệng, chuẩn bị cắn một miếng lớn quân Sở tới tiếp viện.

......

Khi bị quân Tần xua đuổi thì còn có một mục đích rõ ràng, nhưng khi quân Tần đột nhiên rút lui, hơn bảy vạn người Sở bị vứt bỏ ở trong hoang nguyên này, trong lòng đã mất đi phương hướng.

Bắt đầu từ sự hoảng loạn, tiếp theo là cảm xúc tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn, khắp nơi đều là tiếng khóc rống vang vọng.

Một số người đã chuẩn bị rời đi.

Hiện tại phần lớn trong những người chuẩn bị rời đi là tráng niên, cũng có vài người là Tu hành giả, bọn họ đều có mục đích khác nhau, có vài người nhớ người nhà, chuẩn bị trở về gia đình mình trong quận Dương Sơn, có vài người thì cảm thấy không thể lưu lại nơi đó nữa, chuẩn bị lên đường tiến về cảnh nội nước Sở.

Trong những người này có một nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng.

Người nam tử trung niên này giống như một tiên sinh tư thục, trong hành lý mang theo rất nhiều sách, khi y rốt cục hạ quyết tâm chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một nữ tử đi tới trước mặt y, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi muốn bỏ lại những người này?

Người nam tử trung niên này hơi ngẩn ra, lúc này đám người chung quanh đã cực kỳ hỗn loạn, nếu như có thể phát hiện ý định của y trước tiên, vậy nhất định đã quan sát y từ lâu.

Y không nhịn được cẩn thận đánh giá nữ tử xuất hiện trước mặt mình.

Đây là một nữ tử rất trẻ tuổi, khuôn mặt có vẻ tiều tụy, màu da có chút vàng, nàng mặc quần áo vải màu xanh rất bình thường thậm chí rất tục tĩu, nhưng vẫn có một nét đẹp riêng.

Điều này làm cho mi tâm của y không khỏi hơi nhíu lại.

Trong ấn tượng của y, dường như bản thân mình chưa từng thấy nữ tử này trong đội ngũ mấy ngày nay.

Mặc dù đội ngũ này có hơn bảy vạn người, cho nên y cũng không thể nào thấy được toàn bộ, nhưng quan sát tất cả mọi người chung quanh từng gặp trên đường lại là bản năng của người tu hành, cho dù một bóng hình trong lúc lơ đễnh đảo qua, cũng không thể nào có được cảm giác xa lạ như vậy.

Mấu chốt nhất chính là nữ tử trẻ tuổi này hiển nhiên đang quan sát y, mà y lại chưa bao giờ phát hiện nữ tử này đến từ khi nào, từ trong đám người chỗ nào đến gần bản thân mình.

Mặc dù trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng y vẫn gật đầu, đáp lại:

- Đúng vậy.

Người nữ tử này mang theo một loại Thần khí rất độc đáo, thậm chí có loại cảm giác giống như người nhà đang thăm hỏi, nàng nhẹ giọng hỏi tiếp:

- Ngươi chuẩn bị đi nơi nào, trở về quận Dương Sơn? Hay là tới đất Sở?

Người nam tử trung niên này không giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình:

- Về quận Dương Sơn.

Người nữ tử nói:

- Có người không đành lòng buông bỏ ư?

Người nam tử trung niên này hơi do dự một chút, nói:

- Có một nữ tử tương đầu ý hợp, lúc rời đi từng nói chờ ta trở về. Cho nên ta muốn quay lại xem nàng có muốn trở về đất Sở cùng ta hay không.

- Đây là một đội ngũ rất khổng lồ.

Giọng điệu của nữ tử này càng thêm kỳ quái một chút, nàng nói:

- Cho dù số lượng quân Tần áp giải nhiều hơn gấp đôi so với hơn bảy vạn người này, nhưng dù sao đã đi đường nhiều ngày như vậy, cũng không có thể nào trông coi mỗi người một cách nghiêm khắc. Thông thường khi cắm trại, tiến vào một ít núi rừng hoặc là một ít thời điểm hỗn loạn, lấy tu vi của ngươi thì muốn tìm thời cơ rời đi cũng thực sự đơn giản. Trên thực tế cũng có không ít Tu hành giả ngay từ đầu đã tìm cơ hội rời đi. Nhưng lúc trước ngươi không rời đi, vì sao hiện tại lại muốn làm điều này?

Người nam tử trung niên trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Bởi vì vô dụng.

Người nữ tử nhìn y,

- Cái gì gọi là vô dụng.

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía, đập vào mắt là rất nhiều gương mặt đang tuyệt vọng, sau khi hít sâu một hơi, y mới nhẹ giọng nói:

- Lúc trước có quân Tần trói buộc cho nên những người chúng ta mới bị tụ tập cùng một chỗ, chỉ biết đi về phía trước mà không có ý nghĩ dư thừa nào, cho dù có vài người không thể kiên trì nổi nên mất đi, nhưng cũng là chết trên đường đi về phía trước, những người còn lại vẫn bị ép tiếp tục lên đường, nhưng hiện tại quân Tần đã rút lui, những người này thiếu đi sự rằng buộc sẽ nảy sinh đủ loại ý nghĩ, bảy vạn người tự mình rời đi, chia năm xẻ bảy. Mà bảy vạn người không phải là số lượng nhỏ, nếu như bảy vạn người này vẫn luôn ở cùng một chỗ, cho dù Đại Sở ta muốn cứu viện chỉ sợ cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng khi những người này chia lẻ nhau ra, không chỉ là vấn đề cứu viện, mấu chốt chính là... mang lại cho mọi người cảm giác hoàn toàn khác nhau. Cho dù ta làm tướng lĩnh thì cũng sẽ dám liều mạng vì sinh tử của bảy vạn người, nhưng nơi này mấy ngàn người lưu lạc, nơi kia lại có mấy ngàn người bơ vơ, ta sao có thể dám liều mạng? Cho dù là những đại thần chính trực ở đô thành nước Sở thì cũng sẽ có suy nghĩ giống như vậy, đây là một vấn đề đo lường. Sống chết của bảy vạn người là đại sự, thế nhưng không thể đánh cược một ít sinh tử của rải rác mấy ngàn người với chuyện thắng bại của một đội quân.

Nữ tử nghe được những lời này của y, thần sắc trên mặt nàng cũng không có quá nhiều thay đổi, ngược lại có chút không kiên nhẫn lắc đầu, nói:

- Chuyện đơn giản cần gì phải nói phức tạp như vậy, đơn giản mà nói, nếu bảy vạn người này đi lạc, sẽ làm cho người ta có cảm giác không còn là bảy vạn người, chính là một khối mấy ngàn người nơi này, một khối một vạn người tị nạn nơi đó, số lượng sau khi phân tán có vẻ không lớn, ngươi hoài nghi quân nước Sở ta vốn sẽ không liều toàn lực đến cứu, mà kết quả của chuyện này chính là bất kể những người đã gần với cực hạn này chọn đi tới nơi đâu cũng không thể nhận được cứu trợ. Hầu hết trong số họ sẽ chết trên đường đi.

- Về lâu dài, nếu quân đội triều ta không cứu thì những người này sẽ bởi vậy mà chết, người Tần sẽ làm văn trên cái chết của những người này, cho dù đây là thủ đoạn vô sỉ của bọn họ, nhưng cuối cùng cũng sẽ liên lụy đến một ít khía cạnh đạo nghĩa và nhân tính của triều ta.

Nam tử trung niên nói xong những lời này lại trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói,

- Thế nhưng chuyện sau này không liên quan đến hiện tại. Lúc trước ta không rời khỏi bọn họ là vì cảm thấy có hy vọng, có thể cố hết sức giúp đỡ, mà bây giờ ta rời đi là bởi vì khó có thể thừa nhận, ta không muốn trơ mắt nhìn thảm trạng khi những người này chết đi, đây chỉ là vấn đề tâm tình của ta.

- Nếu người khác rời đi có lẽ sẽ không quá quan trọng, nhưng ngươi vừa rời đi, bảy vạn người này sẽ nhanh chóng chia năm xẻ bảy. Bởi vì ngươi là Cơ Bạch Hạnh, ngươi vốn là tiên sinh hiệu sách rất có danh hào ở Nhĩ thành quận Dương Sơn, rất nhiều người trong này đều biết ngươi, mấu chốt nhất chính là trong hành trình của đội ngũ này mấy ngày nay, ngươi đã dùng chân nguyên của mình cứu chữa cho không ít người sắp chết, hơn nữa trong đó có không ít trẻ nhỏ. Vì vậy ngươi có thể không hề chú ý tới, nhưng trên thực tế hành động của ngươi có thể ảnh hưởng đến hầu hết mọi người ở đây.

Nữ tử không hề tranh cãi với y, chỉ là dùng một loại ngữ khí không thể nghi ngờ, thậm chí mang theo một ít kiêu căng nói:

- Ngươi có kiến thức bất phàm, cho nên chắc hẳn cũng hiểu được, con người từ xưa đến nay đều là sống thành nhóm, cho dù đều sẽ rơi vào khốn cảnh, nhưng nhiều người tụ tập cùng một chỗ thì sẽ có càng nhiều biện pháp, cho dù chỉ là chịu đựng thì cũng có thể chịu đựng lâu hơn. Cho nên điều ngươi cần làm lúc này chính là để cho hơn bảy vạn người này không được tách ra.

Người nam tử trung niên này tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ và thương cảm.

Y cảm thấy bất lực không muốn lên tiếng nữa, nếu y có thể làm được, còn cần nữ tử này đến nói cho mình đạo lý này sao?

- Có nguồn nước sạch, ít nhất cũng có thể làm cho con người yên ổn. Có một mảnh hồ nước nhỏ chỉ cách nơi này khoảng một canh giờ, ngươi có thể nói cho bọn họ biết, phải đi tới nơi đó trước khi hoàng hôn buông xuống. Có nước để dùng và có thể nghĩ cách đánh bắt cá để làm thức ăn.

Nữ tử mặc kệ y đang nghĩ điều gì, sau đó lại tiếp tục phát ra những câu nói như mệnh lệnh.

Nam tử tên là Cơ Hạnh Bạch ngây người, lập tức lại cười khổ nói:

- Lại có thể bắt được bao nhiêu cá, lượng cá bắt được nếu phân phối không đồng đều ngược lại sẽ dẫn đến hỗn loạn.

- Người chết đuối chỉ cần thấy một cọng rơm rạ đều sẽ tìm cách vớt được, nếu cho người sắp chết vì lạc trong sa mạc một hy vọng có nguồn nước thì đều có thể làm cho hắn kiên trì thêm một ngày. Hiện tại muốn ổn định những người này thì chỉ cần một cái cớ.

Người nữ tử này lạnh lùng nhìn y một cái,

- Sau đó nói với họ chỉ cần đến được nơi đó, vào ban đêm sẽ có quân đội nước Sở đưa một phần thức ăn và thuốc men đến.

Khuôn mặt của Cơ Hạnh Bạch trắng bệch, giọng nói khẽ run lên:

- Nếu như hy vọng tan vỡ thì sẽ càng không thể cứu vãn, nếu đến ban đêm mà bọn họ phát hiện cũng không có một ít thức ăn và thuốc men được đưa tới, những người này sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó cũng sẽ không có người nào có thể thu thập cục diện này.

- Ban đêm sẽ có một ít thức ăn và thuốc men được giao đến.

Người nữ tử lạnh lùng và đóng đinh chặt sắt nói:

- Chắc chắn sẽ được đưa tới, đây không phải là một cái cớ.

Cơ Hạnh Bạch nhìn nàng, không thể nào hiểu được vì sao ngữ khí của nàng lại có thể cường đại và tự tin như vậy.

Nữ tử này không hề giải thích gì mà chỉ đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi trên vai y, tựa như chỉ giúp y phủi đi một vết bẩn, song trong nháy mắt này y chỉ cảm nhận được bàn tay này vô cùng nặng nề, hơn nữa còn cứng cỏi hơn so với bất kỳ kim loại nào trên đời, đây là một loại cảm thụ cực kỳ cổ quái, đồng thời cũng làm cho y lập tức hiểu được thân phận của nàng.

Hô hấp của y trong nháy mắt dừng lại, sau vài hơi thở, y mới đè thấp giọng nói của mình đến cực hạn, dùng thanh âm mà chỉ có y và nữ tử này mới có thể nghe được, run giọng nói:

- Sao ngài lại có thể ở chỗ này?

Kỳ thật trong lòng y thực sự muốn nói là: ngài làm sao có thể vụng trộm trà trộn vào trong đám người chúng ta từ rất nhiều ngày trước? Song chữ vụng trộm và trà trộn như vậy hoàn toàn không thể miêu tả nữ tử này.

Bình Luận (0)
Comment