Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 582 - Q7 - Chương 5: Gió Vàng

Q7 - Chương 5: Gió vàng Q7 - Chương 5: Gió vàng

- Một loại mưu kế có thể thành công hay không, không chỉ vì mưu kế đó có tinh diệu hay không, còn ở chuyện có thể đoán ra mưu kế này hay không, cùng với người chấp hành mưu kế này có thể triệt để đến trình độ nào.

Nữ tử không nhìn Cơ Hạnh Bạch nữa mà ngước đầu nhìn chân trời đất Sở, thản nhiên nói:

- Mấy vạn quân đội áp giải mấy vạn dân chúng bị xua đuổi, khiến Tu hành giả muốn tìm thời cơ rời đi sẽ rất dễ dàng, đồng dạng muốn tìm cơ hội tiến vào trong những người này cũng không hề khó, điều mấu chốt nhất chính là không ai nghĩ đến chuyện ta sẽ lẩn vào trong những người này.

Cơ Hạnh Bạch hít sâu vào, trái tim y kịch liệt nhảy lên, trên gương mặt tái nhợt dần dần nổi lên áng đỏ bệnh trạng.

Thật vậy, không người nào có thể nghĩ đến việc nàng sẽ trà trộn vào đám đông bị trục xuất.

Đế vương nước Sở hiện tại là Liêu Lăng Quân, nhưng ai cũng biết người thống trị mạnh nhất vương triều Đại Sở lại là Hoàng thái hậu từng được xưng là Triệu Yêu Phi.

Mà người thống trị truyền kỳ vương triều Đại Sở này hiện tại đang ở trước mắt y.

Đây tuyệt đối là hiểm chiêu hiểm đến cực điểm.

Bởi vì theo một ý nghĩa nào đó mà nói, chỉ cần giết chết nàng thì kết quả của cuộc chiến tranh này sẽ được định đoạt.

Nếu vương triều Đại Sở không có sự tồn tại của nàng thì sẽ nhanh chóng tan rã, tự loạn mà tan.

Những Tu hành giả ở Trường Lăng sẽ chú ý đến hướng đi của bất kỳ Tu hành giả cường đại nào trong quân đội vương triều Đại Sở, nhưng chỉ sợ không ai có thể thực sự hiểu rõ nàng, cũng sẽ không có bất kỳ người nào có thể biết được hành tung của nàng.

Nàng ở chỗ này, bản thân chính là một kỳ tích không thể nào xảy ra.

Nữ tử này cũng là Triệu Hương Phi ngày xưa, Hoàng thái hậu nước Sở hiện tại nhìn về phía chân trời, giống như những nữ nhân cô độc bất lực trong đội ngũ này, ngồi xuống.

Ngay cả tư thế và thần thái cũng rất giống nhau.

Nàng ngồi trên mặt đất, đặt hai bàn tay ở trước đầu gối của mình, sau đó cằm của nàng khẽ rơi ở trên đầu gối.

Trong thực tế, đôi khi cô đơn và nỗi buồn không phải là vì nàng cố ý giả vờ như vậy.

Cho dù ở Hoàng cung vương triều Đại Sở thì nàng cũng rất cô độc, vì vị trí nàng đang ngồi mà mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều chuyện máu tươi đầm đìa phát sinh, có chút hận nàng chết đi, cũng có người trung thành với nàng không còn nữa.

Ngay khi quân Tần rút lui, nàng cũng biết được tin vị sư tôn xa xôi của mình ở Trường Lăng đã không còn.

Nàng cũng từng cho rằng sư tôn của mình đã chết trong gió tanh mưa máu mấy năm trước khi Nguyên Vũ đăng cơ, mà hiện tại nàng đã biết mấy năm nay sư tôn của mình vẫn luôn ẩn nấp trong Hoàng cung Trường Lăng, thế nhưng vừa biết được sư tôn của mình mấy năm nay vẫn còn sống, lại nhận được tin ngài ấy cũng đã vừa chết đi.

Vì vậy, hiện tại nàng thực sự buồn.

Sư tôn của nàng vì những người Sở ở quận Dương Sơn này mà chết, cho nên việc bảo toàn tính mạng của hơn bảy vạn người Sở này tương đương với di mệnh của sư tôn nàng.

Từ nơi sâu xa tựa như có ý trời.

- Ngươi muốn quyết chiến với ta ở chỗ này, vậy ta chờ quyết chiến với ngươi ở nơi đây.

Nàng nhìn hoàng hôn ở nơi chân trời, trong lòng nói với nữ chủ nhân sâu trong Trường Lăng không biết có thể bi thương vì ai hay không kia.

Hoàng hôn đang buông xuống.

Ánh sáng sẽ mang lại cho mọi người sự ấm áp, còn bóng tối sẽ làm cho người ta khủng hoảng và mất phương hướng, nếu không thể khiến cho bảy vạn người Sở này bình tâm lại, khi bóng đêm bao phủ, sự tuyệt vọng sẽ hoàn toàn lan tràn.

May mà mấy ngày nay nàng quan sát không có vấn đề gì, công pháp chân nguyên mà Cơ Hạng Bạch tu luyện cũng có công dụng làm cho người khác tạm thời thoát khỏi tra tấn do đói khát cùng bệnh tật mang đến.

Mặc dù Cơ Hạnh Bạch chỉ là một gã Tu hành giả Lục Cảnh, song khi một người tu hành vốn đã trở thành trụ cột trong lòng rất nhiều người như gã đứng ra, sẽ càng mang lại sự cổ vũ hiệu quả hơn so với bất kỳ một gã Thất Cảnh nào từ bên ngoài đến.

Trước khi một vệt nắng chiều tà cuối cùng biến mất, y đã thành công trong việc khiến đội ngũ này bắt đầu trở lại hành trình, tiến đến bên hồ nhỏ mà nàng nói tới.

Tiếng nước vang lên bốn phía.

Nhờ ánh lửa thắp sáng, một số nam tử lớn tuổi bắt đầu cố gắng đánh bắt cá dưới sự hướng dẫn của một số người có kinh nghiệm.

Đây là một mảnh hồ cạn, hơn nữa đa phần mặt nước trong đó đều chỉ có độ sâu tầm ngực của một người, chỉ sợ khi mùa khô đến đều sẽ khô cạn, biến thành đồng cỏ.

Cơ Hạnh Bạch kiệt sức đi tới bờ sông bên dưới đầu gối nàng, trầm mặc ngồi xuống.

Việc có chuyện để làm có thể phân tán sự chú ý của một số người, cũng như mang đến hy vọng, nhưng sau bình minh ngày mai, hơn bảy vạn người này còn có thể nghe theo đề nghị của y hay không, lại phụ thuộc vào việc đêm nay quân Sở có thể mang tới một ít thức ăn và thuốc men hay không.

Song mặc dù đã nhận được lời hứa của nàng, nhưng quân Sở sao có thể làm được?

Khẩu phần ăn cần thiết cho hơn bảy vạn người không phải là số ít, mặc dù đã sớm sắp đặt, nhưng số lượng một đội quân Sở tương ứng làm sao có thể tránh được tai mắt quân Tần, có thể bình yên đến nơi này?

Trong lòng y không khỏi có chút hoài nghi, nhưng hắn lại không dám tiến hành chất vấn, thậm chí không dám nhìn nữ tử kia hoặc tiến hành trao đổi với nàng, để tránh làm cho hắn có chút đặc biệt.

Triệu Hương Phi cũng giống như phụ nữ và trẻ em bình thường, nàng chọn một bãi cỏ khô để ngồi, ánh mắt của nàng nhìn như dừng lại ở trên thân những người đánh bắt cá trong hồ cạn, thực ra lại rơi về phía bên kia hồ.

Không hề có dấu hiệu nào, nhưng hô hấp của Cơ Hạnh Bạch lại đột nhiên trở nên khó khăn.

Y cảm nhận được mặt đất đột nhiên rung động, loại rung động này đến từ phía bên kia của cái hồ cạn này.

Hiện tại ngoại trừ loại người tu hành như y ra, những người Sở tụ tập bên bờ hồ này hoàn toàn không thể cảm nhận được loại.mặt đất rung động từ xa xa truyền đến.

Nhưng chỉ mất khoảng tầm mấy lần hô hấp, y đã khẳng định đây là chấn động do vô số móng sắt dùng tần suất cực nhanh gõ xuống mặt đất truyền đến.

Đây là một đội quân đang chạy trốn, hơn nữa còn vượt xa cực hạn bình thường của một đội kỵ quân.

Loại tốc độ cùng tần số do vô số móng sắt gõ xuống mặt đất này làm cho y cảm thấy một loại khí tức liều lĩnh.

Y đột nhiên hiểu được điều gì đó, chợt đứng người lên, cổ họng lập tức nghẹn ngào, trong mắt lại tràn đầy lệ nóng.

Cực nhanh!

Thậm chí không thèm để ý đến an nguy của thú cưỡi dưới thân, tiến hành ép lực sinh mệnh của tọa kỵ vượt qua cực hạn mới có thể đạt tới tốc độ như vậy.

Trong khoảng thời gian hơn mười hơi thở sau khi y đứng lên, những tráng niên đứng ở trong hồ nước đánh bắt cá cũng bắt đầu cảm nhận được sự khác thường, bọn họ nhìn thấy những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, sau đó nghe được tiếng tạp âm dâng lên trong bóng tối bốn phía.

Đó là một đội quân khác cũng đang chạy như điên, móng sắt mạnh mẽ đập xuống mặt đất, song vẫn kém tốc độ của quân đội lúc trước.

Đội quân kia không tiếc tất cả, giống như là một trận gió điên cuồng xông về phía mảnh hồ cạn này.

Cơ Hạnh Bạch khó có thể khống chế cảm xúc của mình, trong bóng tối y quay đầu lại, nhìn thoáng qua Trịnh Hương Phi trên bờ hồ phía sau.

Y nhìn thấy Trịnh Hương Phi vẫn ngồi như trước, tựa như hòa làm một thể cùng những phụ nữ và trẻ em tầm thường kia, thế nhưng trên mặt nàng lại lộ ra vẻ nghiêm túc khó tả.

Xuy xuy xuy...

Tiếng vó như sấm sét chợt bị vô số tiếng xé gió kịch liệt át mất.

Trong không khí xuất hiện vô số đường lửa, nương theo trong đó là càng nhiều bóng đen nhỏ, đó là mũi tên, là Phù khí, cũng có thể là phi kiếm của người tu hành.

Trong đội quân đang điên cuồng như gió vọt tới hồ cạn vang lên vô số tiếng rống lớn, song lại không có bất kỳ một người nào để ý đến những mũi tên hoặc phi kiếm đang gặt hái tính mạng kia, tiếng hò hét và tiếng gầm giận dữ thật lớn chỉ đổi lấy việc tăng tốc một lần nữa.

Không khí trong phút chốc tràn ngập mùi máu tươi và tiếng nổ tung.

Bụi cây và lau sậy bên bờ hồ bị từng cái bóng đen ầm ầm đập vỡ, tiếng cành khô gãy cùng tiếng xương cốt vỡ tan đan xen vào nhau, làm cho tất cả người Sở ở phía đối diện hồ này đều há miệng không thể nào hô hấp, giống như bị hóa đá khi nhìn thấy một tình cảnh chưa từng thấy cũng chưa từng nghĩ tới.

Những con ngựa phi nước đại như điên cuồng từ bờ hồ lao ra, giống như thiên thạch đập về phía trước, đụng nát những bụi cây và lau sậy, sau đó hung hăng rơi xuống hồ nước phía trước.

Vô số hào quang của kim loại theo đó rơi xuống, mà càng nhiều ánh hào quang của kim loại đã đâm vào trên người khi bọn họ xông xuống chỗ này.

Không khí ở phía đối diện hồ lưu động đều là gió vàng, ánh lửa và sát ý, cùng với tử vong.

Một nhóm kỵ binh nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng, không để ý đến tất cả những gì rơi về phía bọn họ, mà chỉ xông về phía trước, xông về phía trước, có bị giết chết, có lao vào trong hồ.

Hình ảnh như vậy không chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, mà còn kéo dài trong một thời gian thật lâu.

Toàn bộ hồ nước nông nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, cho dù ở trong bóng đêm nhưng vẫn có thể nhìn ra được màu máu đỏ sẫm.

Khi tất cả tiếng hò hét và tiếng gầm giận dữ rốt cục biến mất, không còn những con ngựa điên cuồng mang theo người cưỡi xông vào trong hồ, tiếng kim loại giao nhau vang vọng trong không khí rốt cục cũng biến mất, chỉ có một ít tiếng vó ngựa càng thêm rõ ràng như nóng nảy bất an gõ xuống mặt đất, tuần tra bốn phía.

Lúc này rất nhiều người Sở mới bắt đầu khôi phục hô hấp, có rất nhiều người oa một tiếng khóc lên.

Một số người nhìn thi thể những con ngựa và di hài của những người lính trôi nổi trên hồ, bắt đầu hiểu được những gì đã xảy ra, cơ thể bọn họ bắt đầu không ngừng run rẩy.

Hai tay Cơ Hạnh Bạch cũng không ngừng run rẩy, y không phải tướng lĩnh, nhưng cho dù là tướng lĩnh thì trong đời này cũng chưa từng thấy được cảnh mấy ngàn kỵ quân dùng phương thức chịu chết như vậy, tử vong ở trước mặt y.

Y nhìn về phía bên kia hồ, trong một ít ánh lửa còn sót lại phản chiếu ra hình ảnh lúc một ít kỵ quân mặc giáp đen rút lui.

Hai tay y lạnh như băng nhưng trong thân thể lại nóng đến cực độ, tựa như máu tươi của y không thấy đâu nữa, mà đã bắt đầu thiêu đốt bên trong cơ thể.

- Hãy cho người trục vớt những con ngựa và thi thể. Thi thể cần được xử lý càng sớm càng tốt, nếu không sẽ khiến nguồn nước bị ô nhiễm.

Song vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền vào tai y, y biết đây là giọng nói của Trịnh Hương Phi truyền vào tai mình, cũng hiểu được vẻ lạnh như băng này cũng không phải bởi vì lãnh khốc và vô tình, mà chỉ nhằm vào kẻ địch của bọn họ.

- Lương thực bọn họ mang theo bên người không đủ để chống chọi quá lâu, cần nhanh chóng hun khói thịt của những chiến mã này.

- Tìm cách từ bỏ bi thương vô dụng, nếu như sinh mệnh của bốn ngàn người này đổi lấy hơn bảy vạn người mà lực lượng còn không bằng bọn họ, vậy vương triều Đại Sở mới chắc chắn thật sự sẽ chết.

Trên bờ hồ, nàng cúi đầu gằn từng chữ, truyền thanh âm như vậy vào trong tai Cơ Hạnh Bạch.

Bình Luận (0)
Comment