Bất kể là từ kỵ thuật của đội bốn ngàn kỵ quân này hay là tốc độ chạy nước rút cùng với khí thế không sợ hãi kia mà xem, Cơ Hạnh Bạch đều có thể kết luận đội kỵ quân này là một trong những kỵ quân tinh nhuệ nhất của vương triều Đại Sở. (kỵ thuật: kỹ năng cưỡi ngựa)
Dựa theo trang bị bình thường thì một đội kỵ quân như vậy, dưới tình huống không mặc cả áo giáp mỏng như hôm nay thì sức chiến đấu vẫn vượt xa mấy vạn dân chúng tầm thường, cho dù không thể giết chết hơn bảy vạn dân chúng tầm thường này, nhưng đánh bại hoàn toàn thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như luận chiến lực thuần túy, sinh tử của một đại tông sư như một cung nữ già tự sát trong Hoàng cung Trường Lăng xa xôi kia sẽ càng quan trọng hơn bảy vạn người này.
Một số chuyện không thể được cân đo đong đếm đơn giản như vậy.
Cơ Hạnh Bạch nhìn mặt hồ bị máu nhuộm đỏ, y nhìn thấy rất nhiều thanh niên lúc trước đã lên bờ lại xuống nước một lần nữa.
Y còn chưa lên tiếng, những người trẻ tuổi này đã tự động trục vớt di hài những binh sĩ của đội kỵ quân này.
Ngày càng có nhiều người xuống nước, bao gồm nhiều người đã khóc vì tuyệt vọng trước đó.
Thi thể của quân sĩ bị kéo từ mặt nước bờ bên kia sang phía bờ bên này trước tiên, sau đó là lương thực và ngựa, đây là chuyến đi gian nan xuyên qua hơn một nửa mặt hồ, song đêm nay dường như không ai cảm thấy mệt mỏi nữa.
Trước đó, Cơ Hạnh Bạch đã dùng tất cả mọi thủ đoạn có thể vận dụng để cho những người kia đi theo y đến bên hồ này, nhưng sau một đêm này trôi qua, y lại không cần nói bất cứ lời nào mà chỉ đứng nhìn tình cảnh như vậy, đứng im giống như một pho tượng vậy.
Rất nhiều phụ nữ và trẻ em đang làm sạch di hài của những người lính này, ngoài việc bắt đầu xử lý lương thực, thuốc men và ngựa, rất nhiều người im lặng mang theo một số vũ khí mà các quân sĩ này mang theo, bao gồm cả mũi tên và các vật sắc nhọn khác đâm vào cơ thể của bọn họ.
Trong đội ngũ vẫn có rất nhiều tiếng khóc đè nén lòng người, nhưng cũng có một loại lực lượng vĩ đại lại đang lan tràn trong đám người.
Cơ Hạnh Bạch biết sau khi đêm nay qua đi, lực lượng như vậy không chỉ lan tràn ở trong lòng những người bên bờ hồ này, còn có thể lan ra càng nhiều nơi ở cảnh nội nước Sở.
......
"Đường Chiết Phong, nhìn núi trong đêm tối là một đoàn đen nhánh, thấy được thứ gì, cũng quá nhàm chán đi?"
"Ban đêm chạy ra xem bất cứ thứ gì đều không thể nhìn rõ từ xa, bản thân cũng rất nhàm chán a, cũng không phải chỉ nhìn núi mới nhàm chán."
"Nói cũng đúng, dù sao cũng nhàm chán, còn không bằng báo tin cùng huynh đệ."
Trên chiến trường vùng Âm Sơn cách quận Dương Sơn rất xa, trong bóng đêm bao bọc vô số doanh trướng của quân Sở, mà trên một ngọn đồi trong doanh trướng này lại có bảy bóng người lẳng lặng đứng sừng sững, sáu người trong đó đều không nói lời nào, chỉ có một người rất nhàm chán, đang tự lẩm bẩm với bản thân mình một cách cực kỳ quái dị.
Những người bên cạnh y đã sớm quen với chuyện kỳ quái khi y sẽ tự mình nói chuyện với bản thân mình trong thời khắc hưng phấn.
Theo Đường Muội ẩn cư nhiều năm, cho nên bọn họ hiểu nhau cực kỳ rõ.
Giống như tối nay, cho dù là quân sư và mưu sĩ đi theo các danh tướng Đại Sở cũng không thể đoán ra trong một ít quân lệnh mà Đường Muội ban xuống hàm chứa dụng ý gì, song những người đứng quanh người Đường Muội lúc này đều có thể không dựa vào việc phân tích sâu sắc quân lệnh, chỉ dựa vào một ít thần sắc biến hóa rất nhỏ của Đường Muội liền hiểu được tiếp theo hắn muốn làm cái gì.
- Nhưng có quá mạo hiểm không?
Triệu Sách - Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô lạnh lùng như băng, tóc dài phiêu phiêu lại không để ý việc Đường Chiết Phong tự nói chuyện, gã quay đầu nhìn thoáng qua Đường Muội, hỏi.
Lúc hỏi những lời này, khí tức ngoài cơ thể gã đột nhiên nóng rực lên một chút, da thịt thậm chí nổi lên áng đỏ.
Chuyện này đại biểu cho cảm xúc của gã không giống như lúc bình thường, trên khuôn mặt bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại rất kích động.
- Tất cả mọi người đều cho rằng phong cách dẫn quân của ta quá bảo thủ, không chỉ kẻ địch cho rằng như vậy, mà ngay cả người trong quân chúng ta cũng nghĩ thế.
Đường Muội lại cười cười, hắn rất thoải mái, một khi đã làm ra quyết định cực kỳ quan trọng kia, vậy có thể dỡ bỏ đi gánh nặng trong lòng.
Hắn cười nhìn một ít ánh lửa trong doanh trại quân Tần trên sườn núi xa xa có thể thấy được trong đêm tối, sau đó nói tiếp:
- Nhưng mà đối với hành quân đánh giặc mà nói, hiển nhiên cách làm ngược lại và để cho đối phương phán đoán sai lầm mới có thể mang đến cơ hội chiến thắng.
- Nhiều đợt điều binh khiển tướng, nhiều trận chiến dịch trước đó làm cho ta cũng cảm thấy ngài vẫn muốn tiếp tục bảo thủ như vậy, thì ra do ngài cố ý để cho Ty Mã Thác có phán đoán sai lầm.
Lần này Đường Chiết Phong không còn tự nói chuyện với chính mình, mà lại nhìn Đường Muội nói.
Đường Muội cười nhạt:
- Mấu chốt nhất chính là ngay cả người của Ba Sơn Kiếm Tràng cũng dự đoán rằng ta muốn đánh chậm, nếu ngay cả bọn họ cũng phán đoán như vậy, có lẽ Ty Mã Thác và Ngụy Vô Cữu cũng sẽ làm ra nhận định tương ứng, không ai có thể ngờ rằng ta sẽ lập tức phát động quyết chiến. Hơn nữa trên thực tế chúng ta không có nhiều lựa chọn, tuy rằng quá trình vận chuyển quân lương của chúng ta may mắn còn chưa xảy ra vấn đề, nhưng chỉ có ta và Hoàng thái hậu biết, có mấy kho lương chưa mở trên thực tế cũng đã trống rỗng từ thời tiên đế.
- Nhưng cho dù bên phía chúng ta có thể đại thắng thì mấu chốt quyết định thắng bại trận chiến này vẫn là ở quận Dương Sơn. Có một lỗ hổng chết người trong kế hoạch của ngài.
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Người lên tiếng là người trầm mặc ít nói nhất trong số những người đứng quanh Đường Muội, ngày thường ở nơi ẩn cư của Đường Muội, việc gã làm cũng không hề có chút mỹ cảm, mỗi ngày đều chỉ đào đất, xới đất.
Song gã lại là Tấn Lưu Phong, một trong những quân sư tốt nhất của quân đội Đại Sở.
- Mặc dù bên phía chúng ta có thể đại thắng, há một ngụm ăn hết ba mươi vạn chủ lực quân Tần, nhưng mấu chốt vẫn là quận Dương Sơn bên kia có thể ngăn trở quân Tần phản công hay không.
Gã cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân, gằn từng chữ nói:
- Chỉ cần chúng ta phát động quyết chiến thì bọn chúng sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại, sẽ phát hiện ngài huy động phần lớn lực lượng tới nơi này. Mà quân Tần ở phía quận Dương Sơn đã chuẩn bị tốt cho việc toàn quân tập kích. Từ quận Dương Sơn đánh vào nước Sở, chỉ cần hơn mười thành quận ven đường vừa mất, vậy trận chiến này cũng không còn khả năng xoay chuyển.
- Ngươi nói rất đúng, chỉ cần ta phát động trận quyết chiến giữa hai đại quân ở vùng Âm Sơn này thì quân Tần ở quận Dương Sơn chắc chắn sẽ tấn công mạnh toàn tuyến. Nhưng quận Dương Sơn nhất định sẽ ngăn trở sự phản công của quân Tần.
Đường Muội chậm rãi nói một câu này.
Hắn không hề giải thích nguyên nhân, những lời này có chút bá đạo mà vô lễ, bởi vì nếu Tấn Lưu Phong đã nói là sơ hở, vậy chắc chắn sẽ có chênh lệch trên thực lực tồn tại.
Thế nhưng những người cực kỳ quen thuộc với hắn lại nghe ra một ít hương vị không tầm thường từ trong những lời này.
......
Trong cùng một đêm như thế, sâu trong Hoàng cung Đại Sở, Ly Lăng Quân cũng không thể an giấc, thân là người tu hành nhưng gã lại đổ mồ hôi trộm mỗi đêm, bởi vì tâm tình sốt sắng thái quá cho nên thường xuyên mồ hôi ướt đẫm chăn.
Bởi vì đã lâu không được ngủ ngon cho nên hốc mắt gã lõm xuống càng sâu, thậm chí có vẻ đã hơi biến thành màu đen, khuôn mặt tái nhợt dị thường.
Gã biết Triệu Hương Phi đã không còn ở trong cung.
Bởi vì Triệu Hương Phi thực sự đã rất nhiều ngày không thân mật cùng với gã, tuy gã không biết nàng đã đi tới nơi nào, thế nhưng gã lại không hề tiết lộ tin tức này với bất kỳ ai.
Gã bảo vệ bí mật này một cách nghiêm ngặt.
Cho nên gã biết rõ quân cờ ẩn của Trịnh Tụ không phải là mình, nếu như không phải là gã, vậy chiêu cuối mạnh nhất của Trịnh Tụ là cái gì?
Chính bởi vì không thể tưởng tượng được cho nên mỗi ngày gã đều có một loại cảm xúc sợ hãi khó hiểu.
Cũng trong đêm này, có một nam tử ban đêm rất ít ngủ đang đi trên một ngọn núi nào đó trong chiến trường Âm Sơn, như chim ưng từ trên chỗ cao quan sát liên doanh của hai triều Tần Sở. (liên doanh: doanh trại tầng tầng lớp lớp, nối liền thành một mảnh)