Bàng hoàng, lạnh lẽo, sợ hãi, không thể tin được... Rất nhiều cảm xúc tột độ bao trùm đại đa số người trong đoàn xe kéo này.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, sinh tử của tất cả mọi người trong đoàn xe như bọn họ không quan trọng bằng người trẻ tuổi trong xe vua này.
Bởi vì người trẻ tuổi này là Hoàng tử Phù Tô, là người kế thừa tương lai của vương triều Đại Tần.
Mãi đến lúc này, rất nhiều người trong bọn họ mới phản ứng được vì sao đám người Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết phải đối phó với Ty Mã Thác trước.
Bởi vì bản thân Ty Mã Thác tương đương với việc bảo vệ Phù Tô.
Nhưng có thể bắt cóc gã dưới sự liên thủ của nhiều Tông sư như vậy, vốn dĩ chuyện này cũng đã là một kỳ tích.
Khi thế giới hoàn toàn yên tĩnh lại, ngay cả gió tuyết cũng trở nên nhẹ đi bởi vì lực lượng của Trưởng Tôn Thiển Tuyết tiêu hao. Nhớ lại từng đạo kiếm ý hoàn mỹ vừa rồi, trong lòng tất cả những Tu hành giả này đều không ngừng cảm thấy rùng mình.
Dù không thể nhìn thấy được gương mặt của Đinh Ninh, thế nhưng bọn họ giống như là nhìn thấy người đó năm đó, có điều Đinh Ninh lúc này đã cường đại hơn, trẻ hơn so với khi Vương Kinh Mộng lần đầu tiên đi vào đường phố Trường Lăng năm đó.
Năm đó, kiếm ý của người nọ đại thành sau khi chinh chiến với ba triều Hàn Triệu Ngụy, đạt tới trình độ hoàn mỹ như thế. Nhưng bây giờ truyền nhân này của hắn mới bao nhiêu tuổi, kiếm ý lại thoáng có thế vượt qua hắn.
Rất nhiều người trong đoàn xe kéo này đều có chức vị rất cao, ban đầu ở trong lòng bọn họ, mặc dù người nọ thật sự lưu lại truyền nhân, đó cũng là hàm nghĩa tượng trưng và ý nghĩa triệu hoán tương đối nặng, truyền nhân của người nọ có thể khiến cho một ít nghịch đảng mưu sự một lần nữa. Nhưng lúc này, bọn họ lại rõ ràng nhận ra đối phương đã không chỉ mang loại ý nghĩa tượng trưng, mà đã tiếp tục trưởng thành, trở thành một tồn tại đáng sợ. (nghịch đảng: phe đối lập)
…
Mấy mảnh tuyết màu xám đen rơi trên người Phù Tô.
Thân thể gã đột nhiên cứng đờ, mặt ngoài cơ thể xuất hiện một tầng vỏ băng mỏng manh, chân nguyên ở trong thân thể cũng không cách nào chảy xuôi, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng không thể động đậy được.
Đinh Ninh khẽ ho khan hai tiếng, phun ra vài cục máu nhỏ, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế Nguyên Vũ.
Thời gian vào lúc này dường như trôi qua cực kỳ chậm chạp, tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Hoàng đế Nguyên Vũ, nhưng y lại trầm mặc rất lâu, điều này khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
- Khi Vương Kinh Mộng vừa mới tiến vào Trường Lăng, còn đang tranh đấu với một số nhân vật giang hồ phố chợ thì Quả nhân tình cờ kết giao với hắn...
Lúc y rốt cục mở miệng, trong lòng rất nhiều người lại đột nhiên chấn động.
Trước đó, cho dù Hoàng đế Nguyên Vũ nhắc tới Vương Kinh Mộng, nhưng cũng chỉ đơn giản dùng “người nọ” để nói, mà lần này, y lại trực tiếp nhắc đến tên Vương Kinh Mộng.
- Cho nên thật sự ta hiểu rõ hắn hơn bất luận kẻ nào, dù thiên phú, thủ đoạn tu hành của hắn, hay lĩnh ngộ về các loại Kiếm kinh.
Hoàng đế Nguyên Vũ nhìn Đinh Ninh thật sâu, giọng điệu vẫn bình thản như trước nhưng thần sắc trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ hơi cổ quái:
- Thiên phú của hắn đương nhiên cực kỳ tốt, nói đứng đầu thiên hạ cũng không quá đáng, nhưng từ đó về sau, mọi người trong thiên hạ cảm thấy hắn vô địch chỉ vì thiên phú trời sinh thì đây là một sai lầm. Bởi vì ta rất rõ ràng, ngoại trừ thiên phú ra, hắn tu luyện vô cùng khắc khổ.
- Loại chuyện quyết đấu này, nếu thực lực vượt xa đối thủ, nhiều ngày đánh một lần thì coi như nhàn hạ, vừa thư giãn buông lỏng thể xác và tinh thần, lại được hưởng vô số tiếng hoan hô hay ánh mắt ngưỡng mộ kính trọng, đồng thời thanh danh có thể đứng vững ở Trường Lăng. Nhưng nếu ba ngày đấu hai lần thì đây lại là chuyện cực kỳ mệt nhọc, hơn nữa đôi khi còn không nắm chắc tuyệt đối.
Hoàng đế Nguyên Vũ im lặng một lát, nói tiếp:
- Lúc không nắm chắc thì cần nghiên cứu thủ đoạn tu hành và nhược điểm của đối phương, hơn nữa còn cần tốn nhiều tinh lực để tìm ra phương pháp có thể chiến thắng. Hắn dùng phương thức này bức bách bản thân, nhiều khi hắn vì nghiên cứu một chiêu kiếm thức mà rất nhiều ngày không nghỉ ngơi, hay chỉ vì luyện tập một chiêu kiếm bình thường mà làm đi làm lại chuyện khô khan buồn tẻ này không biết bao nhiêu lần trong một ngày.
- Chính bởi vì Quả nhân hiểu cực kỳ rõ con đường tu hành của hắn, cực kỳ rõ ràng hắn trưởng thành như thế nào, cho nên Quả nhân càng xác định, mặc dù có người còn có thể vượt qua thiên phú của hắn, nhưng không có khả năng vượt qua hắn, nỗ lực hơn hắn gấp mấy lần. Vì vậy thế gian này không có khả năng có người lĩnh ngộ kiếm đạo nhanh hơn rất nhiều lần so với hắn.
Hoàng đế Nguyên Vũ hít một hơi thật sâu, y nhìn Đinh Ninh đang yên lặng lắng nghe, nói:
- Mặc dù từ khi sinh ra ngươi đã bắt đầu tu hành, tuổi tác như vậy đã đi hết đường cả đời của hắn, thậm chí trình độ kiếm đạo vượt qua đâu chỉ gấp mấy lần so với lúc hắn chết trận? Công pháp và Kiếm kinh có thể truyền thừa, nhưng đối với tạo nghệ và cảm ngộ kiếm đạo, cái loại này cần vô số lần luyện tập mới có thể tạo thành Kiếm cảm, không thể nào truyền thừa được. (Kiếm cảm: cảm nhận về kiếm)
- Vì vậy, có lẽ ngươi không chỉ là truyền nhân của hắn, ngươi hẳn là hắn trùng sinh.
Khi những lời này của Hoàng đế Nguyên Vũ vang lên, một mảnh tiếng kinh hô không kiềm chế được và tiếng hít thở hoảng sợ vang lên như sóng thần. Cái loại khiếp sợ vô cùng vô tận và cực kỳ không thể tin được khiến thân thể rất nhiều người trong xe kéo đều cứng ngắc giống như Phù Tô lúc này.
Nếu bây giờ có người xuất kiếm ám sát, chỉ sợ rất nhiều người trong bọn họ sẽ bởi vì tâm thần quá mức kích động mà bị mấy Tu hành giả có cảnh giới thấp hơn giết chết.
Lời nói như vậy cực kỳ kinh thế hãi tục.
Đinh Ninh nhíu mày thật sâu, hắn nhìn thẳng ánh mắt Hoàng đế Nguyên Vũ, khẽ trào phúng nói:
- Trên đời này có chuyện trùng sinh sao?
Hoàng đế Nguyên Vũ lạnh lùng nói:
- Có lẽ đó là một phương thức sống khác.
Trước khi Đinh Ninh còn chưa mở miệng lần nữa, ánh mắt của y lại rơi vào trên người Trưởng Tôn Thiển Tuyết và lão tăng Đông Hồ, nói tiếp:
- Bọn họ không thể nào che giấu được cảm xúc, ngay cả lời nói như Quả nhân cũng như vậy... Điều đó chỉ có thể chứng minh suy đoán của Quả nhân không có vấn đề gì. Đối với Quả nhân mà nói, dù sống với phương thức nào đi chăng nữa, dù chỉ là vấn đề công pháp Cửu Tử Tằm khiến ngươi có thể kế thừa tất cả ký ức, kinh nghiệm tu hành thậm chí lĩnh ngộ đối với tu hành của hắn, vậy ngươi chính là hắn trùng sinh. Theo những phương thức khác nhau, nhưng kết quả là lại là một.
Hô hấp của vô số người trong sân đã hoàn toàn dừng lại.
Ngoại trừ âm thanh gió tuyết, ngay cả tiếng tim đập của rất nhiều người cũng trở nên rõ ràng.
Rất nhiều người nhịn không được nghĩ, nếu suy đoán này là thật, nếu tin tức lan truyền ra ngoài, vậy sẽ khiến cho thiên hạ chấn động đến mức nào?
Đinh Ninh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ cười lạnh nhìn Hoàng đế Nguyên Vũ.
- Tại sao ngươi phải nói nhiều như vậy?
Hắn cười lạnh sau đó nói thêm một câu, nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy, suy luận như vậy, không phải nói cho ta nghe, mà là muốn nói cho Trịnh Tụ nghe. Ngươi chỉ đang muốn tìm ra một lý do nhất định để hiện tại có thể ra tay giết ta. Chỉ có lý do như vậy thì mới có thể khiến nàng có thể thừa nhân, cho dù phải hy sinh Phù Tô.
- Cho nên, thứ ngươi cần bây giờ chính là một lý do để có thể hy sinh Phù Tô.
Đinh Ninh chậm rãi, gằn từng chữ nói.
…
Bên trên gió tuyết, bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.
Nó giống như một tia sét đánh ngang bầu trời.
Hoàng đế Nguyên Vũ hơi nheo mắt, khóe môi hơi mím lại.
- Cho đến khi trở thành thiên cổ nhất đế trong miệng con dân vương triều Đại Tần, ngươi vẫn phải mượn lực lượng của nàng, vẫn phải nhẫn nại với nàng như trước, vẫn sợ hoàn toàn chọc giận hay đoạn tuyệt với nàng.(thiên cổ nhất đế: đế vương đứng đầu từ xưa đến nay)
Sắc mặt Đinh Ninh càng thêm bình tĩnh, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn y, hỏi:
- Vậy ngươi đã từng nghĩ tới, nếu ta thật sự chính là hắn trùng sinh giống như ngươi nói, thậm chí so với ngươi nghĩ còn muốn tiến thêm một bước, mà bây giờ ngươi đang đối mặt với ta, ngươi cảm thấy thế nào? Nguyên Vũ, công phu ẩn nhẫn của ngươi thật lợi hại.
Khóe môi Hoàng đế Nguyên Vũ khẽ nhếch lên, làm như kiêu ngạo, nhưng lại khẽ run rẩy.
Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương xa, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Nhưng tiếng gầm thét trên bầu trời càng ngày càng lớn, tất cả mọi người ở đây đều biết quyết định của y đã không thể thay đổi, sát ý của y đã quyết.
...