Thế nhưng Đinh Ninh vẫn chưa dừng lại ở đó.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại hắn chính là tông chủ của Ba Sơn Kiếm Tràng, là biểu tượng của cả tông môn này, hơn nữa khi Hoàng đế Nguyên Vũ chính miệng suy đoán hắn là Vương Kinh Mộng trùng sinh chứ không phải truyền nhân, giờ phút này, Đinh Ninh ở trong mắt tất cả những người ở đây chỉ sợ đã không có quá nhiều khác biệt cùng với Vương Kinh Mộng năm đó.
Mặc dù năm đó có vô số Tông sư trong thiên hạ hội tụ ở Trường Lăng để giết chết Vương Kinh Mộng, nhưng nếu hắn mở miệng muốn nói gì đó, vậy tất cả Tông sư đều sẽ nghe.
Đây chính là đủ trọng lượng.
Huống chi trên người Đinh Ninh lúc này còn có Cửu Tử Tằm cùng bí mật vì sao hắn có thể có được kiếm ý hoàn mỹ như vậy.
Vì vậy không có người nào ra tay.
Tất cả bọn họ đều muốn nghe lời nói của hắn.
- Hổ dữ còn không ăn thịt con, Nguyên Vũ, hôm nay ngươi muốn Phù Tô chết chung với chúng ta, cũng chỉ vì không muốn mất đi một cơ hội giết chết chúng ta. Dùng một đứa con trai đổi lấy một cơ hội như vậy, đây là điểm khác biệt giữa ngươi và những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó. Có việc nên làm có việc không nên làm, không từ thủ đoạn có thể cho ngươi được lợi trong nhất thời, nhưng chỉ dựa vào tu vi là có thể chinh phục thiên hạ sao?
Đinh Ninh nhìn Nguyên Vũ, vẻ châm chọc càng nồng đậm:
- Đại chiến giữa hai nước Tần Sở hung hiểm cỡ nào, ngay cả ngươi cũng tự mình thân chinh, ngươi lại để Phù Tô đi theo Tư Mã Sai ở chỗ này, có lẽ ngươi đã sớm muốn nhân cơ hội này dứt khoát giết đứa con này đi?
Tất cả mọi người trong cuộc đang đè nén tâm tình, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng khi nghe được lời nói của Đinh Ninh, cho dù tất cả mọi người đã cố ý khống chế, thế nhưng lại có vô số tiếng hít thở khí lạnh rất nhỏ vẫn hội tụ cùng một chỗ, vang lên cực kỳ rõ ràng.
Trong Hoàng cung nước Tần cách đây không lâu đã có một cung nữ già ẩn nấp bị bức ra, là Tông sư cường đại của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, cũng chính là sư tôn của Triệu Yêu Phi.
Nhưng chuyện kia cũng làm cho tất cả người Tần càng thêm âm thầm suy đoán, rốt cuộc Phù Tô là con của ai.
- Phù Tô đương nhiên là máu thịt của quả nhân.
Nguyên Vũ giống như nghe được tiếng lòng mọi người, thanh âm của y vẫn bình thản vang lên, mang theo uy nghiêm cùng nguyên khí dao động khiến người ta hít thở không thông,
- Việc đưa đến tiền tuyến rèn luyện cũng không phải là chủ ý của quả nhân, vậy nên ngươi nói những lời này thì có ích lợi gì.
Đinh Ninh có chút khó thở, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, nói:
- Nếu không phải ngươi thật sự lo lắng, vậy hiện tại cần gì phải đáp lại lời của ta, hơn nữa vừa rồi ngươi cũng không muốn nói chuyện, thế nhưng hiện tại còn nói ra lời này. Như vậy trong lòng chính ngươi cũng rất rõ ràng, mặc dù người là do Trịnh Tụ đưa tới, nhưng không phải đưa tới cho ngươi giết.
Sau khi dừng một chút, hắn dùng thần sắc cực kỳ khiêu khích nhìn Nguyên Vũ, sau đó khẽ giễu cợt:
- Nói không chừng chính là cố ý đưa đến để xem tâm ý của ngươi, xem ngươi rốt cuộc có hoài nghi đứa con trai này hay không?.
- Quả nhân không phải người thường, tại sao phải dùng ý phàm để soi xét?
Nguyên Vũ bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn Đinh Ninh, chậm rãi nói:
- Đây là giang sơn xã tắc, vì một vương triều Đại Tần trước nay chưa từng có, vậy hôm nay cho dù quả nhân phải hy sinh, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
-Đây là cái mà ngươi gọi là đại nghĩa?
Đinh Ninh cười cười, nói:
- Nhưng ta nói những lời này không phải là để tranh luận đúng sai cùng ngươi, ta cũng không muốn nói thẳng ra loại người bất nhân bất nghĩa như ngươi có tư cách gì nói đạo lý, ta bảo ngươi nói ra những lời này, nhưng không phải là ta muốn nghe, mà chỉ để cho ngươi nói cho người khác nghe.
- Còn nhớ rõ lúc ta nói với ngươi thật sự không có biện pháp không?
Câu cuối cùng này là Đinh Ninh đang nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở bên mình.
Khi những lời này vang lên, hắn đã không còn nhìn Nguyên Vũ nữa, mà chỉ nhìn về phía Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Đồng thời khi nghe được câu nói này, Nguyên Vũ như chợt cảm nhận được, loại cảm giác này cổ quái nói không nên lời, nhưng lại không hiểu sao bản thân cảm thấy đối phương có khả năng trốn thoát. Cổ họng y không nhịn được phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, nương theo một tiếng rống không giống như được phát ra từ y này, bên ngoài cơ thể y xuất hiện rất nhiều đường hào quang sáng ngời.
Thứ phát sáng chính là kinh mạch trong thân thể y, trong nháy mắt này lực lượng trong cơ thể y tựa như hoàn toàn biến thành chùm sáng khiến cường giả Thất Cảnh không cách nào lý giải, dùng tốc độ khủng bố đâm xuyên ra.
Thân thể y trong nháy mắt này lại không giống như thân thể con người, mà giống như một kiện Phù khí.
Bên trên không trung cực cao vang lên vô số tiếng nổ vang, giống như trên bầu trời có vô số Thần Ma đang rống giận đáp lại, màn trời bị gió tuyết che lấp lại bị xé rách thành mảnh nhỏ, vô số cột sáng khổng lồ giống như Thiên Phạt rơi xuống.
Ánh nắng chói chang giữa trưa mùa hè là thời điểm nóng rực nhất, hào quang chói mắt sẽ mang đến cho người ta cảm giác trắng lóa, mà loại sáng ngời lúc này thậm chí còn rực rỡ đến mức khiến tất cả mọi người dường như trở nên trong suốt, trong mắt ngoại trừ màu trắng sáng chói ra, lại không có bất kỳ bóng dáng nào tồn tại.
Cảm giác như không có bất kỳ kiếm ý nào tồn tại, loại sáng chói này thậm chí còn làm cho người ta không thể cảm nhận được sát ý.
Thế nhưng không cảm giác được chính là nguy hiểm lớn nhất.
Chỉ trong một nhịp hít thở, Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã nắm chặt Cửu U Minh Vương kiếm trong tay.
Trước khi Đinh Ninh rốt cuộc phát hiện ra Đại Hình kiếm, Cửu U Minh Vương kiếm chính là thanh kiếm được công nhận là mạnh nhất, hung ác nhất thiên hạ, đây là biểu tượng của Công Tôn gia quyền quý đứng đầu quý tộc Trường Lăng ngày xưa, thế nhưng Công Tôn gia đã phong bế thanh kiếm này nhiều năm cũng không dám đụng vào, chính là bởi vì quá cường đại cho nên không ai có thể hàng phục.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ẩn nấp ở Trường Lăng, không tiếc tất cả tu luyện thanh kiếm này thành kiếm bản mệnh, đối với nàng mà nói thì thanh kiếm này từng là hy vọng báo thù duy nhất của nàng.
Lúc Ngô Đồng Lạc vào đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, Đinh Ninh và nàng đã nhiều lần nói về kế hoạch báo thù.
Báo thù, mấu chốt là có thể sống trước khi giết chết được kẻ thù.
Cho nên có một chuyện mà Đinh Ninh nhắc tới nhiều lần, chính là vạn nhất hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết bại lộ, thậm chí không thể dựa theo con đường rút lui trên bức tường mà hắn vẽ để trốn ra khỏi Trường Lăng, hoặc khi nơi đó bị vây khốn... Đó chính là lúc không còn biện pháp.
Hiện tại chính là lúc mà Đinh Ninh từng nhắc tới nhiều lần.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nắm chặt thanh kiếm này, nàng lại không làm ra bất kỳ động tác gì, mà chỉ dồn tất cả chân nguyên và nguyên khí trong cơ thể vào trong thanh kiếm này.
Màu sắc thâm sâu đến cực điểm ở trên thân kiếm tan biến.
Hàn ý đã tích góp không biết bao nhiêu năm trong Cửu U Minh Vương kiếm bị Trưởng Tôn Thiển Tuyết bức toàn bộ ra ngoài trong một lần duy nhất.
Cửu U Minh Vương kiếm trở nên trong suốt ở trong tay nàng, giống như một thanh kiếm thủy tinh sạch sẽ nhất.
Ầm một tiếng, U Minh hiện thế.
Hào quang sáng chói từ trên bầu trời rơi xuống, mà U Minh lại từ dưới mặt đất hiện lên, một mảnh đen tối, tràn ngập tịch diệt và rét lạnh.
Cuộc đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Ngay sau đó ở chỗ không gian mà hai bên tiếp xúc chợt nổ tung.
Lúc ban đầu không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có ngọn lửa màu trắng bay đầy trời cùng hàn ý tịch diệt vỡ vụn, hơi nước trong không khí biến thành băng giá.
Ánh mặt trời khúc chiết mê ly lại có thể tự do xuyên thấu qua vùng thế giới này một lần nữa, chiếu rọi ra quang cảnh một đội xe vua này.
Khắp nơi trong hàng ngũ xe vua này đều là băng điêu.
Gần như Tu hành giả dưới Lục Cảnh không phải bị đóng băng đơn giản như vậy, mà hoàn toàn bị đông cứng, chết đi, máu thịt biến thành màu xám đen.
Dưới sự trùng kích của khói lửa màu trắng cùng với băng tuyết đá sỏi, di hài của những người tu hành này giống như lưu ly "lạch cạch" nổ tung, vỡ vụn khắp mặt đất, thậm chí còn dấy lên từng đợt bụi mịn.
Dạ Kiêu đứng giữa một mảnh băng vụn, hai bên người y đang có hai đạo kiếm ý như cánh chim màu đen thật lớn chậm rãi tan biến.
Hàn ý lạnh lẽo va chạm cùng lực lượng của Bát Cảnh lại không thể hình thành bất kỳ uy hiếp nào đối với y, thế nhưng lại có thể ngăn cản được nhận biết của y.
Trong tầm mắt và nhận biết của y đã không còn đám người Đinh Ninh tồn tại, nhưng y biết chuyện này không thể nào chấm dứt như thế, cho nên y chỉ hơi xoay người nhìn về phía Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ gật đầu với y, lạnh lùng nói:
- Bọn chúng không thoát được.
......
Lão tăng Đông Hồ chắp hai tay lại, hai đầu Pháp trượng có nguyên khí chia nhau tuôn ra, giữ chặt thân thể Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Phù Tô.
Lão giống như đang dùng trượng này nâng lấy ba người, bước nhanh mà đi.
Trong trận chiến vừa rồi, trên người lão không có bất kỳ thương thế rõ ràng nào, nhưng trên lưng và hai chân của lão lúc này đều có rất nhiều vết nứt trong suốt.
Để bắt được khoảnh khắc để thoát khỏi sự khống chế của Nguyên Vũ, cho dù thân thể như lão cũng không thể thừa nhận, gân thịt còn cứng cỏi hơn cả sắt thép đều đã sinh ra rất nhiều chỗ đứt gãy.
- Ta không có cách nào ra tay trong thời gian một ngày một đêm .
Đinh Ninh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhìn lão tăng Đông Hồ. nói.
Lão tăng Đông Hồ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lão chỉ không thể nhìn thấu Cửu Tử Tằm, về phần Trưởng Tôn Thiển Tuyết thì ngay cả bản mệnh nguyên khí cũng tiêu hao không còn một mảnh, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, nàng cũng không khác gì người bình thường.
- Chúng ta phải đi không nghỉ.
Đinh Ninh nói tiếp:
- Một kích cuối cùng của hắn không chỉ là giết chóc, hơn nữa còn đề phòng khả năng chúng ta thoát đi, trên người chúng ta có khí tức nguyên khí của hắn in dấu.
Tình trạng của lão tăng Đông Hồ cũng không quá lạc quan, nhưng lão vẫn gật đầu, nhìn theo phương hướng Đinh Ninh rồi nói:
- Ta hiểu.