Lão tăng Đông Hồ nhìn như có thể nứt thành vô số mảnh thân thể bất cứ khi nào, lại phảng phất có được tinh lực vô cùng.
Lão như gánh vác ba người, dùng tốc độ khủng bố đi lại trong vùng hoang dã biên giới hai nước Tần Sở này, không biết đi được bao xa, cho đến khi sắc trời dần dần tối sầm thì lão mới ngừng lại, nghỉ ngơi một chút.
Đây hẳn là một nhánh dãy núi Âm Sơn vươn vào nơi nào đó trong cảnh nội nước Sở, trên núi có dòng suối do sông băng hòa tan chảy xuôi mà thành, lạnh lẽo thấu xương, trên chiến trường hoang dã đã là mùa xuân, nhưng chỗ sâu trong dãy núi này lại là mùa đông lạnh giá.
Đinh Ninh dùng tay vốc một nắm nước, nước của loại sông băng này có một loại màu xanh nhạt độc đáo, đến từ việc ngâm nhiễm một số khoáng thạch giữa núi đá. Dòng nước trong suốt lạnh lẽo chảy vào thân thể hắn, làm cho thân thể nóng bỏng của hắn dần dần trở nên lạnh hơn một chút.
Thân thể hắn có loại nhiệt độ bất thường, một phần đến từ thương thế, cơ thể suy yếu dẫn đến, phần còn lại đến từ cỗ nguyên khí lực lượng tàn sát bừa bãi cuối cùng của Nguyên Vũ.
Những nguyên khí không thuộc về thiên địa này hình thành xạ tuyến lưu lại trong cơ thể hắn, không ngừng chậm rãi thiêu đốt, ngăn cản thương thế của hắn khép lại, mấu chốt nhất chính là ngay cả Cửu Tử Tằm cũng không thể cắn nuốt và thanh trừ loại khí cơ vô hình không thuộc về phiến thiên địa này.
Lão tăng Đông Hồ cũng đã có chút chống đỡ không nổi, lão bắt đầu hô hấp thổ nạp, cũng nhanh chóng nhập tĩnh suy tư, bổ sung chân nguyên.
Đinh Ninh nhìn thoáng qua Phù Tô ở bên người, thuận theo hô hấp nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi đã có thể cử động, vậy có thể uống chút nước, điều trị một chút thương thế, dù sao nơi này cũng không thể so với Trường Lăng, sau khi thương thế xấu đi thì mặc dù không chết, chỉ sợ cũng sẽ mắc phải rất nhiều bệnh ẩn bất lợi đối với tu hành tương lai. Thế nhưng ngươi không cần nghĩ đến việc thừa cơ xuất thủ đối phó bất kỳ một người nào ở đây, bởi vì đây là chuyện ngươi không cách nào làm được.
Thương thế của Phù Tô chủ yếu đến từ nguyên khí cực hàn ẩn chứa trong một kích của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, chứ không phải là lực trùng kích khi đó. Lục phủ ngũ tạng của gã chỉ hơi dịch vị trí trong chấn động lúc trước, đối với người tu hành mà nói đây không được tính là thương thế nghiêm trọng, thế nhưng nguyên khí bản mệnh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết ẩn chứa cực hàn, lại giống như đâm vào rất nhiều châm băng khó có thể hòa tan ở giữa lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của gã, những châm băng này làm cho gã không thể điều hòa được khí tức ngũ tạng trong cơ thể.
Không thể điều hòa chính là hỗn loạn, hỗn loạn mà không cách nào tự điều chỉnh thì sẽ khiến cơ năng thân thể người tu hành hoàn toàn sụp đổ.
Lúc trước có một tầng vỏ băng trói buộc lực lượng của gã đến từ Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lúc này nàng cũng đã lâm vào quá trình chữa thương như ngủ sâu, cho nên vỏ băng trói buộc gã đang chậm rãi biến mất, hiện tại Phù Tô thực sự đã có thể cử động, hơn nữa cũng giống như lời Đinh Ninh nói, gã tiếp tục giả bộ thân thể cứng ngắc, chính là đang nghĩ tìm kiếm cơ hội ra tay.
Bị Đinh Ninh dùng một câu nói toạc ra, nhưng Phù Tô cũng không có quá nhiều hoảng sợ, gã chỉ trầm mặc một lát, hỏi:
- Vì sao các ngươi không chạy trốn về phía đại quân vương triều Đại Sở, mà ngược lại lựa chọn con đường chạy trốn tránh xa này?
Đinh Ninh nhẹ nhàng giải thích:
- Chắc hẳn ngươi đã nghe cha mình nói, mục đích cuối cùng của trận đại chiến này không phải là đánh Sở, không phải là có thể làm suy yếu lực lượng của vương triều Đại Sở từ đó tiến tới diệt, mà chỉ vì xác định sự tồn tại của ta, ép ta đi ra, đồng thời giết chết ta.
- Giết chết ta là có thể diệt sạch hoàn toàn Ba Sơn Kiếm Tràng, cùng với dập tắt hy vọng của rất nhiều phe đối lập Đại Tần. Cho nên bắt đầu từ lúc hắn lộ diện, đây đã là mục đích duy nhất của trận đại chiến này. Hắn và Trịnh Tụ đã thiết lập ra một ván như vậy, đại quân vương triều Đại Tần mặc dù chắc chắn sẽ bại, nhưng ít nhất cũng có khả năng triền đấu và lui binh, nhưng tất cả những Tu hành giả cường đại trong quân chỉ sợ đều sẽ rời khỏi quân đội đến đuổi giết ta. Những Tu hành giả cường đại này đều sẽ thoát khỏi đội hình quân đội biến thành kẻ truy tung, thích khách trong vùng hoang dã này. Thậm chí còn có một ít kỵ quân tinh nhuệ của quân đội. Cho nên chạy về phía chiến trường lớn mà hai nước Tần Sở giao chiến trước tiên chính là tự mình chịu chết.
Dừng một chút, Đinh Ninh thở dốc vài tiếng, lại uống thêm vài ngụm nước, lúc này mới nhìn thẳng ánh mắt Phù Tô, nghiêm túc nói:
- Ngươi đã thấy được sự lựa chọn của cha ngươi, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, hắn không thèm để ý chết bao nhiêu Tu hành giả cùng quân đội, chỉ cần có thể giết chết ta mà thôi.
Phù Tô chợt trầm mặc xuống khi nghĩ đến những lời Nguyên Vũ nói, sau vài hơi thở gã lại ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Đinh Ninh, nói:
- Nếu đổi lại là ta thì cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận thỏa hiệp như vậy. Thực ra nếu không phải các ngươi khống chế ta, ta cũng đã tự sát.
- Ta biết.
Đinh Ninh nói.
Phù Tô phẫn nộ, nói:
- Cho nên ngươi cố ý ép cha ta nói ra những lời như vậy.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn gã, nói:
- Nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của hắn, ít nhất ngươi có thể nghe được sự lựa chọn này. Ngươi có thể tưởng tượng rằng nếu mình đổi lại vị trí đó, khi ngươi phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, chắc hẳn ngươi sẽ không chọn hy sinh con trai của mình.
Phù Tô vẫn rất phẫn nộ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng gã lại theo bản năng cảm thấy có chút không thể phản bác.
- Thực ra ngươi thật sự không tò mò rốt cuộc mình có phải là con trai hắn không ư?
Đinh Ninh nhìn gã, nói,
- Hắn lựa chọn hy sinh ngươi, rất có thể chính bởi vì lòng tin của hắn đã có chút dao động, không thể khẳng định rốt cuộc ngươi có phải là con của hắn hay không?.
Thân thể Phù Tô cứng ngắc một lúc lâu, nhưng sau đó gã lại quay đầu, mà lạnh lùng nói:
- Các ngươi trốn không thoát.
- Chúng ta vẫn còn cơ hội.
Đinh Ninh bắt đầu chậm rãi điều tức, cảm thụ được nguyên khí như có như không thiêu đốt trong thân thể, nói:
- Loại lực lượng lạc ấn của Bát Cảnh ở khoảng nửa tháng sẽ hoàn toàn biến mất, hắn sẽ không thể nào cảm nhận được.
Phù Tô ngày thường tâm tính cực kỳ ôn hòa thiện lương, nhưng tính tình gã lúc này lại cực kỳ nóng nảy, gã hung hăng cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đã đen kịt, nói:
- Bất kể ngươi là truyền nhân của người nọ hay là chính hắn sống lại, chắc chẳn ngươi cũng biết trong Hoàng cung ta có vài người có tốc độ truy kích còn nhanh gấp mấy lần so với kỵ quân nhanh nhất thiên hạ.
- Thú thuần của quận Giao Đông.
Đinh Ninh hiểu ý của gã, hắn hơi nheo mắt lại, dường như có thể nhìn thấy một ít bóng đen trong đêm tối phương xa,
- Nhưng chúng ta vẫn có cơ hội, bởi vì chính bản thân Nguyên Vũ không dám đuổi theo.
Phù Tô lại nổi giận, gã đang muốn mở miệng mắng mỏ, nhưng Đinh Ninh đã nói tiếp,
- Bởi vì hắn sợ chết.
- Hắn vận dụng lực lượng Bát Cảnh khi chiến đấu với chúng ta, Tu hành giả quân Sở xa xa trong phiến thiên địa này cũng biết được hắn tự thân chinh, biết sự tồn tại của hắn. Đối với người Sở hoặc là Tu hành giả triều khác mà nói, giết chết hắn chính là mục đích duy nhất tiếp theo. Hắn lại bị thương nghiêm trọng, cho nên hắn nhất định không dám mạo hiểm tự mình đuổi theo.
Đinh Ninh chậm rãi nói tiếp:
- Trước khi hắn bị trọng thương, không ai trong thiên hạ có thể giết chết hắn, nhưng hiện tại lại không giống, có rất nhiều người có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn. Mặc dù chủ sự chính là Dạ Kiêu, ngoài ra còn có Trịnh Tụ cùng với một ít người Hầu phủ, vậy nên chỉ cần không phải hắn tự mình đến liều mạng, chúng ta sẽ có cơ hội trốn thoát.
- Nửa tháng không tính là ngắn, mặc dù các ngươi liều mạng chạy trốn, nhưng khu vực đại khái vẫn luôn nằm trong khống chế.
Phù Tô hít sâu vài hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, thanh âm lạnh dần nói:
- Nửa tháng cũng đủ để cho Tu hành giả triều khác nhận được tin tức, thậm chí chạy tới nơi này. Thiên hạ biết Cửu Tử Tằm ở chỗ này, thậm chí hoài nghi ngươi là người kia sống lại. Không biết sẽ có bao nhiêu người đến giết ngươi, hoặc là ý đồ lấy được những công pháp kia từ trên người ngươi.
- Đây mới là chuyện ta thực sự lo lắng.
Đinh Ninh khẽ cúi đầu, nhìn dòng suối rồi nhẹ giọng đáp lại một câu này.
Trong cuộc sống của con người, bất kể mạnh mẽ đến trình độ nào, bất kể cơ trí đến đâu thì sẽ luôn luôn có một số điều không thể đoán trước.
Hắn hoàn toàn không ngờ Nguyên Vũ lại trực tiếp công khai suy đoán hắn là Vương Kinh Mộng sống lại ở trong trận chiến kia.
Điều này sẽ khiến tình thế trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Điều hắn thực sự lo lắng không phải là bản thân mình, mà là vận mệnh của nhiều người có liên quan đến.