Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 610 - Q7 - Chương 33: Hữu Ích

Q7 - Chương 33: Hữu ích Q7 - Chương 33: Hữu ích

Trường Lăng sẽ phát sinh ra chuyện gì, những vương triều khác sẽ xảy ra hỗn loạn như thế nào sau khi biết được Cửu Tử Tằm thực sự tồn tại, sau khi nghe được suy đoán do chính miệng Hoàng đế Nguyên Vũ nói ra, đây mới là chuyện Đinh Ninh thực sự lo lắng.

Chuyện này không chỉ liên quan đến sinh tử của Đinh Ninh, mà còn liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người có quan hệ với hắn.

- Những thứ đó là gì?

Khi màn đêm thực sự buông xuống, Trưởng Tôn Thiển Tuyết mở mắt ra, ánh mắt như nước nhìn về phía chân trời phương xa, trong bầu trời đêm yên tĩnh lại có rất nhiều bóng ma xuất hiện. Những bóng ma kia đang di động cực kỳ chân thật, làm cho lòng nàng sinh ra cảm ứng, trong tinh thần chợt nổi lên gợn sóng.

- Dạ Ma Viên.

Đinh Ninh nắm lấy hai tay nàng, đôi bàn tay mềm mại nhưng rất lạnh lẽo.

- Một loại viên hầu có cánh yêu dị, ăn máu thịt, đồ thối, tính tình tàn bạo. Người của đảo quốc hải ngoại thông thường trực tiếp gọi loại yêu thú này là Dạ Xoa. (viên hầu: con vượn)

Nghe tiếng vang rất nhỏ thoáng truyền đến từ bầu trời đêm xa xa, Đinh Ninh tiếp tục chậm rãi giải thích:

- Quý tộc Trịnh thị sở dĩ có thể xưng hùng quận Giao Đông, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì bọn họ có một ít phương pháp điều khiển hải thú cường đại. Bọn họ chuyên dùng một số yêu thú trong biển sâu, đối với hạm đội mà nói thì đây là loài vật có uy hiếp hơn cả Tông sư Thất Cảnh ở trên biển. Nhưng những hải thú cường đại nhất thường thường không thể rời khỏi hải vực, loài có thể phi hành, lại có thể rời xa hải vực để tác chiến thời gian dài thì chỉ có mỗi loại Dạ Ma Viên này.

- Số lượng quá nhiều.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng nói bốn chữ.

Nàng cũng từng nghe nói tới loại yêu thú này, da dày thịt béo khiến cung tên khó đâm xuyên, vả lại động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, mặc dù ngày thường loại yêu thú có lẽ sẽ khiến cho Tu hành giả cấp thấp đau đầu này hoàn toàn không có gì đáng kể đối với nàng, thế nhưng hôm nay lại khác biệt, nguyên khí của lão tăng Đông Hồ và nàng đã hao tổn quá lớn, huống chi Cửu U Minh Vương kiếm hiện tại chỉ có thể xem như một thanh kiếm hỏng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, công sức nàng khổ tu thanh kiếm bản mệnh này ở Trường Lăng nhiều năm cũng đã nước chảy về đông.

Mặc dù cảnh giới cùng một ít công pháp, Kiếm kinh của nàng đã vượt xa Tông sư Thất Cảnh tầm thường, nhưng mất đi lực lượng của Cửu U Minh Vương kiếm, lại thêm dưới tình huống bị thương mà nguyên khí chưa kịp khôi phục, vậy có lẽ khi nàng đối mặt với một gã Thất Cảnh tầm thường cũng sẽ thắng cực kỳ gian nan, hoặc là không thắng được.

Số lượng quá nhiều sẽ có thể tiêu hao hết lực lượng của nàng và tăng nhân Đông Hồ, đồng thời còn dây dưa kéo chân bọn họ lại, làm cho bọn họ không cách nào tiếp tục chạy trốn.

Khi có Tông sư đến theo những yêu thú này, bọn họ sẽ rất khó sống sót.

Cảm nhận được vẻ run rẩy từ ngón tay nàng truyền đến, Đinh Ninh lại nhẹ nhàng nắm chặt hơn một chút, dùng thanh âm chỉ có hắn và nàng mới có thể nghe thấy, khẽ nói:

- Nếu thật sự phải cùng nàng chết ở chỗ này thì ta cũng sẽ không sợ hãi, cũng không có quá nhiều tiếc nuối. Hối tiếc lớn nhất của ta từ trước đến giờ là không lựa chọn đi cùng nàng.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiểu được tâm ý của hắn, nàng đã không còn sợ hãi, không còn cảm thấy bất lực nữa, chỉ mang theo một chút vui mừng khó hiểu, nhẹ nhàng gật đầu.

Người khác không thể hiểu được loại cảm xúc này.

Mất mà lấy lại được, sinh tử nương tựa lẫn nhau, cho nên nếu tối nay thật sự phải chết, bọn họ cũng có thể bình tĩnh cùng nhau đi về phía tử vong.

Đinh Ninh ngửi hương thơm nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng, nhìn bóng đen càng ngày càng rõ ràng trong bầu trời đêm rồi chậm rãi nói:

- Cũng không phải là không có hy vọng. Đến bây giờ mà Nguyên Vũ vẫn chưa tới, điều này chứng tỏ suy đoán của ta không có vấn đề gì, hắn rất sợ chết. Chỉ cần hắn không đến, vậy thì chúng ta vẫn có cơ hội. Bởi vì nhiều Dạ Ma Viên như vậy không thể nào che dấu được tung tích của bản thân.

- Thật ra điều ta cực kỳ lo lắng chính là Dạ Kiêu.

Đinh Ninh nhìn khuôn mặt lấp lánh vẻ rạng rỡ của nàng, nói tiếp:

- Loại người sinh ra chỉ vì muốn báo thù như hắn còn đáng sợ hơn Trịnh Tụ. Bởi vì bất kể là Nguyên Vũ hay là Trịnh Tụ đều sẽ sợ chết, đều sẽ lo lắng an nguy và lợi ích của bản thân, nhưng hắn không giống, hắn sẽ không quan tâm lợi ích, không tiếc bất cứ giá nào.

......

Phù Tô cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Mặc dù gã đã rất mệt mỏi, nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ, thậm chí không hề chợp mắt.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn dùng công pháp thay đổi dung mạo, mà Đinh Ninh thì vẫn luôn bịt khăn đen, cho nên gã không thể nào trực tiếp liên hệ Đinh Ninh tới tên thiếu niên trong quán rượu Ngô Đồng Lạc, hơn nữa tất cả mọi người đều nói cho gã biết, tên bằng hữu kia của gã cũng đã không còn trên đời.

Nhưng không biết vì sao, càng nhìn bộ dáng bình tĩnh thì thầm của Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, gã càng ngày càng cảm thấy quen thuộc.

Trên bầu trời bắt đầu vang lên tiếng xé gió nổ tung.

Đám Dạ Ma Viên ùn ùn kéo đến.

Gã cũng lần đầu tiên nhìn thấy loại yêu thú sinh ra từ hải ngoại quận Giao Đông này, chiều cao ngang bằng với nam tử trưởng thành, nhưng hai cánh trên lưng khi bung ra lại hơn một trượng. Nói là giống như viên hầu thế nhưng trên người lại không có một sợi lông, đồng thời thân thể hơi còi cọc, tuy đầu lâu giống như viên hầu thế nhưng trong miệng lại lộ ra răng nanh rất dài.

Điều khiến người ta kinh tâm động phách nhất chính là vào ban đêm, hai mắt loại yêu thú này có màu đỏ như máu, giống như Ma vật trong truyền thuyết.

Cả bầu trời đêm tựa như bị đám yêu thú đông đúc này chiếm cứ, tiếng vỗ cánh lớn đến mức làm cho màng nhĩ gã vang lên ong ong.

Lúc trước gã đã nghe được một ít nội dung trong lời nói chuyện giữa Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nhưng vẫn luôn duy trì trầm mặc, cho đến lúc này gã mới không nhịn được nhìn về phía hai người bọn họ, nói:

- Số lượng thực sự quá nhiều, tuy các ngươi tốn rất nhiều khí lực để bắt được ta, nhưng hình như ta cũng không có tác dụng gì đối với các ngươi.

Trong giọng nói của gã thoáng hiển hiện ý trào phúng.

Đinh Ninh nhìn gã một cái, nói:

- Kế tiếp ngươi sẽ biết mình có ích lợi gì.

Phù Tô không kịp đáp lại câu gì, bởi vì trên bầu trời đã có vô số tiếng xé gió càng điên cuồng vang lên.

Khoảng không phía trên như biến thành cháo nóng sôi trào, vô số cái bóng hình nhanh chóng đã vội vàng vọt xuống, những con Dạ Ma Viên tiếp cận đầu tiên đã bắt đầu công kích.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết thậm chí còn không đứng lên.

Nàng chỉ lạnh lùng vung kiếm.

Cửu U Minh Vương kiếm đã biến thành một thanh phôi kiếm trống rỗng, nhưng cho dù không mang theo bao nhiêu lực lượng nguyên khí, loại phôi kiếm có thể thừa nhận vẻ cực hàn ở sâu trong địa ngục này vẫn sắc bén đến cực điểm.

Sau mấy tiếng vang khẽ, mấy con Dạ Ma Viên bị kiếm quang trong suốt lạnh lẽo dễ dàng chém thành hai đoạn.

Da thị cứng rắn ngay cả mũi tên không thể xuyên thủng trên người chúng nó cũng không có quá nhiều khác biệt so với giấy dán khi ở trước mặt kiếm phong của Cửu U Minh Vương kiếm. Chẳng qua chỉ vì thiếu đi ý lạnh, cho nên máu tươi trong thân thể chúng điên cuồng phun trào, làm cho toàn bộ thiên địa trong nháy mắt tràn ngập mùi chết chóc.

Mùi chết chóc có tác dụng kích thích dã tính tự nhiên của những yêu thú này, vô số tiếng gào thét thô bạo vang lên, lấn át đi một ít thanh âm rất nhỏ.

Một đạo phi kiếm đỏ thắm đến từ trên cao, ẩn nấp trong máu thịt bị nghiền nát, lặng yên bắn về phía Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Lúc này lão tăng Đông Hồ vẫn không nhúc nhích, ngồi yên như pho tượng bùn, tựa như không hề cảm nhận được loại nguy hiểm vô hình này.

Đinh Ninh lại vươn tay ra một cách cực kỳ tùy ý.

"Kế tiếp ngươi sẽ biết mình có ích lợi gì."

Những lời này của hắn còn vang vọng trong tai Phù Tô, sau đó gã chợt cảm giác mình bị nâng lên như một tấm chắn.

Đinh Ninh xách cơ thể gã, đón lấy đạo phi kiếm kia.

Hắn không chế thời cơ cực kỳ hoàn mỹ, đạo phi kiếm kia chỉ cách hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết vài thước, thế nhưng trong không gian chỗ đó lại chợt có thêm Phù Tô.

Người thi triển ra đạo phi kiếm này chính là một gã Tông sư, một tay y nắm lấy vuốt chân của Dạ Ma Viên, lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trên không trung.

Hiện tại cảm nhận được Phù Tô ngay trước phi kiếm của mình, hô hấp của y chợt dừng lại, phi kiếm đã bắt đầu nhanh chóng gia tốc lại đột nhiên cứng đờ, mãnh liệt đình trệ lại.

Nguyên Vũ có thể không để ý đến sinh tử của Phù Tô, thế nhưng y lại không thể, hơn nữa y không dám trực tiếp tự tay giết chết gã.

Cũng trong nháy mắt y mạnh mẽ khống chế phi kiếm của mình, chân nguyên trong cơ thể đảo ngược đang còn không ngừng xung kích, y lại cảm thấy có một tia lạnh lẽo hiển hiện sau lưng mình.

Một loại sợ hãi trí mạng tuôn ra từ trong cơ thể y, ngay lúc y cúi đầu, chỉ thấy một thanh tàn kiếm đã đâm ra từ ngực mình.

Trên thân thanh tàn kiếm này chợt có hoa nhỏ màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó bị máu tươi của y bao trùm.

Thân thể tên Tông sư này từ trên cao rơi xuống, hung hăng nện vào dòng suối trước người Đinh Ninh và Phù Tô.

Trước đó, thanh phi kiếm mà y khống chế đã mất đi sinh mệnh, nghiêng nghiêng rơi xuống dưới chân Đinh Ninh.

- Ngươi... không biết xấu hổ!

Phù Tô ngây người, sau đó một hơi thở thì gã mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, phẫn nộ kêu lên.

Bình Luận (0)
Comment