- Ngoại trừ quyết đấu lấy yếu thắng mạnh ra, bất cứ trận chiến còn lại nào đều là lấy mạnh hiếp yếu, đều là vô sỉ.
Đinh Ninh nói một câu này, có máu tươi xối trên người hắn, thế nhưng hắn lại như không phát hiện ra mà chỉ bình tĩnh nhìn bầu trời đêm.
Nhìn vẻ mặt của hắn, ai cũng sẽ không nghĩ tới vừa rồi có một gã Tông sư Thất Cảnh đã chết dưới động tác đánh lén đơn giản của hắn.
Phù Tô rất khó chịu, nhưng gã không nói nên lời.
Bởi vì câu nói của Đinh Ninh rất có đạo lý.
Số lượng Dạ Ma Viên quá nhiều, không biết có bao nhiêu con nhưng đã tràn ngập bầu trời, hơn nữa có Tông sư Thất Cảnh ẩn nấp trong đó, thế nên chiến đấu như vậy vốn đã không công bằng, huống chi gã Tông sư Thất Cảnh kia còn đánh lén trước.
Dạ Ma Viên phẫn nộ xoay quanh, không ngừng nhào xuống.
Bọn chúng hội tụ càng ngày càng nhiều trong không gian phương viên mấy chục trượng, mật độ càng lúc càng lớn, vây quanh đám người Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết tạo thành một cơn lốc xoáy màu đen, trong cơn lốc này tràn ngập màu mắt đỏ cùng răng nanh màu trắng.
Động tác của Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại cực kỳ ổn định, ngắn gọn, không có bất kỳ dư thừa nào, nàng lợi dụng chân nguyên đến cực hạn, mỗi một lần nàng vung kiếm sẽ mang theo hơn mười đạo kiếm khí trong suốt tinh khiết, phá không mà lên, chém vào những con Dạ Ma Viên rơi xuống trước tiên.
Vòng xoáy màu đen này xoay quanh bên ngoài cơ thể nàng và đám người Đinh Ninh, tăng nhân Đông Hồ, thế nhưng hoàn toàn không có biện pháp thực sự tạo thành uy hiếp, chỉ có sóng máu hình thành do máu thịt bị nghiền nát không ngừng sinh ra, bay lượn ở trong không khí như từng dải ruy băng màu đỏ lưu chuyển.
Ở trung tâm của vòng xoáy tràn ngập mùi tanh khó ngửi, không khí bị cuốn lên trên, khiến hô hấp của đám người Đinh Ninh có chút khó khăn.
Nhưng đúng lúc này lại có gió mát từ từ thổi tới, cơn lốc màu đen chợt mở rộng ra bên ngoài, khuếch trương lớn hơn một chút, một Tu hành giả mặc áo xanh rơi xuống.
- Diêm Cảnh - Sùng Thiên Kiếm Viện muốn đánh một trận cùng tiên sinh, nếu ta thắng thì xin tiên sinh để cho Hoàng tử rời đi.
Đây hiển nhiên là một gã Tông sư Thất Cảnh, đầu tóc rất rối, quần áo cũng lôi thôi lếch thếch, nhưng ánh mắt y lại cực kỳ sáng ngời, y đưa mắt nhìn rồi nghiêm túc khom người hành lễ, bóng dáng khiêm tốn bị ngăn cách bởi vô số Dạ Ma Viên xoay quanh lại có vẻ rất quái lại nhưng rất tôn trọng, khi y nói ra lời như vậy, lượng lớn nguyên khí từ trên người y tuôn ra, thế nhưng không hề hóa thành sát ý mà chỉ thuần túy là phóng thích.
Khí tức cường đại trên người y liên tiếp giảm xuống.
Đây không phải là thực sự hạ thấp cảnh giới, nhưng vẫn thật sự thông qua việc phóng thích chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong cơ thể mình để cho lực lượng chân nguyên của mình hạ xuống tiêu chuẩn Lục Cảnh.
Giọng điệu của tên Tông sư này cũng khiêm tốn đến cực điểm, dùng chữ "Xin", nhưng sự thật chính là như thế, nếu Đinh Ninh chính là người năm đó sống lại, vậy không ai trong thiên hạ này có thể kiêu ngạo ở trước mặt hắn.
Cùng là lực lượng Lục Cảnh, cho dù Đinh Ninh đã bị trọng thương, nhưng chỉ dựa vào kiếm ý hoàn mỹ biểu hiện ra lúc trước cũng đủ khiến phần thắng của Tu hành giả đến từ Sùng Thiên Kiếm Viện này trở nên rất xa vời.
Nhưng đối với Tu hành giả này mà nói, đây là cơ hội có thể để cho Phù Tô bình an rời đi.
Nhìn tên Tông sư khiêm tốn này, Đinh Ninh chỉ gật đầu làm lễ, chỉ nói một chữ chứ không nói bất cứ lời dư thừa nào,
- Được!
Trong một chữ đơn giản lại có khí độ nào đó khiến Thất Cảnh đều không thể đạt tới, tâm tình của tên Tu hành giả Sùng Thiên Kiếm Viện này chợt kích động hẳn lên.
Y hít sâu một hơi, một đạo kiếm khí bản mệnh sinh ra ở trước ngực.
Trong tay y xuất hiện một thanh kiếm bản mệnh giống như tấm trúc vàng, sau đó vắt ngang ngực, y nói:
- Mời.
Một tiếng "xùy" nứt ra.
Kiếm bản mệnh biến mất khỏi tay y, trong không gian giữa y và Đinh Ninh đột nhiên có hơn mười ánh sét màu vàng úa bắn ra, phần đuôi ánh sét thậm chí còn nổ tung, càng thêm khó phòng bị.
Thái độ của y mặc dù kính cẩn khiêm tốn đến cực điểm, nhưng ra tay lại không chút lưu tình, thậm chí vượt qua cực hạn bình thường.
Đinh Ninh cúi người.
Thân kiếm thô vụng của Đại Hình Kiếm hiện ra trong tay hắn, đâm ngược từ dưới lên trên.
Một tiếng phịch vang trầm, giống như có một cây gậy trúc dồn dập gõ một tảng đá dưới đáy nước.
Ánh sét màu vàng úa đã tan biến không còn, thanh kiếm bản mệnh như tấm trúc vàng kia cũng nghiêng nghiêng bay ra, đâm thủng ngực một con Dạ Ma Viên né tránh không kịp, sau đó bắn tới trong bóng đêm phía sau.
Thân thể của Tông sư Sùng Thiên Kiếm Viện sau khi hóa thành lưu quang chợt vội vàng thối lui, trong con ngươi của y đều là vẻ kinh hãi mà không thể tin được, tay trái nắm chặt cổ tay phải.
Cổ tay phải của y đã bị gãy, lúc này lực lượng trùng kích ở cánh tay phải còn đang xâm nhập vào sâu trong thân thể y, khiến cho nội phủ của y bị thương.
Y cực quen một kiếm vừa rồi của Đinh Ninh.
Đây vốn là một chiêu Đề Phong Kiếm của Sùng Thiên Kiếm Viện y!
Đây là chiêu kiếm của sư môn y, trình độ tinh diệu của nó hoàn toàn không thể so sánh với bí kiếm mà y vừa sử dụng, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đối phương đã dùng chiêu kiếm đơn giản của sư môn để phá chiêu kiếm của y, một kiếm trực tiếp đánh trúng cổ tay y cầm kiếm.
Đinh Ninh thu kiếm, nhẹ nhàng nuốt máu ứ chảy vào cổ họng.
Đôi môi Phù Tô khẽ run, sắc mặt trắng như tuyết, cũng không phải gã thất vọng bởi vì mình không thể nào thoát khốn, mà chỉ vì gã cũng có thể cảm nhận được một kiếm như vậy của Đinh Ninh đã đại biểu cho cảnh giới gì.
Trên bầu trời còn có mấy tên Tông sư có thể mượn những Dạ Ma Viên này đi đến mà không khiến cho loại yêu thú này công kích.
Bọn họ đều là người do Hoàng hậu Trịnh Tụ bố trí, trong đó có người trực tiếp đến từ quận Giao Đông, bản thân chính là kẻ điều khiển những Dạ Ma Viên này, thế như hiện tại nhìn Diêm Cảnh của Sùng Thiên Kiếm Viện bị Đinh Ninh dùng một kiếm đánh bại, mấy Tông sư này lại duy trì trầm mặc, cũng không lập tức gia nhập chiến đấu.
Con mắt tăng nhân khổ tu Đông Hồ còn chưa mở ra, nhưng những người bọn họ cộng lại cùng một chỗ cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của ba người Trưởng Tôn Thiển Tuyết, Đinh Ninh cùng lão tăng kia.
Bọn họ cần dùng những Dạ Ma Viên này để tiêu hao càng nhiều lực lượng của tăng nhân khổ tu Đông Hồ và vị đại tiểu thư Công Tôn gia này.
......
Trong bóng đêm, Ty Mã Thác nằm ở bên trong một cỗ xe vua ấm áp, xung quanh thân thể chất đầy đệm gấm mềm mại.
Một tên y quan đang chăm sóc y rất cẩn thận.
Đoàn xe kéo của y đã rút lui, trở về Âm Sơn.
Tuyệt đại đa số quân đội vương triều Đại Tần cũng đã bắt đầu rút lui một cách trật tự, tuy nhiên dưới sự truy kích điên cuồng của quân đội vương triều Đại Sở, hiển nhiên sẽ có đội quân chặn đằng sau vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất này.
Ở chỗ dụ dỗ đám người Đinh Ninh đến chiến đấu trước đó, Dạ Kiêu mặc một bộ áo đen vẫn đứng yên ở đỉnh ngọn núi kia.
Y nhìn phương hướng Dạ Ma Viên bay tới, sâu trong đôi mắt dấy lên ngọn lửa cừu hận, ngọn lửa này như đang thiêu đốt linh hồn y, để cho thân thể y sẽ thiêu thành tro bụi nếu không đi tới chỗ đó.
Nhưng y vẫn chờ đợi.
- Thượng tôn.
Trong bóng tối có từng gã Tu hành giả nối đuôi nhau chạy tới phía sau y, sau khi thi lễ lại đứng một chỗ chờ đợi.
Trên lưng những Tu hành giả này đều mang theo rương kiếm rất nặng.
Loại rương kiếm này chuyên dùng để cất giữ rất nhiều kiếm, để tránh mũi kiếm va chạm lẫn nhau dẫn đến tổn thương, bên trong đều dùng loại gỗ đặc biệt để ngăn cách nhau ra, cũng cố định thân kiếm đến mức không thể di động.
Lượng lớn kiếm cần vận chuyển, cho nên những thanh kiếm này thường chỉ là trường kiếm chuyên chế để dùng trong quân đội tầm thường, cho nên những rương kiếm này thông thường cũng đều được dùng trong quân.
Nhưng trong rương kiếm trên lưng những Tu hành giả lúc này lại không ngừng phát ra các loại tiếng kêu, có kiếm khí không ngừng bi minh tán thưởng, hoặc là hoan hô nhảy nhót trong đó.