Mấy tên Tông sư dừng lại giữa không trung, trầm mặc nhìn chăm chú vào vòng xoáy màu đen do đám Dạ Ma Viên xoay quanh tạo thành phía dưới.
Nhận biết của bọn họ vẫn luôn tập trung trên người lão tăng Đông Hồ kia.
Tăng nhân khổ tu đến từ Đông Hồ này là tồn tại duy nhất trên thế gian hiện tại có thể chính diện chống lại Hoàng đế Nguyên Vũ, mặc dù lão nhắm mắt thiền định, nhưng nếu bọn họ xuất thủ, lão tăng Đông Hồ này vẫn có năng lực giết chết bọn họ khi mở hai mắt ra.
Khổ tu vô số năm mới có thể đạt tới Tông sư, mặc dù có vẻ không quá khan hiếm trong loại đại chiến hiếm hoi trong lịch sử nhân loại này, nhưng bản thân Tông sư cũng cực kỳ quý trọng đối với sinh mệnh của mình, nếu không có lý do nhất định phải chịu chết, vậy cũng không ai sẽ dễ dàng mạo hiểm.
Theo thời gian trôi qua, vẻ không thể hiểu nổi càng ngày càng nồng đậm trong ánh mắt của bọn họ nhìn lão tăng phía dưới.
Dạ Ma Viên có thể được xưng là yêu thú, vậy nó còn cường đại hơn nhiều so với tất cả mãnh thú quen thuộc trên thế giới, công kích của chúng nhanh như điện giật, bóng hình lúc bay vút cũng vô cùng quỷ dị, thậm chí có thể né tránh trong không gian cực nhỏ và nhanh chóng thay đổi phương vị tiến lên.
Nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết lạnh nhạt xuất kiếm, tựa như cực kỳ thoải mái không ngừng cắn nuốt những yêu thú này, nhưng bọn họ đều là Tu hành giả Thất Cảnh nên rất rõ ràng loại thoải mái này chỉ là biểu hiện.
Bọn họ thậm chí còn có thể cảm nhận được mỗi một tấc máu thịt trong cánh tay Trưởng Tôn Thiển Tuyết vung kiếm đã bắt đầu trở nên chua xót, đau đớn, cứng ngắc.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết cực kỳ tái nhợt.
Tay trái nàng bóp nát một bình đan dược, lấy một viên đan tròn màu trắng sữa nuốt vào bụng.
Có một cỗ khí tức sống động nhanh chóng tỏa ra từ bụng nàng, tràn ngập ra toàn bộ cơ thể.
Cỗ khí tức này làm cho nhịp đập của trái tim mấy tên Tông sư đang chờ đợi phía trên trở nên nhanh hơn mấy phần.
Đây là "Quy Chân Đan".
Một loại đan dược dùng hơn mười loại Linh dược cực kỳ trân quý luyện chế thành, hơn mười loại đan dược trong đó đến từ hải ngoại, đồng thời có mấy loại đã tuyệt tích.
Loại đan dược này có tác dụng bổ khí cùng chữa thương kinh người đối với người tu hành, mặc dù ở Trường Lăng mấy chục năm trước thì cũng chỉ có mấy viên, tất cả đều thuộc về Hoàng thất cùng những cựu quý tộc quyền quý cường đại nhất.
Đối phương là đại tiểu thư Công Tôn gia trong truyền thuyết, vậy nên có được đan dược cấp Tiên như vậy cũng không khiến người ta giật mình, trái lại ngay cả đan dược như vậy cũng bị ép dùng ra, điều này nói rõ đối phương đã bị ép đến cực hạn.
Hoặc là chạy trốn, hoặc là ra tay, nhưng đến lúc này lão tăng Đông Hồ kia vẫn nhắm mắt thiền định như trước, vậy rốt cuộc lão còn đang chờ đợi thời cơ gì?
Mấy tên Tông sư này càng không thể hiểu được.
Khuôn mặt Phù Tô còn tái nhợt hơn so với Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Một là bởi vì thương thế, hai là loại giết chóc máu tanh đơn giản lặp đi lặp lại này làm cho gã càng thêm có loại cảm giác muốn nôn mửa, khó có thể hô hấp một cách thuận lợi.
Máu thịt và chi gãy bị nghiền nát của Dạ Ma Viên dần dần chồng chất lên, huyết tương sền sệt thấm qua mặt giày, thế cho nên về sau gã không kìm được đứng ở bên trên những chân tay gãy của đám Dạ Ma Viên này, mà những chi gãy gần như hoàn hảo này thì xếp tầng dưới chân gã và đám người Đinh Ninh.
Lão tăng Đông Hồ vẫn giống như tượng bùn hoàn toàn không quan tâm bất cứ chuyện gì ở ngoại giới như trước, thậm chí những đoạn chi gãy vỡ vụn này đã chất đống đến thắt lưng của lão, đang chậm rãi chôn lão lại.
- Chắc hẳn ngươi cũng chưa từng tới quận Giao Đông.
Điều khiến cho mấy gã Tông sư phía trên khó có thể lý giải chính là ở trong tình cảnh như vậy, hơn nữa có thể có càng nhiều người hoặc là quân đội muốn giết chết hắn chạy tới, thế nhưng Đinh Ninh lại vẫn duy trì bình tĩnh như trước. Lúc này hắn nhìn sắc mặt Phù Tô còn tái nhợt hơn so với Trưởng Tôn Thiển Tuyết, an tĩnh hỏi:
- Cho nên có lẽ ngươi cũng không có quá nhiều hiểu biết đối với nơi đó?
Phù Tô đè nén cảm giác ghê tởm muốn nôn, trả lời:
- Ngươi có ý gì?
- Số lượng Dạ Ma Viên quá nhiều. Ta vốn tưởng rằng số lượng loại yêu thú này đạt khoảng tầm một phần ba hiện tại là đã không đơn giản.
Đinh Ninh nói rất đơn giản:
- Dạ Ma Viên chỉ có thể sinh tồn ở một vài hòn đảo đặc biệt ở hải ngoại. Cách quận Giao Đông nuôi Dạ Ma Viên là dựa vào dược vật để chúng nghiện, nhưng thông thường những Dạ Ma Viên này vẫn sống tự nhiên ở những hòn đảo đó. Điều mấu chốt nhất chính là loại yêu thú này không ăn thức ăn trong nước biển, thức ăn yêu thích của chúng từ xưa đến nay chính là thổ dân trên đảo và ngư dân trên biển.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh nhìn Phù Tô, tựa như nghĩ đến một điều gì đó, nói tiếp,
- Các đảo ở hải ngoại trải qua vương triều Đại Tần...., hoặc có thể nói là sau mấy lần thanh trừ của quận Giao Đông, số lượng dân số cũng đã không còn nhiều, hơn nữa đại đa số các quốc đảo đã biến thành phụ thuộc của quận Giao Đông, cho nên càng không có khả năng biến thành chỗ kiếm thức ăn của Dạ Ma Viên.
- Hà tất phải nói uyển chuyển như vậy, Trịnh Tụ sở dĩ bị người ta gọi là lãnh khốc, một nguyên nhân trong đó chính là vì quận Giao Đông thường xuyên đưa một ít tù nhân làm thức ăn cho hải thú.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đồng thời xuất kiếm, lạnh lùng mà khẽ giễu cợt,
- Chẳng qua là nhiều Dạ Ma Viên như vậy, số lượng tử tù của quận Giao Đông có thể cho ăn đủ sao?
Phù Tô hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Vì sao ta phải tin lời các ngươi?
Đinh Ninh chỉ nhẹ nhàng cười mà không nói gì, thế nhưng lại có kiếm khí bản mệnh cực kỳ tự nhiên tuôn ra từ trong tay hắn.
Đại Hình Kiếm cổ kính nhưng lại mang theo một loại khí tức khiến Dạ Ma Viên có chút sợ hãi xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn càng tự nhiên đặt mũi kiếm ở trên cái cổ trắng nõn của Phù Tô.
Kiếm khí mờ ảo trên mũi kiếm đã cắt ra một đường máu nhàn nhạt trên da thịt gã.
Hô hấp của Phù Tô đột ngột dừng lại, gã nhìn Đinh Ninh hỏi,
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng mấy gã Tông sư trên trời lại dâng trào ý lạnh, tâm tình không ngừng dao động.
- Nếu những con Dạ Ma Viên này đều là do mẹ ngươi phái đến, vậy ta muốn nhìn tâm ý của ả. Rốt cuộc giữa giết chết cừu địch và mạng sống của con mình, thứ nào sẽ quan trọng hơn.
Đinh Ninh ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói:
- Để cho những con Dạ Ma Viên này biến đi, nếu không ta sẽ giết hắn.
- Ngươi...
Phù Tô phẫn nộ đến mức cả người đều run rẩy, ngay cả hai chữ vô sỉ cũng không thể mắng ra khỏi miệng.
- Đừng nghi ngờ quyết tâm của ta.
Đinh Ninh vẫn ngửa đầu như trước, chậm rãi nói.
- Sao bà ấy có thể biết được tình hình như vậy phát sinh?
Phù Tô gào ra tiếng,
- Chuyện xảy ra ở đây dù được truyền nhanh chóng thì cũng sẽ không kịp truyền đến Trường Lăng, mà cho dù làm được, vậy làm sao ngươi có thể nhìn ra được tâm ý của người!
- Có một số việc nếu quan trọng hơn cả bản thân cuộc chiến, vậy tốc độ truyền tin tức sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi.
Đinh Ninh bình tĩnh nói:
- Mấu chốt nhất chính là phản ứng của đám thuộc hạ dưới tay ả, rất nhiều lúc cũng có thể dựa vào đó để nhìn ra được tâm ý của ả. Sự phỏng đoán của bọn họ đối với ý của nàng cũng đủ để đại biểu cho rất nhiều thứ.
Sâu trong con ngươi mấy tên Tông sư trên trời cũng bắt đầu hiện ra ngọn lửa phẫn nộ.
- Ngươi thật sự là người kia ư?
Một gã Tông sư không nhịn được lạnh giọng quát:
- Ta không tin nếu là người kia, vậy sao có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
Đinh Ninh nghe được câu nói này nhưng cũng chỉ khẽ cười cười,
- Các ngươi thật sự tin tưởng một người có thể chết rồi sống lại sao?
Mấy tên Tông sư đều đồng thời trì trệ.
Sau khi im lặng khoảng chừng một hơi thở, người Tông sư lên tiếng kia nói tiếp:
- Nhưng nếu hôm nay Thánh thượng đã nói như vậy, chỉ sợ đại đa số Tu hành giả trên đời đều sẽ cho rằng ngươi chính là người nọ trùng sinh, lời nói và hành động của ngươi sẽ đại biểu cho người nọ, đại biểu cho Ba Sơn Kiếm Tràng. Nếu hành vi của ngươi là vô sỉ hèn hạ, vậy sẽ còn có rất nhiều người đi theo ngươi, đi theo Ba Sơn Kiếm Tràng như trước kia sao?
- Các hoa nhập các nhãn. (Mỗi bông hoa vào mắt: biểu thị ánh mắt, sở thích của mỗi người không giống nhau, nhìn thấy kết quả cũng không giống nhau)
Đinh Ninh bình tĩnh nói:
- Ngươi nói là vô sỉ ti tiện, nói không chừng sẽ có người cảm thấy đó là thông minh, nhưng chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, năm đó người nọ chết trận ở Trường Lăng, rất nhiều người đều cảm thấy hắn rất ngốc, cực kỳ ngu ngốc.
Mấy tên Tông sư kia đều lâm vào trầm mặc.
Bọn họ không thể phản bác được.
Đinh Ninh cũng không nhìn về phía phương vị của bọn họ nữa, mà chỉ nhìn về phía mũi kiếm của mình.
Mũi kiếm trong tay hắn đã bắt đầu xuất hiện giọt máu.
Mấy tiếng gào thét phẫn nộ vang lên trên không trung, đám Dạ Ma Viên đột nhiên sợ hãi tán loạn, giống như vô số khói đen bốc lên.
- Ta chỉ không rõ, nếu ngươi đã dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy, vì sao không dùng sớm một chút mà phải đợi đến lúc này mới dùng.
Phù Tô cảm thụ được đau đớn trên cổ, gã nhìn thẳng hai tròng mắt Đinh Ninh, phẫn nộ kêu lên.