Đinh Ninh nhìn thẳng ánh mắt của gã, nói:
- Ngoại trừ ta ra, không ai thực sự biết được bí mật chân chính của Cửu Tử Tằm, chính Nguyên Vũ cũng không thể. Thế nhưng hắn ở trước mặt nhiều người như vậy công khai kết luận ta chính là người kia sống lại, không chỉ cần tìm lý do nhất định phải giết ta ở dưới tình huống đó, hắn còn muốn xem rốt cuộc sẽ có tình thế hỗn loạn như thế nào, xem cuối cùng sẽ có bao nhiêu người đứng về phía hắn, có bao nhiêu người đứng về phía ta.
- Đối với hắn mà nói, lực lượng sinh sôi nảy nở trong bóng tối giống như là cây mây ký sinh bám vào cây cối, đối với đế quốc, với vương đồ bá nghiệp của hắn mà nói, việc lộ ra sớm, sớm nhổ tận gốc đương nhiên tốt hơn nhiều so với chậm rãi sinh trưởng tự do.
Dừng một chút, Đinh Ninh không để ý đến sự phẫn nộ và không kiên nhẫn trong ánh mắt Phù Tô, hắn vẫn chậm rãi nói:
- Nhưng cho dù bản thân tin tức này đủ để chấn động, cho dù tin tức này bị hắn có ý đẩy mạnh truyền bá ra ngoài, nhưng bất kể là người muốn đến giết ta hay là người muốn đến cứu ta biết được thì vẫn cần thời gian nhất định. Hắn cần thời gian, và ta cũng cần thời gian để cho mọi người biết mình có thể ở nơi nào.
Phù Tô ngẩn người, nhưng chợt hiểu được, cười lạnh:
- Ngươi cần thời gian làm cho người ta phát giác ra hành động và tiến trình của những Dạ Ma Viên này, từ đó để cho người muốn đến cứu ngươi tìm được ngươi. Đây là ý nghĩ rất hay... Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới, sẽ có rất nhiều người chết đi vì cứu một mình ngươi, hy sinh tính mạng của người khác để cho ngươi sống sót, đây chính là cái gọi là thiện lương cùng chính nghĩa của Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi?
- Không cần kích động như vậy.
Đinh Ninh chậm rãi thu kiếm, bình tĩnh đáp lại:
- Tình cảnh của chúng ta cũng chỉ tương đương với việc chết ở biên cảnh hai nước Tần Sở này, cho dù ta không làm chút gì thì sau khi trải qua sự trợ giúp của Nguyên Vũ, tin tức này vẫn sẽ được nhanh chóng truyền ra ngoài, những người nên làm điều gì đó cũng sẽ tiếp tục hành động như trước, mà điều ta có thể làm chỉ là cố hết sức làm cho hành động của bọn họ trở nên hiệu quả hơn một chút, có lẽ còn có thể giảm bớt chút nguy hiểm. Nếu có rất nhiều người chết trên con đường này, vậy tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng hết sức để cho cái chết của họ có giá trị hơn một chút.
Lồng ngực Phù Tô phập phồng kịch liệt, gã vẫn cảm thấy những lời mà Đinh Ninh nói rất vô sỉ, nhưng nói về đấu võ mồm, gã lại có trực giác mình hoàn toàn không cách nào sánh với người trước mắt này.
- Ta hiện tại tin tưởng một ít lời mà ngươi nói, loại chuyện chết mà sống lại này cực kỳ xa vời, ngươi cũng hoàn toàn không giống với Vương Kinh Mộng năm đó.
Sau khi hít sâu vài hơi, gã lại hung tợn nói ra một cách hiếm thấy:
- Năm đó có rất nhiều người cảm thấy Vương Kinh Mộng ngốc nghếch, là bởi vì bọn họ cảm thấy hắn chỉ cần ẩn nhẫn thêm mấy năm nữa, khi có thể đến Bát Cảnh là có thể báo thù. Nhưng hắn lại vì sinh tử của một số người mà giết vào Trường Lăng, hắn tình nguyện chết còn hơn người khác phải chết vì hắn. Cho nên mặc dù Ba Sơn Kiếm Tràng bị diệt, bọn họ vẫn chiếm được sự kính trọng của người trong thiên hạ.
- Để ta sửa lại mấy câu nói của ngươi.
Đinh Ninh rất nghiêm túc nói:
- Ba Sơn Kiếm Tràng không phải chỉ vì một mình hắn mà giành được sự kính trọng của người trong thiên hạ, còn việc hắn giết vào Trường Lăng là do tình thế bức bách, nếu như năm đó nắm được loại người như ngươi dùng để trao đổi, hơn nữa Nguyên Vũ và Trịnh Tụ có thể tiếp nhận việc này, vậy thì hắn sẽ không trực tiếp vào Trường Lăng chết. Có một số việc có thể uy hiếp được hắn, nhưng lại không thể uy hiếp được Trịnh Tụ cùng Nguyên Vũ, bởi vì điều kiện cũng hoàn toàn không tương đương.
- Vậy không phải là ngươi đang muốn nhìn thấy tâm ý của mẹ ta, muốn nhìn thấy người có để ý đến sinh tử của ta hay không, hiện tại ngươi thấy được sao?
Phù Tô lau sạch máu tươi chảy xuôi đến cổ áo, lại dính lại một chỗ với cổ áo mình, sau đó phẫn nộ chỉ bầu trời một cái, nhìn Đinh Ninh hỏi.
- Ta cũng không muốn ngươi chết.
Đinh Ninh nói:
- Ta hy vọng thái độ của bà ta đối với ngươi sẽ luôn như vậy, nhất là khi tin tức được Nguyên Vũ truyền đến tai ả.
Phù Tô lựa chọn câm miệng, gã cảm thấy đấu võ mồm cùng loại người chán ghét này thật sự không có ý nghĩa gì, huống chi gã vốn đấu không thắng.
- Ngươi rất thiện lương, ta cũng hy vọng ngươi vẫn luôn như thế.
Thế nhưng Đinh Ninh lại không muốn dừng như vậy, hắn tiếp tục chậm rãi nói:
- Nhưng thiện lương cũng không có nghĩa là ngu xuẩn, muốn thực sự bị một vài thứ che mắt hoàn toàn, lúc trước bất kể việc ta nói với ngươi về sự tàn khốc của nàng ở quận Giao Đông, hay nói đến lựa chọn bất đắc dĩ năm đó, ý cuối cùng đều là đang nhắc nhở ngươi, suy đoán của ta chính là rất có thể ngươi sẽ bị bà ta bỏ qua. Một chút chuyện nhìn qua có vẻ tốt đẹp lại không hề giống như ngươi nghĩ. Nếu ngươi thật sự muốn làm Đế vương của vương triều Đại Tần trong tương lai, vậy ngươi không thể có cách nhìn đơn thuần với mọi chuyện như bây giờ.
Phù Tô giận quá thành cười,
- Ngươi đang dạy ta? Ngươi lấy mạng sống của ta làm uy hiếp, trái lại còn muốn dạy ta?
- Ta chỉ muốn để cho ngươi đi cùng chúng ta một đoạn đường.
Đinh Ninh lạnh lùng nhìn khuôn mặt của gã, nhẹ nhàng nói:
- Khả năng lớn nhất có thể là chúng ta sẽ chết, nhưng ngươi cuối cùng sẽ sống sót, hoặc là chúng ta cùng nhau vượt qua đoạn đường này, chúng ta còn sống thì hiển nhiên ngươi cũng sẽ sống sót.
- Bất kể là khả năng nào thì ta đều hy vọng đoạn đường mà chúng ta vượt qua sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng đến tương lai của ngươi.
Đinh Ninh nhìn Phù Tô đang ngây người, nói tiếp.
Phù Tô gian nan hô hấp, không biết tâm tình của mình bây giờ như thế nào.
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
- Thực ra có một vấn đề quan trọng nhất mà ngươi không hỏi, bởi vì có lẽ theo ngươi thấy, vấn đề này tương đương với việc vũ nhục Trịnh Tụ.
Đinh Ninh không nhìn gã nữa, mà nhìn về phía rất nhiều Dạ Ma Viên treo lơ lửng trên bầu trời đêm, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cũng không quan tâm ngươi rốt cuộc có phải là con của Nguyên Vũ hay không?
Thân thể Phù Tô trong nháy mắt cứng ngắc.
Lúc Đinh Ninh nói ra nửa câu trên, gã đã biết Đinh Ninh thực sự muốn nói cái gì.
Đó là nỗi sợ hãi thực sự chôn giấu sâu thẳm trong trái tim gã.
Nếu điều đó có thể là sự thật ... Đó mới là chuyện gã hoàn toàn không cách nào đối mặt.
Đinh Ninh biết cảm thụ trong lòng gã lúc này, hắn cũng không chờ đợi Phù Tô cất tiếng nói nữa, mà chỉ lẳng lặng nhẹ giọng nói:
- Ngươi đương nhiên là con của Nguyên Vũ, mà không phải con của người nọ. Nhưng mấu chốt chính là cho dù Trịnh Tụ rõ ràng, nhưng Nguyên Vũ lại không chịu tin tưởng.
- Tu vi của hắn đã đến Bát Cảnh, bất kể cảm giác hay là đối với sự đụng chạm cực nhỏ của nguyên khí, đều đã là thứ mà Tông sư tầm thường không thể nào tưởng tượng được.
Đinh Ninh nhìn đôi môi có chút xanh bám của Phù Tô, sau đó thong thả mà rõ ràng nói:
- Hắn có thể cảm nhận rõ ràng Cốt Linh của ta trong nháy mắt, biết được thời điểm ta cất tiếng khóc cách ít nhất hai đến ba năm so với khi người nọ chết đi, song hắn vẫn suy đoán ta không phải truyền nhân của người nọ, mà rất có khả năng là người nọ sống lại. Nếu hắn đã tin tưởng khả năng như vậy tồn tại, vậy hắn hiển nhiên cũng sẽ tin tưởng Trịnh Tụ có lẽ có thủ đoạn nào đó có thể che dấu thai kỳ của ả. Mấu chốt chính là hắn không tin Trịnh Tụ, cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ bí mật của ả. (Cốt Linh: từ xương cốt đoán ra tuổi tác)
- Nếu cha ta thật sự hoài nghi ta, vậy còn không phải là do thủ đoạn vô sỉ của các ngươi tạo thành ư?
Thân thể Phù Tô không ngừng run rẩy.
- Nếu là thực sự tín nhiệm, vậy bất cứ lời nói nào cũng không có tác dụng.
Đinh Ninh nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thiển Tuyết, sau đó nói:
- Ngươi đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được phản ứng của Nguyên Vũ lúc trước, có lẽ đối với hắn mà nói, ngươi và Trịnh Tụ chính là vết nhơ trong cuộc đời của hắn, đế vị quang huy của hắn không cho phép có bụi bẩn như vậy còn sót lại. Cho dù sẽ không ngừng dẫn đến tin đồn. Nhưng hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Trịnh Tụ cũng bởi vì có địch nhân như ta tồn tại.
Phù Tô nói không nên lời.
Trong lòng gã có vô số lời muốn phản bác, nhưng hoàn toàn không nói nên lời.
Phốc một tiếng, một ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng gã.
- Nguyên Vũ và Trịnh Tụ là địch nhân của ta, nhưng ngươi lại không phải vậy.
Đinh Ninh vẫn không nhìn gã như trước, chỉ là chân thành khẽ nói,
- Có lẽ ngươi nên giúp ta nếu như muốn sống thật tốt.