Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 614 - Q7 - Chương 37: Sắp Chết

Q7 - Chương 37: Sắp chết Q7 - Chương 37: Sắp chết

- Cơ thể tóc da thừa hưởng từ cha mẹ.

Phù Tô không hề suy nghĩ bất cứ đạo lý gì trong những lời nói của Đinh Ninh, mà chỉ cúi đầu xuống, nói:

- Nếu cái chết của ta có thể kéo theo việc chôn cất địch nhân khiến bọn họ lo lắng như ngươi, vậy ta sẽ tình nguyện chết.

Đinh Ninh cũng không nói gì nữa, tâm tình của hắn rất bình thản, từ ý nghĩa nào đó mà nói hắn thậm chí có chút vui mừng, bởi vì mình không nhìn lầm Phù Tô.

Bóng tối đêm nay dường như cực kỳ dài dằng dặc, bóng đen trùng điệp của Dạ Ma Viên ở trên bầu trời cách đó không xa, ánh mắt màu đỏ tựa như từng ngọn lửa quỷ trong bóng tối.

Theo thời gian trôi qua, lão tăng Đông Hồ vẫn không mở mắt, nhưng những Dạ Ma Viên trên bầu trời này đã cảm giác được một tia khí tức khác thường trước tiên, từ xao động chỉ vì chờ đợi thuần túy và khát máu bị đè nén, biến thành một loại xao động khi đối mặt với sợ hãi không biết.

Đối mặt với nguy cơ và một ít thiên địa nguyên khí biến hóa rất nhỏ, cảm nhận theo bản năng của tuyệt đại đa số yêu thú thậm chí còn vượt qua người tu hành cường đại.

Sự dị thường của những yêu thú này hiển nhiên đã đánh thức mấy tên Tông sư đang chờ đợi.

Mấy Tông sư này không cách nào nắm bắt chính xác loại thiên địa nguyên khí này biến hóa đến từ đâu, nhưng trong mấy hô hấp tiếp theo, bọn họ xác định loại khí cơ biến hóa không thể lý giải này đến từ lão tăng Đông Hồ vẫn nhắm mắt như trước.

Trên bầu trời lập tức vang lên thanh âm hùng vĩ.

Đó là nguyên khí kinh người đang lưu động, cũng chấn động theo tâm tình gợn sóng kịch liệt của bọn họ.

Mấy gã Tông sư này rốt cục hiểu được vì sao Đinh Ninh lại dừng ở chỗ này trước tiên.

Ngay cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng mãi đến lúc này mới thực sự phản ứng kịp, khi thanh âm to lớn vang lên trên bầu trời, nàng cũng có chút khiếp sợ nhìn lão tăng Đông Hồ ở bên, vội hỏi Đinh Ninh,

- Hắn không phải đang chữa thương, mà lại đang phá cảnh?

- Phá cảnh chính là thủ đoạn chữa thương tốt nhất.

Đinh Ninh nhìn nàng nói:

- Đến lúc này mới xuất hiện vài phần cơ hội để chúng ta sống sót.

Đối với Tông sư Thất Cảnh mà nói, Bát Cảnh chính là một loại lĩnh vực thần bí huyền diệu khó giải thích, cũng không cách nào suy đoán, Trưởng Tôn Thiển Tuyết tin tưởng cho dù là Đinh Ninh thì trước kia cũng chỉ là một loại suy đoán, cho đến lúc này mới có thể khẳng định, bởi vì lúc chiến đấu với Hoàng đế Nguyên Vũ trước đó, lão tăng này đã chạm tới biên giới Bát Cảnh, rốt cục thực sự nắm bắt được cơ hội phá cảnh.

Trong chiến đấu, việc phá cảnh tại thời điểm sinh tử nguy cấp cũng không phải không có tiền lệ, nhưng trong toàn bộ lịch sử giới tu hành, Thất Cảnh bước vào Bát Cảnh trong chiến đấu, đây thực sự không có bất kỳ tiền lệ nào.

Lão tăng Đông Hồ đã xuất hiện dấu hiệu bước vào Bát Cảnh, trong thiên địa này đã xuất hiện khí cơ biến hóa khiến cường giả Thất Cảnh khó có thể lý giải.

Thiên hạ có lẽ sẽ xuất hiện Tu hành giả thứ hai bước vào Bát Cảnh, hơn nữa Tu hành giả Bát Cảnh này chính là người hầu thủ hộ của Đinh Ninh.

Song bất kể Đinh Ninh hay là Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc này đều không có một tia biểu tình ấm áp cùng thoải mái.

Bởi vì không ai có thể dự liệu được lão rốt cuộc cần thời gian bao lâu để phá cảnh, hơn nữa mấy gã Tông sư đang chờ đợi kia sẽ không cho phép lão làm được việc này.

Trên bầu trời vang lên tiếng vọng hùng vĩ thuần túy do thiên địa nguyên khí di chuyển mà tạo thành thanh âm to lớn như núi xuyên qua trong nháy mắt biến thành các loại âm thanh xé gió sắc bén, sau đó biến thành sát ý thô bạo.

Giữa tính mạng của Phù Tô và ngồi chờ một gã địch nhân Bát Cảnh của đế quốc Đại Tần được bồi dưỡng ra, mấy Tông sư này đồng thời làm ra lựa chọn giống nhau.

Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn nhau thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bọn họ biết rằng đây có thể là thời gian cuối cùng của mình.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết phất tay, chém ra một đạo kiếm quang trong vắt lạnh lùng.

Kiếm ý ẩn chứa trong đạo kiếm quang thanh lãnh này làm cho người ta không nhịn được liên tưởng đến một hồ nước lạnh vẫn luôn bất động trong đình viện tịch mịch, hoặc là mùa đông qua đi mùa xuân đến, cây mai vẫn luôn yên lặng ở bên bờ hồ đã bắt đầu nở ra từng đóa mai vàng, lại không hề có ai đi tới dừng chân trước gốc mai vàng này.

Loại kiếm ý này là chờ đợi.

Một người cô đơn và chờ đợi.

Trong nhiều năm ở Trường Lăng, Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không biết thân phận thật sự của Đinh Ninh, nàng mang theo tình yêu sâu đậm nhất, đồng dạng cũng mang nỗi hận thâm trầm nhất.

Nàng đang chờ đợi cơ hội báo thù, nhưng cũng đang tự chôn vùi chính mình, chờ đợi một người sẽ không bao giờ trở lại.

Đây là kiếm ý mà nàng ôn dưỡng trong mười mấy năm, là một kiếm mạnh nhất mà nàng tìm hiểu trong mấy năm ở Trường Lăng.

Trong thời khắc như vậy, nàng không chút do dự lập tức chém ra một kiếm này.

Mấy tiếng kinh hô khó tin và một tiếng gào thét hoảng sợ đồng thời vang lên.

Đạo kiếm quang trong trẻo lạnh lùng này cực kỳ dễ dàng cắt một bức tường kiếm to lớn như Thần Châu ra, trực tiếp chặt đứt một gã Tông sư đang cản phía trước.

Nhưng cùng lúc đó, hai đạo kiếm ý như Thiên Phạt cũng đồng thời rơi xuống.

Một đạo như tia nắng chiều rực rỡ bắn về phía lão tăng Đông Hồ.

Một đạo còn lại như sương mù mông lung, bắn tới chỗ Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Cổ họng Đinh Ninh nhộn nhạo nổi lên từng trận máu tanh, trên mặt hắn hiện lên một tầng ý khổ.

Tay phải của hắn khẽ động, vô số tia kiếm mang theo chân nguyên điên cuồng phun ra từ trong cơ thể hắn, như một trận pháo hoa nở rộ trên tay hắn.

Tia kiếm lộn xộn bay máu như dây đàn phất phới kéo dài ra bên ngoài, trong không khí nở rộ những đóa hoa trắng tinh mịn.

Những đóa hoa xuyên thấu sương mù, trực tiếp phá hủy quy tắc nguyên khí của một kiếm này.

Vô số thanh âm xùy xùy bay hơi vang lên, một kiếm vốn thô bạo này đã không còn bao nhiêu uy năng khi tiếp cận Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Trên môi Đinh Ninh bắt đầu chảy máu, miệng vết thương trên người hắn không có máu tươi chảy ra, thế nhưng máu thịt bị xé rách lại sâu mấy phần.

Thế giới trước mắt hắn đã có chút mông lung, ý thức có chút mơ hồ.

Hắn đã tiếp cận cực hạn, trong hai đạo kiếm quang chia nhau đánh tới tăng nhân Đông Hồ và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hắn lựa chọn ngăn cản một kiếm tập kích Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Đây cũng không phải là bởi vì quan hệ thân sơ, mà chỉ ở chỗ, hắn biết nàng cũng hoàn toàn không cách nào ngăn cản một kiếm này, mà lão tăng đang trong phá cảnh lại có một tia hy vọng có thể ngăn cản được một kích như vậy.

Không khí bên ngoài cơ thể lão tăng Đông Hồ đột nhiên tầng tầng lớp lớp gấp lại, giống như một khối thủy tinh trong suốt lập tức sẽ vỡ vụn.

Đây hiển nhiên là ở trong thế giới nhận biết, lão tăng này cũng đã cảm nhận được sát ý rơi xuống, đã bắt đầu làm ra phản ứng.

Nhưng loại phản ứng này gần như bản năng, lão tăng Đông Hồ dường như cũng hoàn toàn không kịp nhanh chóng thoát ly ra từ thời khắc sắp phá cảnh này, sau đó ngăn cản một kiếm kia.

Trái tim Đinh Ninh trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

Trong phạm vi hơn mười trượng, ngay cả lão tăng cũng không kịp ngăn cản một kiếm này, vậy còn có người nào trên đời này có khả năng ngăn cản được nó?

Cái chết của lão tăng Đông Hồ chẳng khác nào cái chết của hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Đinh Ninh không kịp nói gì, hoặc là làm gì nữa, hắn chỉ theo bản năng muốn nắm tay Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Nhưng đúng lúc này, có một đạo kiếm quang nổi lên trong bóng tối xa xa, bắt đầu từ giữa vùng trũng của hoang nguyên, mang theo một tia khí tức mà Đinh Ninh có chút quen thuộc, rơi xuống chỗ lão tăng Đông Hồ.

Trên bầu trời lại tiếp tục vang lên một thanh âm kinh sợ.

Lúc thanh âm kinh sợ này vang lên, hai đạo kiếm quang đã chạm vào nhau.

Một tiếng răng rắc nứt ra, hai đạo kiếm quang đụng nhau giống như là mũi băng thanh thúy bị bẻ gãy.

Chỗ đạo kiếm quang kia xuất phát cách nơi này ít nhất gần trăm trượng, thế nhưng kiếm quang trong vòng mười trượng kia hiển nhiên đã bị kiếm quang cách gần trăm trượng chặn lại.

Cho đến lúc này thì Đinh Ninh mới khôi phục hô hấp.

Hắn biết người tới là ai, trong thiên hạ này chỉ có một người có thủ đoạn nhanh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment