Đối với mấy gã Tông sư mà nói, vì đế quốc Đại Tần mà quyết tâm diệt trừ một gã địch nhân Bát Cảnh cường đại sắp sinh ra, thậm chí đã vượt qua việc bảo toàn Phù Tô, song giờ phút này khi đạo kiếm quang nhanh đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung kia xuất hiện, trong tiếng quát kinh hãi, mấy gã Tông sư này lại đều là tránh ngược lên không trung.
Đó là một loại uy hiếp rất tự nhiên.
- Đạm Đài Quan Kiếm!
Tên Tông sư chủ nhân của kiếm quang bị chặn kia là người đầu tiên quát lớn ra tiếng, không chỉ gọi ra tên của người tới mà trong giọng nói còn chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Có một bóng hình màu xanh ngọc hiện ra ở chỗ hai đạo kiếm quang tiêu tan.
Nam tử xuất hiện có dung mạo anh tuấn vừa mang theo một cỗ khí tức phàm trần nhân gian, buông tay mà đứng.
Trên thế gian chỉ có một người có kiếm nhanh như vậy, cũng chỉ có công pháp của Mân Sơn Kiếm Tông mà y tu luyện mới có thể mạnh mẽ thay đổi rất nhiều thông đạo để thiên địa nguyên khí lưu thông, phá vỡ lực cản không khí, hội tụ thiên địa nguyên khí một cách tự nhiên đồng thời biến thành lực đẩy kỳ dị, mang đến tốc độ khiến những Tu hành giả còn lại khó có thể tưởng tượng.
Đây là "Vô Khích Kiếm Kinh" của Mân Sơn Kiếm Tông, toàn bộ tông môn chỉ có một mình Đạm Đài Quan Kiếm tu hành công pháp như vậy. (Vô Khích Kiếm Kinh: Kiếm kinh không kẽ hở)
Người này đương nhiên chính là mình Đạm Đài Quan Kiếm.
Trong tiếng quát lớn của tên Tông sư kia, Đạm Đài Quan Kiếm không nhìn người nọ mà quay đầu nhìn Đinh Ninh, mang theo một loại cảm xúc khó tả, nói ra một câu trước tiên,
- Đã lâu không gặp.
Ngoại trừ Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh, tất cả những người còn lại đều ngẩn ra, bọn họ cũng không thể hiểu được ý trong những lời này của Đạm Đài Quan Kiếm.
Trong khoảnh khắc trầm mặc này, Đạm Đài Quan Kiếm hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi nhẹ giọng nói một câu,
- Thật không ngờ là ngươi.
Phù Tô ngây người.
Trong ý thức của gã, Linh Hư Kiếm Môn và Mân Sơn Kiếm Tông là hai trụ cột của vương triều Đại Tần, mà Đạm Đài Quan Kiếm hiển nhiên là một trong những nhân vật quan trọng nhất chống đỡ vương triều Đại Tần, gã không thể tưởng tượng được y lại đứng về phía đám người tăng nhân Đông Hồ và Đinh Ninh.
Gã cách Đạm Đài Quan Kiếm rất gần, cho nên thấy rõ biểu lộ biến hóa rất nhỏ trên mặt của Đạm Đài Quan Kiếm.
Đạm Đài Quan Kiếm nhìn Đinh Ninh, giống như nhìn một vị cố nhân đã quen thuộc từ lâu.
Trong những người này, Đinh Ninh là người hiểu rõ nhất về tình cảm bao hàm trong hai câu nói này của y.
Mặc dù cho đến lúc này hắn vẫn còn bịt khăn đen, thế nhưng hắn hiểu rất rõ thủ đoạn như vậy không thể nào che dấu rất nhiều khí tức đặc biệt của mình, huống chi hiện tại hắn cũng không hề cố ý che dấu.
- Ta nhìn thấy một kiếm ngăn cản cho nàng của ngươi vừa rồi, kiếm ý thực sự quá mức hoàn mỹ.
Đạm Đài Quan Kiếm nhìn Đinh Ninh mà không hề quan tâm mấy tên Tông sư kia, điều làm cho người ta khiếp sợ chính là thanh âm của y cũng khẽ run rẩy,
- Lời Nguyên Vũ nói là thật sao?
Đinh Ninh cay đắng mỉm cười, khẽ đáp:
- Chắc hẳn ngươi cũng đã có phán đoán chuyện này là thật hay không, nếu không sao ngươi có thể ra tay?
Đạm Đài Quan Kiếm nói:
- Kế tiếp chắc chắn sẽ có rất nhiều trận chiến, cho nên ta không muốn phân tâm.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, khóe môi khẽ động, dùng thanh âm chỉ có hắn và Đạm Đài Quan Kiếm mới có thể nghe thấy nói một câu.
Đạm Đài Quan Kiếm tiếp tục hít sâu một hơi, mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.
- Đạm Đài Quan Kiếm, ngươi làm bạn với địch, đây là muốn phản bội vương triều Đại Tần ta sao?
Nhìn bộ dáng Đinh Ninh cùng Đạm Đài Quan Kiếm đối thoại, lại cảm thụ khí cơ biến hóa càng thêm huyền diệu trên người tăng nhân Đông Hồ, tâm thần mấy gã Tông sư trên bầu trời lại càng thêm bất an, tên Tông sư lúc trước quát lớn thành tiếng lại tiếng tục cao giọng quát.
Ước chừng cảm thấy những lời này có chút không đủ lực lượng ngoài mạnh trong yếu, người Tông sư này lại tiếp tục lạnh giọng quát lớn một câu,
- Đây là ý của ngươi, là ý của Bách Lý Tố Tuyết, hay là ý của toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông!
- Tin tức chắc hẳn còn chưa truyền đến Kiếm tông, đây đương nhiên là ý của ta.
Đạm Đài Quan Kiếm sau khi bình tĩnh trở lại cũng giống như lúc bình thường, vẻ mặt khiêm tốn, nói:
- Nhưng ta nghĩ nếu đổi lại là Bách Lý sư huynh, chắc chắn huynh ấy cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.
Khi nghe được câu đáp lại như vậy, cơn phẫn nộ trong lòng mấy tên Tông sư trên bầu trời lập tức biến mất, thay vào đó là một loại lạnh lẽo từ trong tim, lạnh đến mức ngay cả trái tim và khí hải của bọn họ dường như cũng muốn lập tức đóng băng.
Nhất là tên Tông sư lúc trước quát lớn với Đạm Đài Quan Kiếm thậm chí còn có một loại cảm giác choáng váng không chân thật.
Nếu toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông đã phản bội... Vậy vương triều Đại Tần nên làm như thế nào?
Người này trong cơn giận dữ dám hỏi, nhưng lúc này lại không dám nghĩ tới.
Đạm Đài Quan Kiếm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Ma Viên đang dồn dập bay lượn, nhìn bóng dáng của mấy tên Tông sư như ẩn như hiện trong đám yêu thú này, nói:
- Ta cũng không muốn đại khai sát giới, cho nên hy vọng các ngươi có thể rời đi.
Lúc nói những lời này, áo bào màu xanh ngọc trên người y hơi run rẩy trong gió, khuôn mặt y có vẻ rất khiêm tốn, nhưng thân phận và lời nói của y lại là một loại kiêu ngạo đến cực độ.
- Giết!
Mấy gã Tông sư đồng thời đổi sắc mặt, đã có mấy đạo kiếm quang đã hoàn toàn chiếu sáng bầu trời đêm trước khi một tiếng hét lớn của người nào đó vang lên, toàn bộ đều bắn về phía tăng nhân Đông Hồ đang nhắm mắt.
Tất cả đám Dạ Ma Viên vốn nóng nảy bất an trên không trung cũng gào thét xông xuống.
Mấy tên Tông sư này đều biết rõ sự đáng sợ của Đạm Đài Quan Kiếm, nhưng bọn họ không tin y có thể dựa vào lực lượng một người ngăn cản bọn họ giết chết lão tăng Đông Hồ kia.
Đối với bọn họ lúc này mà nói, mặc dù trả giá bằng việc ngọc đá cùng vỡ, mặc dù Đạm Đài Quan Kiếm có thể giết chết toàn bộ bọn họ, vậy bọn họ cũng phải để cho tăng nhân Đông Hồ chết đi trước khi mình bị giết chết.
Trong mấy đạo kiếm quang này có một đạo kiếm quang nhanh nhất cũng sáng ngời nhất là màu trắng thuần túy, phảng phất như trực tiếp ngưng tụ trên đỉnh đầu lão tăng Đông Hồ này, nguyên khí kịch liệt hội tụ, trong không khí xuất hiện hào quang màu trắng giống như bụi sao, thậm chí còn rơi xuống trên người Đạm Đài Quan Kiếm. (bụi sao: từng điểm sáng màu trắng li ti)
Một kiếm này đến từ Tâm Gian tông.
Tâm Gian tông vẫn luôn là một trong những chốn tu hành cường đại nhất của Trường Lăng, đối với thế gian này mà nói, Tông sư từ nơi ấy đi ra cũng là cường giả đứng đầu.
Song ngay trong nháy mắt sau đó, bóng dáng Đạm Đài Quan Kiếm chợt phai nhạt.
Những mảnh vụn màu trắng rơi trên người y như bụi sao màu trắng, ẩn hiện trong ảo ảnh khi thân thể y biến mất.
Không chỉ thân thể của y, mà ngay cả thân thể lão tăng Đông Hồ bên cạnh y cũng biến thành ảo ảnh phai nhạt.
Y không thể nhanh đến nỗi ngăn cản được tất cả kiếm quang, nhưng y có thể đủ nhanh để mang theo tăng nhân Đông Hồ, thoát ra phạm vi những kiếm quang này rơi xuống, chuyện sau đó chính là sự phản kích của y.
Một tiếng xùy nứt vang.
Toàn bộ không khí trước người tên Tông sư Tâm Gian tông kia đều hóa thành sát ý khiến người ta sợ hãi, thân ảnh Bộc Đài Quan Kiếm xuất hiện trước mặt gã, kiếm quang trong tay đâm về phía khí hải của gã.
Trong nhận biết của vị Tông sư Tâm Gian tông này dường như có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi một động tác của Đạm Đài Quan Kiếm, nhưng bất kể chân nguyên lưu động hay là phản ứng của thân thể đều hoàn toàn không theo kịp tốc độ của y lúc này.
Lúc một tiếng nứt vỡ truyền vào tai gã, khí hải của gã đã bị xuyên thủng.
Chân nguyên và thiên địa nguyên khí nương theo kiếm khí lưu tán điên cuồng tuôn ra từ bụng gã.
Đồng tử của tên Tông sư Tâm Gian tông này mở to đến cực hạn, thế giới trước mắt gã điên cuồng xoay tròn, bởi vì cả người gã trong nháy mắt này giống như túi da bị rò rỉ khí, bay múa trên không trung hỗn loạn đến cực điểm.
Bóng dáng Đạm Đài Quan Kiếm phai nhạt trên không trung một lần nữa.
Khi xuất hiện lần nữa, thân ảnh của y đã xuất hiện ở phía sau một gã Tông sư quận Giao Đông, nhưng kiếm quang của y lại xuyên thủng khí hải của một gã Tông sư khác cách đó mấy chục trượng.
Một tiếng ầm vang vọng.
Chân nguyên trong cơ thể tên Tông sư quận Giao Đông này nổ tung ra phía sau.
Đạm Đài Quan Kiếm lần đầu tiên áp dụng thế thủ, hoành kiếm ngang ngực, thân thể bắn ngược về sau.
Chân nguyên trong cơ thể tên Tông sư quận Giao Đông này đã gần như hao hết, sắc mặt gã tái nhợt rơi xuống.
Còn có một tên Tông sư theo kiếm kinh hãi lướt ngược ra sau, thân thể tạo ra một đường hồng quang trên không trung.
Đạm Đài Quan Kiếm lúc này rơi xuống đất, khuôn mặt của y cũng trở nên tái nhợt, trên áo bào màu xanh ngọc xuất hiện những rung động như gợn sóng, hiển nhiên lần phản kích vừa rồi cũng tiêu hao lượng lớn chân nguyên của y, khiến y không hề có chút thoải mái.
Nhưng trong nháy mắt đâm thủng khí hải của hai gã Tông sư, buộc một gã Tông sư phải dùng phương thức nổ tung gần như tất cả chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong cơ thể mới có thể tự bảo vệ mình, chiến tích như vậy ngoại trừ làm cho người ta sợ hãi ra, đã không thể nói thành lời.