Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 616 - Q7 - Chương 39: Suy Đoán

Q7 - Chương 39: Suy đoán Q7 - Chương 39: Suy đoán

Giữa không trung chỉ còn lại một tên Tông sư đến từ quận Giao Đông còn nguyên vẹn, trong cơn kinh hãi cực độ, đôi môi của gã này mím lại như cái còi, thiên địa nguyên khí phun ra từ giữa môi và răng phát ra một hồi tiếng còi huýt.

Thanh âm này cũng không to lớn bén nhọn, nhưng rất có vần điệu, hơn nữa có lực xuyên thủng kinh người, tiếng còi gợn sóng trong không khí tựa như vô số mũi tên xuyên qua trong không trung, thậm chí mang theo vô số xoáy nước màu trắng giống như bọt trắng nổi lên trên mặt biển.

Phảng phất như tiếng vọng, giữa núi rừng xa xa đồng thời vang lên rất nhiều tiếng gầm quỷ dị, có khí ẩm bốc lên, hơn nữa có chút hào quang mờ nhạt đang sáng tắt, quang ảnh vặn vẹo sáng tắt tựa như vô số quái vật đỉnh thiên lập địa lắc lư múa kiếm ở thiên địa.

- Là cái gì?

Lông mày Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu thật sâu, sắc mặt nàng ngưng trọng quay đầu hỏi Đinh Ninh ở bên.

Ở trong nhận biết của nàng, theo những quang ảnh vặn vẹo sáng tắt kia xuất hiện, còn có một loại khí tức đáng sợ đến từ hoang cổ.

- Là Đằng Xà.

Đinh Ninh còn chưa kịp mở miệng, Đạm Đài Quan Kiếm đã nhẹ giọng nói một cách cực kỳ đơn giản.

- Thế mà...

Trưởng Tôn Thiển Tuyết chỉ nói ra hai chữ.

Đằng Xà cũng không phải là rắn, mà là quái vật trong truyền thuyết, là yêu thú cường đại nhất trên biển, nó thuộc loài Giao long.

Đại đa số Giao long có thể bay được là dựa vào cánh, cánh thịt, hoặc là vây cá rộng lớn tương tự như một ít loài cá trong biển dùng để lướt đi. Thế nhưng loại yêu thú này lại giống như con trăn khổng lồ, ngoại trừ quanh thân bao bọc phiến giáp hình tam giác đen kịt ra, nhìn qua cũng không có gì khác biệt với loài rắn bình thường.

Nó có thể dễ dàng bay lượn là do dựa vào việc vận dụng thiên địa nguyên khí.

Sự khống chế đối với một ít thiên địa nguyên khí có thể làm cho nó nổi lên mưa gió, làm cho thân thể khổng lồ của nó trở nên nhẹ nhàng.

Sừng giáp cứng cỏi đến cực điểm lại càng được Tu hành giả trực tiếp dùng để may thành áo giáp trong thế giới người tu hành từ rất sớm, có thể chống lại đại đa số vật sắc bén trên thế gian cắt, thậm chí có thể trực tiếp ngăn một ít tính chất của thiên địa nguyên khí.

Loại yêu thú này cũng không phải thứ mà Dạ Ma Viên hiện tại có thể đánh đồng.

Đơn giản nhất mà nói, cái gọi là Giao long, vốn chính là vật tham chiếu dùng để phân chia lực lượng của Tu hành giả Lục Cảnh và Thất Cảnh trong thế giới người tu hành.

Tuyệt đại đa số Tu hành giả Lục Cảnh trên thế gian hoàn toàn không cách nào tự mình chém giết Giao Long, chỉ có Tông sư Thất Cảnh mới có thể ra vào mưa gió, phá vỡ đầm lạnh hoặc là biển sâu, giao thủ cùng loài yêu thú này.

Điều làm cho tâm tình Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc này cực kỳ phức tạp chính là khí tức đáng sợ từ trong quang ảnh vặn vẹo sáng tắt truyền đến không chỉ là một đạo hai đạo. Trong thế giới người tu hành mười mấy năm trước mà nàng quen thuộc, quận Giao Đông mặc dù nắm giữ một ít phương pháp khống chế hải thú cường đại, nhưng tuyệt đối không có năng lực khống chế một tộc quần Đằng Xà như vậy.

Đồng thời điều khiến nàng phẫn nộ và không vui nhất chính là nữ nhân mà nàng thống hận nhất trong Hoàng thành Trường Lăng luôn lưu lại hậu thủ trong mọi chuyện, khi nàng luôn cảm thấy đối phương đã dùng hết thủ đoạn, đối phương lại thường thường đưa ra hậu chiêu, dường như mãi không có điểm cuối. (hậu thủ, hậu chiêu: thủ đoạn cuối cùng)

- Không cần!

Cũng vào lúc này, tên Tu hành giả quận Giao Đông bị Đạm Đài Quan Kiếm bức bách dùng phương thức nổ tung gần như tất cả chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí trong cơ thể để tự bảo vệ mình lại ngửa đầu quát lớn một tiếng với tên Tông sư quận Giao Đông đang triệu hoán Đằng Xà giữa không trung, sau đó tiếp tục quát lớn:

- Lúc này không có tác dụng!

Thân phận của gã dường như đã vượt qua tên Tông sư quận Giao Đông giữa không trung kia.

Nghe được hai tiếng hét lớn này của gã, tên Tông sư hoảng sợ phát ra tiếng huýt sáo giữa không trung chợt ngừng lại, tiếng còi lập tức im bặt.

Đây chắc chắn là sự lựa chọn đúng đắn.

Những Giao long này mặc dù cường đại, song lực lượng của Đạm Đài Quan Kiếm còn chưa hao tổn đến trình độ nhất định, cho nên khi y còn cường thịnh, kiếm ý của y kèm theo sẽ có thể giết chết rất nhiều Giao long như vậy.

Nhưng khi y và Trưởng Tôn Thiển Tuyết suy yếu như nhau, những con Giao long như vậy sẽ có thể bày ra chỗ đáng sợ.

Nghe cuộc đối thoại và tiếng quát lớn của những người này, tâm thần Phù Tô liên tục chấn động.

Trường Lăng giống như giường ấm, mà nơi có thể chết đi bất cứ khi nào này lại thúc đẩy gã nhanh chóng trưởng thành.

Theo gã thấy, những nhân vật như Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đạm Đài Quan Kiếm đều đã cường đại đến cực điểm, dường như bình thường chỉ cần có một Tu hành giả như vậy cũng đủ để hoàn toàn thay đổi thế cục một phương.

Nhưng khi đối mặt với lực lượng toàn bộ quận Giao Đông phái ra, loại người tu hành như vậy dường như vẫn còn có chút nhỏ bé.

Tình huống hiện tại rất có thể là, khi lực lượng của địch nhân cường đại quanh người hao hết, lại còn có một đám Giao long giống như Tu hành giả Lục Cảnh đỉnh cấp đang chờ đợi bọn họ, khi đó mới thực sự tiến vào chiến đấu. Khi đó lân giáp và lực lượng của Giao Long sẽ có thể bày ra uy lực.

- Ta thật sự không muốn giết chết các ngươi.

Đạm Đài Quan Kiếm nhìn quang ảnh xa xa giữa núi rừng nhanh chóng tiêu tan, nhìn tên Tông sư quận Giao Đông đã gần như cạn kiệt nguyên khí, nghiêm túc nói:

- Dù sao cũng là người Tần, vả lại tu hành không dễ dàng.

Chuyện này tuyệt đối không có bất kỳ khoa trương hoặc là giả tạo, bởi vì lúc trước y ra tay đích xác đã lưu tình, chỉ đâm thủng khí hải của hai gã Tu hành giả kia, mà vẫn chưa trực tiếp giết chết bọn họ.

Tên Tông sư quận Keo Đông kia tự thiêu kia hiểu rõ ý của y, nhưng khi ghênh đón ánh mắt của Đạm Đài Quan Kiếm, gã lại rất trực tiếp nói,

- Ta đã chuẩn bị kỹ cho việc chết, hơn nữa ngươi giết chết chúng ta cũng không cách nào thay đổi kết quả, bất kể là Dạ Ma Viên còn lại hay là Đằng Xà kia, vẫn có người điều khiển như trước.

- Nàng sẽ báo thù cho chúng ta.

Trong lúc Đạm Đài Quan Kiếm hơi nhíu mày, tên Tông sư quận Giao Đông này đã kiên định nói:

- Từ nay về sau Mân Sơn Kiếm Tông chính là đại địch sống chết của quận Giao Đông, mà Mân Sơn Kiếm Tông nhất định sẽ nhanh chóng bị nhổ bỏ khỏi Trường Lăng, tông môn không còn sót lại chút gì.

Khi thanh âm tràn ngập quyết đoán và lệ khí của gã vang lên, Dạ Ma Viên vốn đang rơi xuống như mưa lại bay loạn ra bốn phía, rời khỏi mảnh bầu trời này trước tiên.

Hào quang chợt hiện ra trong mắt Đạm Đài Quan Kiếm.

Y đã xuất kiếm.

Tên tông sư quận Giao Đông duy nhất còn lại trên bầu trời gào thét một tiếng, không khí phía sau gã như gương vỡ vụn.

Một tiếng phốc khẽ vang, quanh người gã có ba cái bóng hình Đạm Đài Quan Kiếm lóe lên, đồng thời tiếng vang nhỏ này lại đến từ chỗ khí hải của gã.

Một đoàn sương máu như đóa hoa rực rỡ nở rộ ở khí hải của gã.

Thân ảnh Đạm Đài Quan Kiếm trong nháy mắt trở lại bên cạnh Đinh Ninh một lần nữa, nhưng trong bóng tối vẫn có một đạo kiếm ý đang lưu động.

Khí hải tên Tông sư quận Giao Đông nguyên khí gần như hao hết kia cũng tiếp tục vang lên một tiếng, bị kiếm ý đâm thủng.

Đạm Đài Quan Kiếm chưa giết một người, nhưng lại phế tất cả tu vi Tông sư này.

- Còn có thể có bao nhiêu người?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn sắc mặt Đạm Đài Quan Kiếm dần dần trắng như tuyết, hỏi.

Đạm Đài Quan Kiếm đáp lại:

- Hai người.

- Kiếm không quá bảy.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn y, nói:

- Đây là suy đoán của một số người đối với ngươi năm đó, dự liệu lực lượng lớn nhất của ngươi nhiều nhất có thể liên tục giết chết bảy gã Tông sư Thất Cảnh.

Đạm Đài Quan Kiếm trầm mặc tầm một hơi thở, sau đó nói:

- Suy đoán như vậy là chính xác.

- Người đưa ra suy đoán như vậy năm đó chính là quý tộc Trịnh thị quận Giao Đông, cũng chính là những người bị chúng ta gọi là đám nhà quê.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hít sâu một hơi, nói:

- Nếu như bọn họ suy đoán chính xác về ngươi, vậy thì suy đoán đối với những người còn lại của Mân Sơn Kiếm Tông các ngươi chắc hẳn cũng không sai.

Đạm Đài Quan Kiếm hiểu rõ ràng ý của nàng, lại trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Nhưng ta biết Bách Lý sư huynh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Đinh Ninh hít sâu một hơi.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, nghĩ đến vò rượu kia, cánh mũi hắn có vị chua.

Liền vào lúc này, một tiếng phốc khẽ vang.

Thanh âm này đến từ trên người lão tăng Đông Hồ đang ngồi xếp bằng.

Âm thanh này cũng đến từ khí hải của lão.

Thanh âm phía trước đại biểu cho khí hải vỡ tan, cho vô số năm khổ tu trôi theo dòng nước, mà âm thanh lúc này lại đến từ chỗ sâu trong khí hải của lão, giống như có thứ gì đó phá rồi lại dựng, một cỗ khí cơ bành trướng vô hạn ở trong cơ thể lão.

Bình Luận (0)
Comment