Sâu trong Âm Sơn có một hồ nước yên tĩnh, hồ nước nằm trên núi cao, màu nước u lan, như sữa như mỡ đông, rừng cây bao quanh bốn phía, mặt nước gợn sóng bất động.
Phảng phất như hô ứng lẫn nhau, khi trong cơ thể lão tăng Đông Hồ phốc nhẹ một tiếng, mặt hồ nước tĩnh lặng này cũng có một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, có một loại khí cơ đặc biệt được phóng thích. Một bong bóng trong suốt từ sâu trong lòng hồ lượn lờ nổi lên, sau khi rời khỏi mặt nước, trong nháy mắt nổ tung, biến thành một luồng thanh khí. (thanh khí: khí tinh khiết)
Hồ nước này cách lão tăng Đông Hồ khoảng mấy trăm dặm, nhưng lúc này lão tăng Đông Hồ lại hết lần này tới lần khác cảm ứng được rõ ràng.
Luồng thanh khí kia trực tiếp xuất hiện ở khí hải của lão.
Giống như một hạt giống, trong khí hải của lão sinh ra vô số thanh khí, lộ ra thân thể của lão, mang theo ý thức của lão không ngừng tản ra bên ngoài, đạt tới độ cao vô hạn, xuyên ra thiên địa.
Lão tăng Đông Hồ đã đến rất nhiều nơi chưa bao giờ tới, trong nháy mắt thân ở vùng đất cát vàng khô cạn vạn dặm, lại trong nháy mắt ở sâu trong núi lửa, hoặc ở dưới đáy hồ cực lạnh, lại nhìn thấy rất nhiều sinh tử bình thường không nhìn thấy, côn trùng sinh sôi nhiều đến kinh người, một ít khí cơ và ảnh hưởng sau khi dị thú cường đại tử vong, lại trong nháy mắt như sâu trong tinh thần, nhìn thấy rất nhiều Tinh hỏa và Tinh quang lưu động rơi xuống xuyên qua thân thể, giống như đang đâm thủng linh hồn lão.
Không biết trải qua bao lâu, trong nháy mắt nhìn thấy vô số, trong lòng cũng có sự sợ hãi cực lớn.
Nhưng lão tăng Đông Hồ vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất lại cảm thấy vui sướng vô tận. Lão biết rõ chuyện gì đang xảy ra, trong tích tắc này ý cười tràn ngập khuôn mặt lão, hiền lành nói không nên lời. Mặc dù còn chưa mở mắt, nhưng mà lão lại tự biết khuôn mặt của mình lúc này không có bất kỳ khác biệt nào với đại thánh đại hiền ghi lại trong kinh Phật.
- Cảm giác thế nào?
Đinh Ninh biết rõ lúc này đang xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu nhìn lão tăng, cũng rất mừng cho lão.
Lão tăng vui mừng mở hai mắt, chắp hai tay với Đinh Ninh, nhẹ giọng nói ba chữ đơn giản mà dị thường:
- Gặp chúng sinh.
Sau đó, lão bổ sung thêm ba từ:
- Như thấy Thần.
Mặc dù chỉ là sáu chữ, nhưng đối với Đạm Đài Quan Kiếm hay Trưởng Tôn Thiển Tuyết đều là miêu tả cực kỳ chính xác.
Hai người rất tự nhiên nghĩ đến một ít hình ảnh và cùng cảm nhận được điều gì đó.
- Mọi thứ chỉ là tương đối. Quá nhanh và quá chậm giống đều như thời gian thay đổi, tự nhiên sẽ thấy thiên địa khác biệt.
Đinh Ninh lại gật đầu làm lễ với lão tăng, nhẹ giọng đáp lại.
Trong cuộc đối thoại giữa lão tăng và Đinh Ninh có vô số cơ hội, nói xong câu này, hai người nhìn nhau cười.
Lão tăng đứng lên.
Lúc lão đứng dậy, bầu trời có vẻ sáng hơn, nhưng dường như bóng dáng của lão lại không ngừng mở rộng vô tận, một loại thánh quang trong suốt tràn ngập cả thiên địa này.
Trăm ngàn con Dạ Ma Viên đang điên cuồng chạy trốn. Sau khi Mân Sơn Kiếm Tông nhúng tay vào, tên Tông sư quận Giao Đông kia đã không hy vọng những yêu thú được quận Giao Đông nuôi dưỡng chết đi vô vị, mà muốn giữ lại những yêu thú này đến thời điểm thích hợp.
Nhưng giống như sau khi nổi lên một cái bong bóng khí thì mặt hồ sâu trong Âm Sơn đã nhanh chóng trở về tĩnh lặng vĩnh hằng, trong nháy mắt, mảnh thiên địa hỗn loạn này cũng trở nên bình tĩnh tuyệt đối.
Ánh sáng và thời gian dường như bị đóng băng trong khoảnh khắc này.
Toàn bộ trăm ngàn con Dạ Ma Viên bay trên không trung đều bất động, thân thể lão tăng khẽ động, quang mang sáng ngời từ trên bầu trời cực cao rơi xuống, dung nhập vào trong kinh mạch dường như mở rộng vô số lần của lão.
Có rất nhiều ánh sáng không rơi thẳng mà xoay vòng trong không khí.
Chỉ khi nhìn từ khoảng cách rất xa mới có thể nhìn thấy dường như có một cây trượng thật lớn xuất hiện trong thiên địa.
Trăm ngàn con Dạ Ma Viên trên không trung đột nhiên bị ép xuống mấy trượng.
Có vẻ chỉ là bị ảnh trượng do ánh sáng ban ngày ngưng tụ thành đè ép xuống, nhưng chỉ với sức ép này, đám Dạ Ma Viên đã biến thành huyết vụ.
Những cơ quan nội tạng yếu ớt nhất trong cơ thể chúng bị nghiền nát, từ trong miệng mũi chúng và da thịt thẩm thấu ra.
Trong đêm tối, những yêu thú dữ tợn biến thành vô số bãi máu, nở rộ trên không trung, sau đó rơi xuống.
Đây là một bộ hình ảnh Thần Ma luyện ngục, nhưng khí cơ hùng vĩ ở giữa nháy mắt này, cái loại nguyên khí hoàn mỹ lưu động, cái loại chuyển hóa huyền diệu này, đối với Tu hành giả ở đây mà nói lại là mỹ lệ đến cực điểm.
Loại lực lượng thiên địa đảo lộn này đến từ cảm ứng của tăng nhân Đông Hồ khi đột phá Bát Cảnh và biến động tự nhiên của thiên địa, trong nháy mắt thời gian thuận theo ý trời, hoàn mỹ thoải mái nhất, mặc dù lão tăng Đông Hồ đã chân chính đạt tới Bát Cảnh, nhưng muốn khống chế lực lượng hùng vĩ như vậy cũng là không thể.
......
- Thượng tôn.
Trong đêm tối có rất nhiều đôi mắt nhìn hình ảnh hùng vĩ như vậy, khi trăm ngàn con Dạ Ma Viên bị ảnh trượng thật lớn ép xuống, hóa thành huyết vụ, một gã Tu hành giả lưng đeo hộp kiếm khẽ kêu một tiếng lo lắng về phía Dạ Kiêu.
Phía sau Dạ Kiêu và gã, có rất nhiều Tu Hành giả lưng đeo hộp kiếm giống như gã, kiếm ý hỗn loạn ở trong hộp kiếm va chạm chấn minh, dường như mỗi một Tu hành giả như gã đều mang theo một trận gió tuyết.
Trong cựu quý tộc quyền quý, “thượng tôn” cũng là một loại xưng hô cổ xưa, đại biểu cho sự tôn trọng và thần phục tuyệt đối.
Ở tiền triều và Trường Lăng trước đây, có rất nhiều Tu hành giả trong số các cựu qúy tộc quyền quý, bản thân cũng không phải là môn khách bên ngoài đến mà là nô lệ vĩnh viễn.
Những Tu hành giả này chính là Kiếm nô của cựu quý tộc quyền quý, không khác gì tử sĩ, hơn nữa cả đời không có việc hai chủ, vô cùng trung thành, rất nhiều người đều sẽ tự sát chết theo khi chủ nhân chết.
- Không có vấn đề gì.
Dạ Kiêu đương nhiên so với tên Kiếm nô này càng rõ ràng hơn về việc tăng nhân Đông Hồ đã sinh ra biến hóa gì. Y cũng biết tên kiếm nô này của mình đang lo lắng cái gì, nhưng y vẫn hờ hững lắc đầu.
Trong đôi mắt yên tĩnh như biển sâu của y đang bùng cháy một ngọn lửa cuồng nhiệt.
- Ta vốn không cho rằng ta có năng lực một mình giết chết bọn họ. Ta chỉ cần vây khốn, tự nhiên sẽ có người đến giết chết bọn họ.
Y nói xong câu này, sau đó đưa tay ra sau.
Lúc này y cách đám người Đinh Ninh còn xa, thậm chí bởi vì y cố ý che dấu khí cơ, ngay cả tên tăng nhân Đông Hồ kia cũng không cảm nhận được uy hiếp từ y, nhưng lúc này lão tăng Đông Hồ đang khải thiên, cảm ứng thiên quang, có thiên địa nguyên khí từ ngoài trời đất điên cuồng vọt tới chỗ đó, y cũng đã có thể mượn cơ hội này xác định vị trí cụ thể của đám người tăng nhân Đông Hồ và Đinh Ninh.
Khi y đưa tay về phía sau, chân nguyên trong cơ thể y lập tức từ đầu ngón tay lao ra.
Làn da trắng như ngọc bích của y nổ tung, từng luồng máu tươi và chân nguyên giống như những dây đàn màu đỏ xuyên qua tất cả hộp kiếm.
Trong nháy mắt, tất cả Kiếm nô mang theo hộp kiếm phía sau y nổ tung, tất cả kiếm bên trong bay ra.
Cũng trong khoảnh khắc này, lão tăng Đông Hồ đã cảm nhận được.
Trong đầu y xuất hiện vô số hình kiếm, mỗi thanh đều là danh kiếm, tản ra kiếm khí khác biệt nhưng đều kinh người.
- Sao thế?
Đinh Ninh và Trường Tôn Thiển Tuyết đều cảm giác được sự ngưng trọng của y, Đinh Ninh không nhịn được mở miệng hỏi.
Tăng nhân Đông Hồ không trả lời, bởi vì y đã không cần trả lời nữa.
Hơn mười tên Kiếm nô đồng loạt ngã xuống đất.
Khi hộp kiếm sau lưng bọn họ vỡ vụn, tất cả lực lượng nguyên khí trong cơ thể bọn họ cũng toàn bộ tràn vào trong những thanh kiếm trên lưng.
Những Tu hành giả bình thường cả đời chỉ tu một thanh kiếm bản mệnh, nhưng những Kiếm nô này cả đời đều nuôi những thanh kiếm này.
Lúc này. bọn họ giống như dành toàn bộ cuộc đời mình đổ vào trong những thanh kiếm này.
Tất cả những thanh kiếm bay lên.
Theo ánh mắt Dạ Kiêu tiến về phía thiên địa nơi tăng nhân Đông Hồ và Đinh Ninh đang đứng.
Gần một ngàn thanh kiếm phi hành trên không trung, kiếm khí giữa phi kiếm kích động như rắn, giống như là một tòa núi kiếm từ trên trời rơi xuống.