Những thanh kiếm này lại cực kỳ nhỏ khi so sánh với sự rộng lớn của bầu trời, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ uy nghiêm, thần bí giống như ngôi sao đầy trời.
Kiếm có thể làm cho người ta cảm thụ như sao, chỉ có thể mang ý nghĩa cường đại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu nhìn kiếm quang, Cửu U Minh Vương kiếm trong tay nàng tự động ngâm nhẹ không thôi.
- Sao lại có nhiều kiếm như vậy?
- Sao chuyện này có thể xảy ra?
Nàng còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh tượng chấn động khi lão tăng Đông Hồ bước vào Bát Cảnh vừa rồi, hiện tại lại nhanh chóng lâm vào khiếp sợ khó có thể lý giải.
- Bởi vì quen thuộc.
Đinh Ninh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, nhìn Cửu U Minh Vương kiếm đang phản ứng tự nhiên trong tay nàng, hít sâu một hơi, nói tiếp,
- Bởi vì những thanh kiếm này từng là địch nhân, hoặc là chiến hữu của Cửu U Minh Vương kiếm, hoặc theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì Cửu U Minh Vương kiếm đã từng là một phần tử trong những thanh kiếm này.
- Là Dạ Kiêu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết phản ứng lại, trong thân thể nổi lên một loại cảm giác khó chịu,
- Những thanh kiếm này đều là danh kiếm tiền triều và Trường Lăng xưa.
Đinh Ninh gật đầu.
Mỗi một thời đại, mỗi một triều đại đều sẽ có rất nhiều thợ thủ công kiệt xuất, có rất nhiều Tu hành giả đỉnh cao uẩn sinh ra rất nhiều danh kiếm.
Ba triều đại Hàn Triệu Ngụy ngày xưa có rất nhiều danh kiếm, sau khi ba triều bị diệt, những danh kiếm của ba triều đại này đều thuộc về vương triều Đại Tần, cuối cùng xuất hiện ở bên trong Kiếm cốc của lần Mân Sơn Kiếm hội gần đây nhất.
Ba Sơn Kiếm Tràng cũng có rất nhiều danh kiếm, sau khi tông môn này bị diệt, Kiếm tàng này đã thuộc sở hữu của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ. (kiếm tàng: kho kiếm)
Còn có một loại không nên coi nhẹ nhưng đã bị người ta lãng quên, chính là danh kiếm của quý tộc quyền quý ngày xưa.
Cựu quý tộc quyền quý trên thực tế đã thống trị vương triều Đại Tần rất nhiều năm, trong thời gian dài, bọn họ có được những Tu hành giả mạnh nhất, đồng dạng cũng chế tạo ra rất nhiều danh kiếm.
Những thanh kiếm có thể được Tu hành giả cường đại lựa chọn trở thành bội kiếm, điểm chung cũng không phải là vật phàm, hơn nữa đại đa số trong đó đều được coi là vật bản mệnh ôn dưỡng, mặc dù sau khi chủ nhân thanh kiếm chết đi, trên những thanh kiếm này cũng như bị lạc ấn linh hồn hoặc là bị rèn luyện tăng cường, tự nhiên có nguyên khí bản mệnh của chủ nhân kiếm kết hợp, biến thành tinh thể của thanh kiếm này, trở thành một bộ phận bản thân của thanh kiếm này.
Thời đại cựu quý tộc Trường Lăng, Công Tôn gia là lãnh tụ của cựu quý tộc quyền quý, mà Cửu U Minh Vương kiếm là thanh kiếm mạnh nhất và hung dữ nhất thời đại cựu quý tộc quyền quý thống trị, trong thời gian gần trăm năm đó, Tu hành giả Công Tôn gia lợi dụng thanh kiếm này giết chết rất nhiều người tu hành, cùng chiến đấu hoặc cùng nhau chiến đấu với nhiều danh kiếm.
Mặc dù vẫn chưa có người nào có thể luyện Cửu U Minh Vương kiếm thành kiếm bản mệnh, nhưng tiếp xúc hoặc chiến đấu gần gũi với những thanh kiếm này cũng khiến cho Cửu U Minh Vương kiếm lưu lại một tia nguyên khí của những danh kiếm kia.
Hiện tại những lạc ấn nguyên khí này cảm ứng lẫn nhau, chính là sự quen thuộc mà Đinh Ninh nói.
Không thể nghi ngờ, bất kể có được Trịnh Tụ trợ giúp hay là tự bản thân Dạ Kiêu làm, rất nhiều danh kiếm mà những cựu quý tộc quyền quý tàng trữ, lưu lại năm đó, hiện nay đại đa số đều rơi vào trong tay Dạ Kiêu.
Những thanh kiếm này trải qua cả đời Kiếm Nô ôn dưỡng, bày ra lực lượng cường đại mà thần bí dưới sự thúc dục của Dạ Kiêu, hình thành một tòa kiếm trận mà ngay cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không thể lý giải.
Lông mày tăng nhân Đông Hồ cũng nhíu thật sâu, trên da thịt giống như cây cổ thụ của lão xuất hiện ba nếp nhăn như đao khắc.
Những kiếm này phi hành trên không trung có trước sau, tạo thành hình một tòa núi, nhưng trong nhận biết của lão lại là Thiên Sơn trùng điệp điệp điệp. (Thiên Sơn: nghìn ngọn núi)
Mỗi một thanh kiếm kịch liệt dẫn dắt thiên địa nguyên khí, đều hình thành một tòa núi.
Lão có thể cảm nhận được, tòa kiếm trận này cũng không phải là một tòa sát trận, mà là một tòa mê trận vây khốn.
Người tu hành ở bất kỳ cấp độ nào cũng có nhận thức độc đáo đối với nguy hiểm.
Hiện tại tăng nhân Đông Hồ đã tấn thăng Bát Cảnh, câu thông với nguyên khí đã đạt tới sao trời, nhận biết với thiên địa chung quanh đã cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, thậm chí có thể nhìn thấy quỹ tích sinh tử của rất nhiều sinh linh từ trong rất nhiều nguyên khí lưu lại, ở thế giới nhận biết của lão, có vài thứ chảy xuôi nhanh hơn so với bình thường, cũng có vài thứ thì trở nên chậm hơn bình thường, nhưng bất kể nhanh chậm, khác biệt so với thông thường đã tương đương với việc thay đổi giới hạn thời gian.
Tăng nhân Đông Hồ khi phá cảnh đã nói "Gặp chúng sinh" với Đinh Ninh, cũng không phải chỉ nói nhìn thấy rất nhiều thứ bình thường mình không cách nào cảm nhân được, linh hồn trong nháy mắt xuất khiếu đã dạo chơi qua rất nhiều địa phương chưa từng tới, chân ý chân thật nhất chính là cảm nhận được rất nhiều sinh tử luân hồi.
Về phần "Như thấy Thần" là nói đạt tới Bát Cảnh giống như đạt tới một cái lĩnh vực của Thần, hoàn toàn thay đổi một thiên địa, chính là một loại ánh mắt bao quát thế gian.
Lấy lực lượng của lão đã có thể giết chết rất nhiều Tông sư Thất Cảnh, có thể chạy trốn mà ngàn quân không cách nào ngăn trở, thực sự tung hoành thiên hạ không chút cố kỵ.
Mặc dù vậy, lão vẫn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
- Khanh!
Hai tay lão vung lên trên, toàn thân pháp trượng trong tay lão trở nên sáng ngời trong suốt, tuy không thấy lão mở môi, nhưng trượng gõ vào không khí lại phát ra một tiếng nổ cổ quái mà rõ ràng, giống như Phật tụng.
Phương pháp tu hành khác nhau sẽ có cảnh tượng Khải Thiên khác nhau, khi Hoàng đế Nguyên Vũ vận dụng toàn lực sẽ có cột sáng cực lớn mà chói mắt rực rỡ rơi xuống, nhưng hiện tại khi lão vận dụng toàn lực, trên bầu trời lại có vô số ngôi sao rất nhỏ mà uyển chuyển, lại không thấy ánh sáng chói mắt rơi xuống, tựa như vô số Thiên nữ đang rải hoa.
Nhưng có cảm giác lực lượng chân chính lại đến từ thân thể lão.
Một loại lực lượng vô hình nhưng thực sự tồn tại không ngừng từ trong thân thể lão khuếch trương ra ngoài, giống như toàn bộ thân thể của lão đang không ngừng bành trướng ra bên ngoài.
Rắc rắc rắc...
Những mũi kiếm rơi xuống đột nhiên gặp phải lực cản, không phải ma sát cùng không khí mà là trực tiếp va chạm, đánh lên vách kim cương vô hình, trực tiếp phát ra tiếng va chạm của vật thể cứng rắn.
Trong thiên địa xuất hiện một vách kim cương trong suốt chân thật.
Bản thân thứ này là một loại thủ đoạn dùng để phòng ngự của tăng nhân khổ tu Đông Hồ, nhưng rơi vào trong tay lão tăng Đông Hồ lúc này lại không chỉ là phòng ngự nữa.
Trong ánh mắt kiên định của lão, vách kim cương trong suốt nhưng chân thật này dùng một loại tốc độ khủng bố mạnh mẽ nhanh chóng đè ép ra ngoài.
Những thanh kiếm kia không ngừng chấn động, mà bởi vì liên hệ độc đáo với tâm thần cho nên thất khiếu của tất cả Kiếm Nô đều chảy máu suy sụp ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt đã đến bờ vực sắp chết.
Giữa mỗi một cái chân lông trên tóc da cơ thể Dạ Kiêu đều thấm ra những giọt máu đỏ.
Y cảm thụ được lực lượng khủng bố đến từ Bát Cảnh, toàn bộ thân thể đều đang nhắc nhở y có thể chết bất cứ khi nào.
Thế nhưng khóe miệng của y lại hiện ra một tia ý cười hơi trào phúng cổ quái, thân thể của y không cách nào thừa nhận, thế nhưng ý chí mạnh mẽ lại để cho y giơ tay lên, dùng sức nắm chặt trong hư không.
Rất nhiều mạch máu trên trán y hiện ra da thịt, tỏa sáng, sau đó dấy lên ngọn lửa chân chính, giống như phù văn hai màu vàng đỏ.
Niệm lực mà y lạc ấn ở những danh kiếm kia cũng bốc cháy lên.
Phù văn mỗi một thanh danh kiếm giãy dụa trên không trung đều sáng ngời, thiêu đốt lên ngọn lửa hai màu vàng đỏ.
Phốc phốc phốc phốc...
Tất cả danh kiếm trên không trung tựa như kiếm giấy vỡ vụn, song tất cả lực lượng nguyên khí vẫn ngưng tụ thành hình kiếm như trước, dùng lực lượng cường đại hơn rơi xuống.
Trong nhận biết của Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, trong nháy mắt này thân thể tăng nhân Đông Hồ vô cùng khổng lồ, gần như tràn ngập thiên địa bên ngoài cơ thể lão lại bị những kiếm này đâm thủng vô số lỗ thủng.
Vách tường kim cương bị phá, vô số kiếm vô hình đã mất đi phôi kiếm rơi xuống.
Mỗi một kiếm rơi xuống đất đều mang theo trọng lượng thực sự của một ngọn núi đập xuống đất, đánh lên một chùm khói bụi cao mấy trăm trượng.
Trượng gỗ trong tay tăng nhân Đông Hồ cắm xuống mặt đất trước người, bão táp xoay tròn bên ngoài cơ thể bọn họ, nhưng không có cách nào tiến vào bên trong.
Phù Tô có tu vi yếu nhất đã lâu không lên tiếng chỉ cảm thấy ý thức đều bị hai loại lực lượng xé rách mà tan rã, gã há mồm lại phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Một đoàn khói bụi sừng sững trên không trung, bị lực lượng nguyên khí chống đỡ, hoàn toàn không thể tiêu tan.
Đinh Ninh phóng mắt nhìn lại, bên ngoài thật sự có thêm ngàn ngọn núi, một ít nguyên khí kích động hào quang ở trên đỉnh núi như tia chớp rất nhỏ không ngừng lóng lánh, không ngừng làm cho đỉnh cao nhất tòa núi bụi này trở nên mờ nhạt mà lại tuyết trắng, như Thiên Sơn Mộ Tuyết.
Đó là điều hắn lo lắng nhất.
Người chỉ vì báo thù mà sống, vẫn luôn là đáng sợ nhất.