Trong đôi mắt thâm sâu của lão tăng Đông Hồ lóng lánh hào quang cơ trí, lực lượng trên trượng trong tay lão dần dần thu liễm, thiên địa trở về yên tĩnh, có một ít tro bụi như tuyết dần dần rơi xuống đất, nhưng núi bụi ngàn trượng do gần ngàn kiếm biến thành vẫn sừng sững như trước.
Thiên Sơn này như ảo ảnh mộng ảo, như mộng cảnh hão huyền, nhưng lại tản ra một loại mùi vị huyết tinh quỷ dị.
Mùi vị này đến từ những Kiếm Nô kia, còn có chủ nhân của bọn họ.
Khi một người vốn có quyền thế đã tiếp cận đỉnh cao bắt đầu dùng hết cả đời mình chỉ vì một chuyện báo thù, ý chí của người này đã vượt qua tu vi của hắn.
Những danh kiếm này khởi đầu từ nơi không biết, những Kiếm Nô vốn có thể trở thành những Tông sư trên thế gian này, nhưng lại dùng nguyên khí bản mệnh của mình cùng cuộc đời của tất cả các Kiếm Nô đã toàn bộ chết đi ôn dưỡng những danh kiếm này.
Da thịt thân thể chủ nhân Dạ Kiêu của bọn họ cũng giống như mai rùa bị thiêu nứt nở rộ ra bên ngoài, khí huyết gần như chảy hết, hào quang cùng ngọn lửa cuồng nhiệt trong mắt cũng dần dần xám xịt, đã tới thời điểm tử vong không xa.
Tòa kiếm trận này không chỉ vượt qua cực hạn của y, thậm chí đẳng cấp lực lượng hoàn toàn khác biệt, lúc này đã hoàn toàn hình thành, tòa kiếm trận này cũng đã không còn một chút quan hệ với y.
Nếu so sánh tòa kiếm trận này với một gốc cây khổng lồ chống trời, vậy y chỉ là máu thịt dưỡng chất trên đường sinh trưởng của gốc cây khổng lồ chống trời này.
Theo lý mà nói tinh lực của y lúc này đã hết, chắc chắn phải chết đi cùng những Kiếm Nô kia, nhưng chỉ dựa vào ý chí kinh người, y vẫn còn sống như trước, đang nhìn tòa kiếm trận kia từ xa xa.
Y cần phải sống, phải đảm bảo tòa kiếm trận này có thể cho người ta tiến vào, sau đó y phải đảm bảo mình có thể nhìn thấy truyền nhân Cửu Tử Tằm chết đi.
Đối với y mà nói, mặc dù người trẻ tuổi kia cũng không phải Vương Kinh Mộng năm đó sống lại, nhưng đến bây giờ hắn cũng là trụ cột quan trọng nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng, chỉ cần giết chết người trẻ tuổi kia, Ba Sơn Kiếm Tràng rốt cuộc sẽ tiêu vong.
......
Lão tăng Đông Hồ lẳng lặng nhìn mấy tòa núi bụi gần nhất, sau đó chậm rãi vươn tay nắm trượng ra.
Một đạo hào quang từ giữa trượng bắn ra, thăm dò vào trong những tòa núi bụi này.
Những tòa núi bụi này lay động bất định, thế nhưng trong hào quang của lão ẩn chứa lực lượng khủng bố, lại dọc theo một cái thông đạo không biết, tỏa ra đến một chỗ không biết trong thiên địa.
- Ta không phá được kiếm trận này.
Lão tăng Đông Hồ quay đầu nhìn về phía Đinh Ninh, nghiêm túc nói:
- Mặc dù chúng ta có thể đi lại giữa những tòa núi bụi này, nhưng chúng nó đã ngăn cách nhận biết của chúng ta và thế giới bên ngoài. Thậm chí ngăn cách nguyên khí cường giả Bát Cảnh xuyên thấu, tất cả những gì chúng ta nhìn thấy đều bị vây ở pháp tắc kiếm trận này, chúng ta sẽ luôn ở bên trong mê hoặc.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Phù Tô hôn mê bất tỉnh, sau khi xác định thương thế của gã không càng thêm nghiêm trọng, lập tức nói:
- Đây vốn là một tòa kiếm trận đủ để vây khốn Bát Cảnh.
- Có thể vào nhưng không thể ra?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh hỏi.
Trong nhận biết của nàng, ngàn ngọn núi bụi này không chỉ là núi, mà còn là một thế giới không biết đang biến ảo.
- Nếu như có thể đi vào nhưng không thể ra, vậy Dạ Kiêu trả giá như vậy sẽ không có ý nghĩa.
Đinh Ninh không thể nhìn thấy tình huống của Dạ Kiêu lúc này, nhưng hắn có thể tưởng tượng được đối phương sẽ trả giá như thế nào, hắn nhíu mày thật sâu, nói:
- Tòa kiếm trận này chỉ sợ giống như một cái giếng, chúng ta tựa như ếch dưới đáy giếng, rõ ràng biết thiên địa bên ngoài ở nơi nào nhưng lại không thể đi ra ngoài, cũng không thể mượn một mảnh bầu trời như gương sáng kia để phân biệt ra đông tây nam bắc.
Cái thí dụ này không tính là quá thích hợp, bởi vì Trưởng Tôn Thiển Tuyết biết cho dù là ếch dưới đáy giếng cũng có thể thông qua biến hóa âm u của ánh sáng biết đâu là phương vị mặt trời mọc và hoàng hôn, nhưng nàng hiểu rất rõ ý của Đinh Ninh.
- Chàng có thể phá kiếm trận này sao?
Nàng hít sâu một hơi, nhìn Đinh Ninh hỏi.
- Để vây nhốt Bát Cảnh cần phải có lực lượng của Bát Cảnh. Bản thân pháp trận chính là thủ đoạn đề cao lực lượng của người tu hành, Dạ Kiêu tuy không vào Bát Cảnh, nhưng mượn những kiếm này tạo thành pháp trận lại là hình thành lực lượng đủ để giam cầm Bát Cảnh.
Đinh Ninh lắc đầu,
- Ta tuy rằng đã gần tiếp cận Bát Cảnh, thậm chí đã sớm cảm nhận được một phần huyền diệu của Bát Cảnh, nhưng ta dù sao cũng chưa thực sự bước vào cảnh giới này, cho nên gần như không có khả năng phá giải pháp tắc của pháp trận này.
- Cho nên chúng ta chỉ có thể chờ người đến, chờ bọn họ nhảy vào cái giếng này? Hắn làm ra pháp trận như vậy, chắn hẳn lực lượng của nó hiển nhiên không có khả năng tự nhiên tiêu tán nhanh chóng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết buông Cửu U Minh Vương kiếm trong tay xuống, mặc cho trường kiếm trở nên tinh khiết trong suốt cắm trên mặt đất.
Lúc này núi bụi ngàn trượng giống như ngưng đọng, giữa thiên địa cũng không có gió tuyết, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, thế nhưng nàng hiểu rõ rất nhanh sẽ có một hồi gió tanh mưa máu.
- Kiếm ý và nguyên khí bản mệnh đều là vật chí thuần ngưng đọng trong thiên địa, Dạ Kiêu mượn Thiên Kiếm này, một là lợi dụng lực lượng bản thân kiếm này, hai là phải mượn kiếm ý bất diệt và nguyên khí bản mệnh bảo trì cái pháp trận này trong thời gian dài.
Đinh Ninh trực tiếp chọn một chỗ khô ngồi xuống, sau đó nói tiếp,
- Nhưng người đau đầu sẽ không chỉ là chúng ta, người bên ngoài muốn đối phó chúng ta, bọn họ cũng sẽ phải vắt óc suy nghĩ phải dùng phương pháp gì mới có thể đối phó một gã Bát Cảnh.
Hắn nhìn thoáng qua lão tăng Đông Hồ, có chút cảm khái,
- Đối với những người này mà nói, hiện tại ngươi vào Bát Cảnh cũng là điều ngoài ý muốn, nhưng bọn họ phải đối mặt.
Lão tăng Đông Hồ cung thuận khoanh chân ngồi dưới hắn, vẫn như một đệ tử thành kính nghe sư phụ giảng kinh thỉnh giáo nói:
- Xưa kia người ta chỉ là cho rằng ngài chưa nhìn tới bí mật Bát Cảnh, nhưng hôm nay nghe được những lời này của ngài, khiến ta biết rằng không phải như thế, nhưng có điều khiến ta không rõ, vì sao năm đó ngài dừng lại ở trên đỉnh Thất Cảnh mà lại không vào Bát Cảnh?
- Đây là một loại lựa chọn.
Đinh Ninh nhìn lão bình tĩnh nói:
- Lực lượng thuần túy nghiền ép sẽ làm cho người tu hành mất đi nhuệ khí lấy yếu thắng mạnh, hoặc là dưới quá trình giao thủ giữa lực lượng chân nguyên ngang nhau sẽ làm cho rất nhiều chiến đấu trở nên cực kỳ đơn giản, do đó sẽ làm cho người ta hình thành thói quen đơn giản, sẽ không cẩn thận cảm ngộ chút kiếm ý tinh diệu. Con đường tu hành nằm ở chỗ kiên quyết tiến lùi mà nhận biết những thứ nhỏ nhất, nếu mất đi loại nhuệ ý này thì tất cả sẽ trở nên đơn giản tùy ý, sẽ tự nhiên lười biếng, ảnh hưởng đến quá trình tu hành sau này.
- Ngoài ra phía trước ta không có người nào, không có sư giả nào nói cho ta biết nên đi từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh như thế nào.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh hơi tự giễu nói tiếp,
- Ta luôn cho rằng, nếu ở Thất Cảnh đã là đệ nhất thiên hạ, đã không có người là đối thủ của ngươi, cho nên không cần gấp gáp nhập Bát Cảnh, không bằng đi cẩn thận hơn một chút. Không ai sẽ tự cảm thấy bản thân mình phạm bất kỳ sai lầm nào trong tất cả quá trình tu hành trước đó, nếu đi càng cẩn thận trong một chút giai đoạn mấu chốt, đi càng cẩn thận, sau này tu vi sẽ càng mạnh. Nếu nói đơn giản thì tu hành như xây tường, ý nghĩ trong khoảng thời gian kia chính là ta cố hết sức xây nền tường vững chắc hơn một chút. Làm hết khả năng bù đắp một ít chỗ không đủ trên đường tu hành trước kia.
Lão tăng Đông Hồ lập tức ngộ ra, hơn nữa ở ngoài lời nói của Đinh Ninh, lão còn cảm nhận được càng nhiều ý tứ, vui lòng phục tùng nói:
- Bởi vì năm đó ngài cho rằng đối thủ vẫn luôn là mình, ngài cho rằng ở trước Thất Cảnh mới là trụ cột, Bát Cảnh mới là khởi đầu, ngài muốn khiêu chiến tồn tại chỉ có trong truyền thuyết thế giới tu hành trước đó, nhưng hầu như không có người nào đến Cửu Cảnh.
Đinh Ninh chậm rãi gật gật đầu, trầm mặc mấy hơi thở rồi nói:
- Giống như lời ngươi nói lúc trước, không biết thì thôi, nhưng rõ ràng biết phía trước có phong cảnh mỹ lệ dị thường tồn tại, nếu không thể nhìn thấy liền sẽ lưu lại tiếc nuối.
Lão tăng Đông Hồ cũng trầm mặc một lát, lão chợt nghĩ đến một điểm, trong mắt dâng lên một ít hào quang kinh ngạc,
- Ngài nói trong quá trình tu hành cả đời của một Tu hành giả sẽ luôn phạm một ít sai lầm, ví dụ như khi tu hành ở Nhị Cảnh Tam Cảnh lựa chọn công pháp không phù hợp hoặc có chút thủ đoạn tu hành không đúng thì sẽ lưu lại bệnh ẩn trong cơ thể, hoặc là sau này không thể thay đổi được. Nhưng nếu như một Tu hành giả có đủ thời gian tu hành lại một lần nữa, vậy hắn sẽ tự nhiên biết mình sai chỗ nào, sẽ không tiếp tục phạm vào mà tiến hành sửa chữa lại. Ngài bây giờ mượn Cửu Tử Tằm sẽ có được cơ hội như vậy.
Đinh Ninh không phủ nhận mà chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời màu đen phía trên, nói:
- Nếu như có đủ thời gian, chắc hẳn sẽ càng có cơ hội tiếp xúc với Cửu Cảnh trong truyền thuyết.