Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 620 - Q7 - Chương 43: Chỉ Giáo

Q7 - Chương 43: Chỉ giáo Q7 - Chương 43: Chỉ giáo

Lão tăng Đông Hồ chỉ có thể tán thưởng.

Lão biết Đinh Ninh nhất định sẽ trở thành tồn tại vĩ đại nhất trong thế giới người tu hành, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải sống sót trong vòng vây Thiên Sơn này.

- Thực ra làm kết thúc cũng tốt.

Đạm Đài Quan Kiếm trầm mặc hồi lâu nghe lão tăng Đông Hồ cùng Đinh Ninh nói chuyện với nhau, không dám cắt ngang, cho đến giờ phút này y đã không còn hỏi Đinh Ninh bất kỳ vấn đề gì nữa, mà giống như vãn bối ngồi ở dưới người hắn, nói:

- Ít nhất có thể biết ai là địch nhân, ai là bằng hữu chân chính.

- Không nên quá để ý vấn đề sinh tử của người khác.

Nhìn Đinh Ninh bắt đầu trầm mặc xuống, Đạm Đài Quan Kiếm nghiêm túc nói:

- Bất kể sống chết đều do nhân duyên dựng lên, nhưng kết thúc như thế nào lại đến từ lựa chọn của mình. Có đôi khi sợ nhất là ngay cả lựa chọn cũng không có.

Sau khi dừng một chút, Đạm Đài Quan Kiếm lại nhìn Đinh Ninh bổ sung thêm một câu:

- Miễn cưỡng sống chưa chắc sẽ vui vẻ hơn là chết.

Đinh Ninh miễn cưỡng mỉm cười một chút.

Hắn hiểu rõ ý của Đạm Đài Quan Kiếm, thế nhưng tâm tình của hắn lại không có khả năng thoải mái hẳn lên.

Rất nhiều năm trước khi hắn bước vào Trường Lăng, muốn trở thành trung tâm phong vân trong thiên hạ, gió mưa trong thiên hạ nổi lên bởi vì hắn, bất kỳ sự kiện lớn nào đều phát sinh chung quanh hắn, có lẽ sẽ làm cho hắn cảm thấy hưng phấn và hư vinh một cách khó hiểu.

Song khi thực sự trải qua rất nhiều sinh tử, gánh vác lấy sức nặng như vậy, ý tưởng sẽ tự nhiên thay đổi.

Đinh Ninh hiện tại cũng không có bất kỳ hận ý nào đối với việc bị Thiên Sơn của Dạ Kiêu vây khốn, mặc dù có một số việc chỉ là ngoài ý muốn và xuất phát từ điểm tốt, nhưng chiến tranh cùng cải cách thực sự đã tạo thành bất hạnh cho rất nhiều người.

- Ngài đã dạy không ít người dùng kiếm. Năm đó Trường Lăng dùng hai chữ "Hoàn mỹ" để đánh giá về khả năng sử dụng kiếm của ngươi.

Đạm Đài Quan Kiếm nhìn vẻ tươi cười nhanh chóng phai nhạt trên mặt Đinh Ninh, hơi do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói:

- Có lẽ ngài có thể làm cho ta trở nên mạnh mẽ hơn.

Tất cả mọi người ở chỗ này đều hiểu ý trong câu nói của y.

Trong tình cảnh khốn đốn như vậy, nếu như có phương pháp tăng cường lực lượng của y trong thời gian ngắn, vậy cơ hội sống sót của tất cả mọi người sẽ càng lớn.

Không có cách nào tăng cường tu vi chân nguyên của một người cùng nhận biết đối với thiên địa nguyên khí trong thời gian ngắn, trừ phi phá cảnh ở thời điểm bị vây giống như lão tăng Đông Hồ.

Phương diện duy nhất có khả năng nhanh chóng tăng lên chiến lực của một người, chính là lĩnh ngộ đối với Kiếm kinh và kiếm ý.

Nếu như có thể phát huy lực lượng chiêu kiếm ở mức độ lớn nhất, vậy chiến lực của người này rất có thể tăng lên trên phạm vi lớn trong thời gian ngắn.

Điều này đối với người khác mà nói cũng là không có khả năng, nhưng lúc này vừa vặn Đinh Ninh lại có thể làm được.

Lời Đạm Đài Quan Kiếm nói chính là sự thật được công nhận trong thế giới người tu hành, người năm đó chưa bao giờ công khai thu đồ đệ, nhưng ở trong rất nhiều giai đoạn tu hành, hắn lại từng chỉ điểm qua kiếm pháp cho vài người, mà mấy người kia sau này đều trở thành Tông sư tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, trong đó người nổi bật nhất chính là Dạ ty thủ - Dạ Sách Lãnh.

Nhưng khi nghe Đạm Đài Quan Kiếm nói như vậy, Đinh Ninh lại lắc đầu,

- Thực ra không có kiếm ý thực sự hoàn mỹ, bởi vì không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể làm được thực sự cùng tuyệt đối hoàn mỹ. Sẽ luôn có khiếm khuyết tồn tại, nhưng một số khía cạnh đạt đến mức tối đa sẽ tự nhiên che giấu đi khiếm khuyết này.

Đạm Đài Quan Kiếm nghe ra được Đinh Ninh đang biểu lộ ra cảm xúc, nhưng y có chút không thể lý giải, không khỏi nhíu nhíu mày.

- Kiếm ý kiếm ý, chú trọng đến ý, mà ý đến từ nội tâm của mình, cho nên mấu chốt là chính mình phải tin.

Đinh Ninh nhìn hai mắt có chút mê mang của y, nhẹ giọng nói:

- Trong điển tịch của người tu hành, phần lớn đều có ghi chép một câu chuyện xưa, có một lão phụ nhân nổi danh vẫn coi một quyển công pháp luyện khí trở thành kinh thư để đọc thuộc lòng, nàng không biết chữ, thậm chí còn đọc sai rất nhiều chữ, vậy nên hoàn toàn không rõ rất nhiều ý tứ trong đó, nhưng ngày qua ngày trong mấy chục năm qua, nàng vẫn luôn đọc thuộc lòng như vậy, trái lại còn tự nhiên luyện ra chân nguyên. Mà có một ngày một Tu hành giả đi ngang qua, khi nhìn nàng đọc sai lại cảm thấy không đành lòng, kiên nhẫn giảng giải một phen, sửa chữa rất nhiều sai lầm của nàng, tự cho là công phu lão phụ nhân kia sẽ càng sâu, thế nhưng cuối cùng công lực của lão phụ nhân kia lại lùi ngược. (lão phụ thân: bà lão già)

Sau khi dừng lại vài hơi thở, Đinh Ninh nhìn trong mắt của Đạm Đài Quan Kiếm nổi lên chút hào quang, nói tiếp:

- Về câu chuyện này lại có rất nhiều phiên bản, nhưng ý tứ biểu đạt đều giống nhau. Kiếm ý của ngươi đi nhanh chóng cực hạn, thực ra đã rất hoàn mỹ, nếu nói về thiếu thì chỉ sợ chính là một chút tin tưởng cuối cùng. Ngươi không cần ta chỉ điểm, chỉ cần một người như ta khẳng định cho ngươi, làm cho ngươi càng tin tưởng chính mình, ngay cả một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan.

- Đã là cực hạn, chỉ cần chỗ sâu nhất trong nội tâm ngươi cũng tin tưởng chắc chắn đây đã đến cực hạn, kiếm của ngươi sẽ nhanh hơn một phần.

Đinh Ninh nhẹ nhàng cười, nhìn ánh mắt Đạm Đài Quan Kiếm lại nổi lên biến hóa, nói:

- Nếu như nói đây là chỉ giáo, đây có tính là chỉ giáo hay không?

Tâm tình Đạm Đài Quan Kiếm dao động kịch liệt, không khí bên ngoài cơ thể y đều sinh ra từng trận sóng gợn, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, khuôn mặt của y lập tức trở nên tuyệt đối bình tĩnh.

Sau đó y đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Đinh Ninh vẫn đang ngồi như trước, nhẹ giọng nói:

- Đây là sự chỉ giáo hữu dụng nhất.

Lão tăng Đông Hồ chắp tay trước ngực cảm thán.

Bầu trời vào lúc này hơi trắng.

Màu hơi trắng không phải vì sắp đến bình minh, mà do một loại nguyên khí cường đại quấy nhiễu sinh ra ánh sáng.

Ngoại trừ Phù Tô đang hôn mê bất tỉnh ra, toàn bộ đám người Đinh Ninh đều ngẩng đầu.

Điều đó có nghĩa là người nào đó đã đến.

Có thể mang đến khí tượng như vậy, cho thấy người có thể đến vào lúc này đương nhiên là Tông sư Thất Cảnh.

Là cường viện, hay là sự khởi đầu của một trận đại chiến mới?

Đinh Ninh hít sâu một hơi, bình tĩnh chờ đợi.

Ánh mắt Đạm Đài quan kiếm dần dần trong xanh phẳng lặng, y vẫn khiêm tốn như lúc bình thường, nhưng lão tăng Đông Hồ lại thấy y đã có một loại khí tức hoàn toàn khác biệt với lúc trước.

Hào quang màu trắng ngày càng sáng hơn.

Khi hình thành một đám mây trắng như hút nhiều dạ quang mà trở nên óng ánh tỏa sáng, một thân ảnh xuất hiện trong khe hở Thiên Sơn trên đỉnh đầu bọn hắn.

Đây là một người nam tử trung niên mặc áo choàng màu xanh.

Trên người gã không có bất cứ bội kiếm gì, nhưng da thịt trên người lại giống như mặt trăng, tỏa ra một loại hào quang trong suốt mà sáng bóng.

Ngũ quan của nam tử trung niên này rất nhu hòa, điều khiến người ta chú ý nhất là giữa mi tâm của gã có một dải sáng màu bạc, giống như là một con mắt dọc màu bạc mở ra.

Nam tử trung niên này rơi xuống, gã đánh giá Đinh Ninh cùng rưởng tôn Thiển Tuyết, thần sắc trong mắt càng ngày càng tôn kính, tâm tình dường như càng ngày càng kích động, nhìn như đang muốn hành lễ trước khi thực sự rơi xuống đất.

Nhưng vào lúc này, lông mày của Đinh Ninh lại nhảy một cái, sâu trong lòng đất trước người hắn thoáng truyền đến một tiếng trầm đục, sau đó vang lên một loạt tiếng vang như cành cây khô gãy, phảng phất như có đồ vật gì đó liên tục bị bẻ gãy.

Mặt đất chợt không ngừng nhô lên, phảng phất có thứ gì đó cực kỳ khổng lồ đang cố gắng chui ra từ dưới lòng đất.

Lão tăng Đông Hồ có chút kinh ngạc, Đạm Đài Quan Kiếm thì nhíu mày, cho đến lúc này, trong nhận biết của y cũng xuất hiện một tia khí tức âm lãnh khiến y cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Nam tử trung niên còn chưa rơi xuống đất kia cũng hoàn toàn không ngờ tới biến hóa như vậy, khuôn mặt lập tức hơi cứng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment