Bất kể là nam tử trung niên mặc áo bào màu lam trên trời, hay là cỗ lực lượng quỷ dị âm lãnh từ dưới đất xuất hiện lúc này, hiển nhiên đều bởi vì Đinh Ninh mà đến, nhưng hiện tại song phương đều không tỏa ra sát ý đối với hắn.
Sát ý trực tiếp nhất đến từ dưới đất, theo mặt đất không ngừng nhô lên, sát ý chỉ thẳng vào nam tử trung niên mặc áo bào màu lam sắp rơi xuống đất kia.
Nam tử trung niên mặc áo bào màu lam này cũng không phải kẻ yếu, hiển nhiên cũng sinh ra sát ý trong nháy mắt gã cảm nhận được.
Hai đạo sát ý như thực chất chạm vào nhau trên không trung, đám người Đinh Ninh trái lại giống như là đứng ngoài cuộc, không có bất cứ liên quan gì với chuyện này.
Một tiếng ầm nổ tung.
Mặt đất không ngừng nhô lên phía trước đám người Đinh Ninh rốt cục nứt ra, nương theo từng đợt gió lạnh, đất đai trong phạm vi mấy chục trượng như lá rụng trong nước nhẹ nhàng xoay lên trên, ở trong những khe nứt bùn đất này không ngừng có bia mộ khác biệt lộ ra, bay lên không trung.
Những bia mộ này xuất hiện càng ngày càng nhiều, làm cho người ta có cảm giác như là vô cùng vô tận, như sắp hình thành một ngọn núi hoàn toàn do bia mộ dựng lên.
Đạm Đài Quan Kiếm lúc trước vẫn không rõ thân phận của song phương, chẳng qua chỉ bảo trì cảnh giác nhưng cũng không có bất kỳ hành động nhúng tay nào, song khi nhìn thấy những bia mộ không ngừng xuất hiện này, trong lòng y lại khẽ động, trong nháy mắt hiểu rõ những bia mộ này đại biểu cho người nào.
Trong tay nam tử trung niên mặc áo bào màu lam vốn đã xuất hiện một cái trường kiếm màu bạc, Phù văn trên thân kiếm màu bạc tựa như một tòa Nguyệt cung, nguyên khí lưu động giữa Phù văn giống như mây trắng chân chính đang lưu động.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy những bia mộ này, sắc mặt của gã đã trắng như tuyết, trắng hơn cả những đám mây trắng này, thần sắc kính cẩn đối với đám người Đinh Ninh lúc mới đầu chợt biến thành kinh hoảng, một tiếng kinh hô thê lương phun ra từ giữa môi và răng gã, dải sáng màu bạc trên mi tâm gã đột nhiên biến lớn, giống như là một con mắt màu bạc dựng đứng muốn mở ra.
Sáu đạo kiếm quang màu bạc đồng thời lóe lên ở hai bên thân thể gã, sau đó như khổng tước xòe đuôi tản ra, biến thành thành ngàn vạn mảnh kiếm như lông chim màu bạc.
Ngàn vạn mảnh kiếm phát ra tiếng xé gió khủng bố trên không trung, tạo thành hào quang thật lớn đánh về phía mặt đất, song cùng lúc đó, thân thể nam tử trung niên mặc áo bào màu lam này lại giống như trái với pháp tắc tự nhiên này, mạnh mẽ xoay chuyển thế rơi, ngược lại dùng tốc độ kinh người bắn tới bầu trời phía trên.
Gã muốn chạy trốn.
Vốn gã muốn ngụy trang thành người thuộc phe Đinh Ninh, song người dưới đất này lại rất dứt khoát muốn giết chết gã, hơn nữa thân phận của người dưới đất này làm cho gã hoàn toàn không cách nào phản bác lại, hoàn toàn không cách nào để cho đám người Đinh Ninh tin tưởng gã.
Từng khối bia mộ cuối cùng lượn lờ khói đen lơ lửng như vậy.
Toàn bộ khoảng không phía trên đám người Đinh Ninh đều là bia mộ lơ lửng.
Sau đó hàng ngàn mảnh kiếm màu bạc va chạm với những bia mộ kia.
Vô số tiếng nổ tung kiên răng vang lên, những bia mộ này lơ lửng trên không trung, không ngừng lắc lư, mặt ngoài trong nháy mắt bạo phát ra vô số đoàn ánh lửa màu bạc, giống như là ngàn vạn ngôi sao đang dập tắt.
Thân thể nam tử trung niên mặc áo bào màu lam vặn vẹo trên không trung, giũ ra vô số cái bóng hình.
Gã phát hiện mình cũng hoàn toàn không có khả năng theo đường cũ rời khỏi, chạy ra khỏi cái Thiên Sơn đủ để vây khóa Bát Cảnh này, nhưng điều khiến cho tâm tình gã có chút buông lỏng chính là một kiếm mà gã không tiếc nguyên khí bản mệnh thi triển ra này rốt cục tạm thời ngăn cản được thế công của người dưới đất kia, kế tiếp cho dù gã bị vây khốn ở trong Thiên Sơn này, nhưng ít nhất cũng sẽ không bị những người này giết chết ngay lập tức.
Thế nhưng gã lại không để ý đến một điểm.
Người dưới đất giờ phút này thực sự đã không làm gì được gã, thế nhưng ở chỗ này còn có một gã cường giả khác biệt với tất cả những Kiếm sư trên thế gian.
Đạm Đài Quan Kiếm ngẩng đầu lên.
Y tự tay xuất kiếm.
Thật giống như chỉ là một tư thế xuất kiếm thuần túy, tựa như không làm ra bất cứ hành động nào khác, thế nhưng người nam tử trung niên mặc áo bào màu lam trên bầu trời kia đã kinh hãi phát ra một tiếng thét chói tai.
Ý lạnh lộ ra ở chỗ lồng ngực và sau lưng gã, một đoàn sương máu đã đồng thời tuôn ra ở hai chỗ này.
Kiếm quang trong tay Đạm Đài Quan Kiếm biến mất.
Bởi vì quá nhanh cho nên không ai có thể nhìn rõ kiếm bản mệnh của y có màu sắc như thế nào.
- Ngươi giết hắn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn nam tử trung niên mặc áo bào màu lam như thiên thạch từ trên không trung rơi xuống, nói với Đạm Đài Quan Kiếm như vậy.
Lời này giống như nói nhảm.
Trái tim và mạch máu của nam tử trung niên kia đã vỡ vụn, cho dù không lập tức chết đi thì từ trên cao như vậy rơi xuống, chỉ sợ thân thể cũng sẽ bị đập đến chia năm xẻ bảy.
Nhưng Đạm Đài Quan Kiếm hiểu được ý của nàng, lúc trước y xuất kiếm đối phó với những Tông sư kia, cũng chỉ đâm thủng khí hải của đối phương, làm cho đối phương mất đi chiến lực, nhưng lại lưu lại tính mạng của bọn họ.
- Khổng Tước Linh, đây là người của Độc Cô Hầu phủ.
Đạm Đài Quan Kiếm nhìn nàng một cái, giải thích:
- Nhưng hắn ngụy trang thành người của Lưu Vân tông, tông chủ Lưu Vân tông Trần Quan Hạc là bạn cũ của Lâm Chử Tửu, cũng vì Ba Sơn Kiếm Tràng mà chết trận ở Trường Lăng.
Không giết là cường giả thương hại kẻ yếu, nếu giết là vì hành vi của người này cực kỳ ti tiện.
Nếu như nam tử áo lam không biết tên này trực tiếp lấy thân phận địch nhân đến ám sát Đinh Ninh, Đạm Đài Quan Kiếm có thể sẽ để cho gã còn sống, nhưng muốn dùng phương pháp đổi lấy tín nhiệm tìm kiếm cơ hội giết chết Đinh Ninh, đây chính là việc khiến y không thể dễ dàng tha thứ.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ gật đầu,
- Chỉ có mấy nhân vật quan trọng nhất của Độc Cô Hầu phủ mới có tư cách tu hành Khổng Tước Linh, cho nên Độc Cô Hầu phủ lựa chọn là trở thành địch nhân của chúng ta?
Đinh Ninh chỉ im lặng chứ không lên tiếng.
Phần lớn những Hầu phủ này đã chọn phe tại thời điểm ba năm trước khi Nguyên Vũ đăng cơ, qua mười mấy năm đương nhiên phần lớn trong số này sẽ không thay đổi lựa chọn năm đó, đây là điều có thể dự đoán trước. Thế nhưng hắn không kìm được nghĩ đến Độc Cô Bạch trong Mân Sơn Kiếm hội, không biết nếu người trẻ tuổi kia biết được thân phận thực sự của mình, lúc đó sẽ lựa chọn như thế nào.
Những tấm bia mộ lơ lửng trên đỉnh đầu hắn lặng yên không một tiếng động biến mất, từng dòng khí đen trào ngược xuống phía mặt đất.
Ánh mắt của hắn rất tự nhiên theo những dòng khí đen này co rút lại rơi vào trên người một thiếu niên vừa mới xuất hiện, hình như được hình thành do những dòng khí này co rút.
Thiếu niên này có dáng người không cao, mấu chốt nhất chính là không có chút tức giận nào, làm cho người ta không thể cảm nhận được bất kỳ khí huyết nào lưu động, tựa như một cỗ thi thể lạnh như băng, nhưng không có bất kỳ một cỗ thi thể nào có thể tỏa ra khí tức cường đại như trên người gã.
- Ngươi là đệ tử của Yến Anh.
Đinh Ninh nhìn thiếu niên này, nói.
Thiếu niên khẽ cúi đầu, dường như có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật gật đầu, nói:
- Vâng.
Sau đó thiếu niên này tựa như có chút mệt mỏi, lại càng không nói thêm lời nào nữa, mà ôm đầu gối ngồi xuống, vùi đầu thật sâu ngay bên cạnh Đinh Ninh.
Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc nhau một cái, sau đó chính hắn không nhịn được có chút tò mò hỏi,
- Ngươi không hỏi ta rốt cuộc là ai?
Thiếu niên này nhẹ giọng trả lời,
- Dù sao ngươi cũng là người khiến Nguyên Vũ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết, ta không cần quản ngươi là ai, chỉ cần tương lai có khả năng giết chết hắn là tốt rồi.
Tất cả mọi người nghe ra cảm xúc trong lời nói của thiếu niên gầy yếu này.
Gã có một sư tôn khiến gã kính yêu nhất.
Nhưng sư tôn của gã đã chết.
Bị Nguyên Vũ giết chết tại Lộc Sơn Hội minh.
Cho nên gã muốn Nguyên Vũ chết, chỉ đơn giản như vậy.