- Ngươi tới, ta đương nhiên cầu còn không được.
Đinh Ninh cẩn thận đánh giá thiếu niên kỳ quái này, nói:
- Hơn nữa mặc dù không hiểu ngươi làm sao biết người vừa rồi là địch nhân của chúng ta, thế nhưng không có ngươi, nói không chừng sẽ phải tiêu hao chút khí lực, chẳng qua là ngươi chưa từng gặp ta, vậy sao ngươi lại có lòng tin với ta? Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, đây là một đại trận chỉ có vào mà không có đường ra, chẳng lẽ ngươi có phương pháp phá giải ư?
- Ta không có phương pháp phá giải.
Thiếu niên này rõ ràng không giỏi nói chuyện, hơn nữa gã còn mang theo giọng địa phương độc đáo, ngay cả việc nghe Đinh Ninh nói thì cũng có chút khó khăn, thế cho nên gã nói chuyện rất chậm,
- Ta có lòng tin đối với Nguyên Vũ, hơn nữa ta không tin tưởng bản thân mình.
Đinh Ninh ngẩn người.
Ngay cả hắn cũng không có biện pháp lý giải hai câu nói của thiếu niên này.
- Ý ngươi là sao?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, trực tiếp hỏi.
- Ta chưa từng thấy người nào mạnh hơn sư tôn ta, nhưng Nguyên Vũ lại giết chết ngài, cho nên hắn mạnh hơn so với sư tôn ta. Nếu hắn đã tự mình thân chinh đến nơi này, đều không tiếc bất cứ giá nào giết chết ngươi, vậy ngươi đương nhiên chính là người có uy hiếp nhất đối với hắn.
Đầu thiếu niên vẫn rũ trên gối như trước mà không hề nâng lên, lúc này bóng lưng gã có vẻ có chút bi thương nói không nên lời,
- Hơn nữa ta biết bản thân ta không có khả năng vượt qua sư tôn, tương lai ta không thể nào bằng vào lực lượng của mình giết chết Nguyên Vũ.
Đạm Đài Quan Kiếm ngẩn người, y cảm thấy nửa câu nói phía trước của thiếu niên này cực kỳ có đạo lý, điều này chứng tỏ thiếu niên này thật sự là thông minh đến cực điểm, hơn nữa gã có thể vượt qua nghìn núi đến nơi này, bất kể dũng khí hay là tâm cảnh đều là thứ người tầm thường không thể so sánh, cho nên y không nhịn được nhíu mày nói:
- Ngươi biết trong tương lai ngươi không có khả năng vượt qua sư tôn ngươi? Ngươi chắc là Thất Cảnh trẻ tuổi nhất thế gian này, nếu nói chuẩn hơn thì ngươi rất có thể là Thất Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử giới tu hành. Huống chi sư môn của ngươi bất phàm, sư tôn ngươi cũng là một trong những người mạnh nhất thế gian này, hiện tại ngươi còn trẻ như vậy, nhưng trong Thất Cảnh cũng đã không có bao nhiêu người là đối thủ của ngươi.
Nghe lời an ủi chân thành như vậy, thiếu niên áo đen lại vùi đầu càng sâu một chút, chậm rãi nói:
- Ngươi không biết, ta sở dĩ có thể đến Thất Cảnh nhanh như vậy, chỉ bởi vì theo ý nghĩa nào đó mà nói thì ta là vật bản mệnh của sư tôn.
Đạm Đài Quan Kiếm lập tức sửng sốt.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng hoàn toàn không nghĩ tới câu trả lời sẽ là như vậy, nàng cũng không khỏi giật mình.
Đinh Ninh trầm ngâm, khẽ cúi đầu suy nghĩ, hắn đại khái đã nghĩ thông suốt nguyên nhân chuyện này là bởi vì gì.
Công pháp mà một số tông môn cường đại nhất của vương triều Đại Tề tu luyện đều là con đường âm thần quỷ vật, hoàn toàn khác biệt với công pháp tu luyện của các vương triều còn lại trên thế gian, mà Yến Anh kia tự thành một mạch, tu hành ở Thiên Mộ sơn, từ một ít lời đồn trước và thiếu niên áo đen này ra tay, Tu hành giả các triều thông thường đều cho rằng Tông sư Yến Anh đứng đầu vương triều Đại Tề đã luyện toàn bộ tòa Thiên Mộ sơn âm khí nồng đậm nhất thành vật bản mệnh.
Sau khi lão ngã xuống, tòa Thiên Mộ sơn kia hiển nhiên đã được truyền cho đệ tử của lão, cũng chính là thiếu niên áo đen trước mắt này.
Trong cuộc bình loạn của vương triều Đại Tề trước đó, thiếu niên áo đen này từng chuyển ngọn núi này đến Hoàng cung, dùng để đối địch, mà ở trong mắt người ngoài, chuyện này có ý nghĩa tương đương với việc Yến Anh truyền vật bản mệnh vốn ngưng tụ nguyên khí kinh người của lão cho đệ tử, mà đệ tử của lão lại dựa vào thủ đoạn thần bí nào đó của tông môn bọn họ, có thể điều khiển vật bản mệnh của Yến Anh một cách cực kỳ hoàn mỹ.
Thế nhưng nguyên nhân chân chính lại là trong quá trình Yến Anh tu hành, lão đã dung hợp phần lớn nguyên khí bản mệnh cho tên đệ tử này của lão.
Trong nhiều năm tu luyện ở Thiên Mộ sơn, Yến Anh đã nuôi đệ tử này, mà không phải là tòa núi kia.
- Ta nghe nói Tề đế đưa di thể sư tôn ngươi về Thiên Mộ sơn các ngươi. (Tề đế: Hoàng đế nước Tề)
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua thiếu niên áo đen này, nói.
- Tông môn chúng ta có bí thuật đặc biệt, ta mượn lực sư tôn ta đến Thất Cảnh.
Thiếu niên áo đen khẽ gật đầu, trong lòng rất là khó chịu,
- Nhưng tu hành là chuyện từng bước từng bước, ta giống như trực tiếp nhảy đến Thất Cảnh, mà không hề đi qua mấy cảnh giới phía trước, thế cho nên tương lai làm sao có thể đi đến Bát Cảnh được. Nếu ngay cả Bát Cảnh cũng không thể đến, vậy dù ta có thể đi lâu hơn nữa trên con đường Thất Cảnh thì vẫn không có khả năng chiến thắng Nguyên Vũ.
- Ta không có lựa chọn nào khác. Ta cũng không có thiên phú cao hơn sư tôn ta, cho nên nếu ta không lựa chọn như vậy, chỉ sợ ta chậm rãi tu hành đến khi Nguyên Vũ lão tử chết già, ta cũng không thể đuổi kịp hắn.
Thiếu niên áo đen chậm rãi nói tiếp:
- Ta chỉ có thể dựa vào người khác để giết chết hắn.
Tất cả mọi người trầm mặc lại.
Đinh Ninh nhìn thấy hai vai thiếu niên áo đen này hơi run run, hắn biết lúc này mặc dù không có tiếng khóc, nhưng thiếu niên áo đen này lại đang khóc lớn.
Tuy rằng thiếu niên áo đen này đã là Tông sư khiến người tu hành trong thiên hạ kính sợ, nhưng dù sao gã cũng quá trẻ tuổi, từ tuổi tác mà nói thì chỉ là một đứa trẻ.
Vốn Thiên Mộ sơn cũng chỉ có hai thầy trò gã, cho nên khi Yến Anh chết, thiếu niên áo đen này thực sự rất cô đơn.
- Nếu như ta có thể sống sót ra khỏi trận này, có thể chạy trốn thành công. Ta sẽ giúp ngươi giết chết Nguyên Vũ, ta có thể giết chết hắn.
Đinh Ninh sau khi trầm mặc mấy hơi thở lại nói một câu này.
Những lời này nghe có vẻ giống như lừa gạt một đứa nhỏ bán mạng giúp hắn, nhưng khi nghe được những lời này của hắn, thiếu niên áo đen này lại lúc lắc đầu, dù đầu gối lau khô nước mắt trên mặt. Động tác non nớt và đầy tính trẻ con như vậy làm cho người ta không cách nào liên hệ gã với Tông sư trẻ tuổi nhất.
Sau đó thiếu niên áo đen này ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh, nói:
- Xem ra ngươi thật sự khác biệt với những Tu hành giả khác, chắc hẳn ngươi thật sự giống như những gì Nguyên Vũ nói, chính là người năm đó sống lại ... Nhưng dường như trong thân thể ngươi còn cất giấu một thứ kinh khủng ngoại trừ Cửu Tử Tằm ra, đó là cái gì? Ngươi rõ ràng có một thanh kiếm bản mệnh mạnh đến cực điểm, vậy chẳng lẽ là một kiện vật bản mệnh khác?
- Phương pháp tu hành của lệnh sư quả nhiên bất phàm.
Đinh Ninh nhẹ nhàng cười, nghiêm túc giải thích,
- Đó không phải là vật bản mệnh, mà là thuốc bất tử, đến từ Tổ sơn.
- Rất kỳ quái, rất giống với nguyên khí của chúng ta.
Thiếu niên áo đen này ngây người, sau đó theo bản năng nói.
Đinh Ninh vốn tưởng rằng gã sẽ bởi vì tò mò mà tiếp tục hỏi thuốc bất tử này là vật gì, nhưng khi nghe được lời của thiếu niên áo đen này, hắn lại chợt sửng sốt.
- Nhưng nguồn gốc hình như khác biệt, tựa như là sản phẩm sau một loại biến hóa nào đó xảy ra.
Hào quang trong con ngươi thiếu niên áo đen kịch liệt lóe ra, sau khi cố gắng cảm thụ được, nói.
Đinh Ninh khẽ nhíu mày, nhai nuốt ý trong những lời này của gã, nhất thời không lên tiếng.
- Những thanh kiếm này đều là nguyên khí bản mệnh của Tu hành giả đời trước lưu lại, sau đó bị nguyên khí bản mệnh của Tu hành giả được kế thừa bóp méo, đơn độc chỉ một thanh thì không tính là gì, nhưng tập hợp rất nhiều thanh lại thì thật sự rất lợi hại.
Đúng lúc này, thiếu niên áo đen này lại sợ Đinh Ninh ghét bỏ, gã vội nói tiếp:
- Ta có khả năng không thể đi tới Bát Cảnh, nhưng công pháp Thiên Mộ sơn chúng ta cũng có thể dùng như vậy... Nếu có tương lai, vậy ta có thể tạo ra một đội quân.
Một bộ phận cuối cùng trong những lời này dù rất khó hiểu, nhưng thiếu niên áo đen này lại không cho mọi người thời gian để suy tư, ánh mắt của gã rơi xuống mặt đất.
Từng khối bùn đất lớn trên mặt đất lật lên, rất nhiều khối bùn đất lớn bị lực lượng của thiếu niên áo đen này nhấc lên dựng sừng sững như từng tòa mộ.
Ánh mắt gã rơi vào chỗ một mảnh đất, chỗ đó có một cỗ thi thể máu thịt mơ hồ, chính là vị Tông sư Thất Cảnh bị Đạm Đài Quan Kiếm giết chết kia.
Trong không khí chợt có một luồng khí đen đột nhiên xuất hiện, loáng thoáng giống như là một tấm bia mộ màu đen đang chìm xuống, rơi vào trên người tên Tông sư Thất Cảnh kia.
Một màn làm người ta sợ hãi xuất hiện.
Theo thời gian dần trôi qua, tên Tông sư kia dần dần ngồi dậy.
- Tuy không thể nào có được tất cả lực lượng ban đầu, nhưng cộng thêm nguyên khí bản mệnh của ta thì lại có được một ít bộ phận.
Thiếu niên áo đen quay đầu nhìn đám người Đinh Ninh đều đang rất khiếp sợ, nói.
- Lúc Đại U vương triều còn tồn tại, từng có một tên Quỷ đạo nhân nói có phương pháp khu thi chiến đấu, thủ đoạn của Thiên Mộ sơn các ngươi tương tự như loại này. (khu thi: điều khiển thi hài)
Đinh Ninh bình tĩnh lại, sau đó hỏi thiếu niên áo đen này,
- Ngươi tên gì?
Thiếu niên áo đen suy nghĩ một chút, giống như theo trong trí nhớ thì sư tôn chưa từng đặt cho mình cái tên nào cả, sau khi suy nghĩ thêm một chút, gã nói:
- Thiên Mộ.