- Trong kinh thư của tăng nhân khổ tu Đông Hồ chúng ta, Phật hàng Đại Ma, tên Ma vương kia rắc xương trắng thành lính, giết mãi không hết.
Lão tăng Đông Hồ đang một mực cảm nhận vẻ tử khí nặng nề của tên Tông sư ngồi cứng ngắc trên mặt đất kia, lúc này lão đã nhận biết rõ ràng, không nhịn được nhìn Đinh Ninh cùng thiếu niên áo đen này nói:
- Lúc trước chỉ cho là thuyết pháp hư vô mờ ảo, tận lực phóng đại thần thông, thế nhưng hiện tại xem ra, thủ đoạn của Thiên Mộ sơn này lại thực sự là như thế. Miễn là cho đầy đủ thời gian, hắn thậm chí có thể tạo ra một đội quân. Nói như vậy, ngược lại ta đã thực sự nghĩ quá ngắn, trước kia vẫn là quá mức ếch ngồi đáy giếng rồi.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Trong điển tịch tu hành Trường Lăng cũng có thủ đoạn rải đậu thành binh, đối với đại đa số người tu hành mà nói, đó tự nhiên là loại chuyện thần thoại xưa không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng ở trong một chút điển tịch cũng từng đề cập riêng ra, loại thủ đoạn này là dùng một loại cây đậu gọi là đậu sắt ở hải ngoại. Nghĩ đến là loại đậu đặc thù này có thể mang theo một ít nguyên khí bản mệnh của người tu hành.
- Loại chuyện này trừ phi tận mắt nhìn thấy, chứ làm sao có thể tin được.
Đạm Đài Quan Kiếm càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, thậm chí trong lòng có chút phát lạnh.
Thủ đoạn tu hành con đường âm thần quỷ vật này thực sự quá mức quỷ dị, Yến Anh trên Lộc Sơn Hội minh lúc ấy đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, sau đó lão trực tiếp đẩy đệ tử của mình một bước lên trời tạo thành tông sư Thất Cảnh, hơn nữa còn mang theo nguyên khí bản mệnh của lão một cách hoàn mỹ, đây lại càng là thủ đoạn nghịch thiên.
Hiện tại mặc dù tu vi cả đời của gã Thiên Mộ này đã bị hạn chế ở Thất Cảnh, không cách nào tiếp xúc thế giới tu hành sâu hơn, nhưng loại thủ đoạn này lại giống như là trời sinh thích hợp nhất với gã. Bởi vì đối với những người tu hành khác mà nói, không thể lãng phí nguyên khí bản mệnh, không ngừng tích góp nguyên khí bản mệnh trong cơ thể và chuyên tâm ôn dưỡng một món vật bản mệnh nào đó, bản thân chính là quá trình tích lũy và cảm ngộ từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh. Nhưng đối với Thiên Mộ mà nói, việc không ngừng tích góp nguyên khí bản mệnh hoàn toàn vô dụng, sẽ không thể nào dẫn đến biến đổi về chất, mà nguyên khí bản mệnh sinh ra trong tu hành hàng ngày này lại vừa vặn có thể không ngừng rót vào trong ngoại vật, cũng chính là không ngừng luyện hóa loại di thể những Tông sư cùng người tu hành khác thành vật có thể điều khiển.
Người tu hành đến cấp bậc như Đạm Đài Quan Kiếm đã sớm cảm thấy loại thủ đoạn này không quá cường đại, ở trong mắt y giờ phút này, tên Tông sư giống như cương thi kia cũng chỉ là một vũ khí mà thôi. Nhưng bản thân loại thủ đoạn này quá mức kinh người, mặc dù nguyên khí bản mệnh của gã Thiên Mộ này hiển nhiên không có khả năng vô cùng vô tận, nhưng chỉ cần gã không bị giết chết, vậy cách mỗi một đoạn thời gian tu luyện được nguyên khí bản mệnh sẽ có thể tạo ra một kiện vũ khí như vậy, đó thật sự giống như lão tăng Đông Hồ nói, chậm rãi tích lũy xuống, gã thật sự có thể tạo thành một chi quân đội.
Trong thế giới người tu hành, loại đồ vật này được xưng âm thần quỷ vật, đương nhiên không có khả năng giống như sinh linh chân chính khi đối địch, nhiều nhất chỉ có thể tiếp nhận ý chỉ của gã, mà cách đối địch cũng cực kỳ đần độn, cho dù lực lượng chỉ có Tứ Cảnh hay Ngũ Cảnh, nhưng số lượng nhiều cũng sẽ cực kỳ khủng bố.
Càng đáng sợ hơn chính là loại âm thần quỷ vật này không có sợ hãi cùng thống khổ, ngay cả bị thương nặng nhưng vẫn còn có thể chiến đấu.
- Nếu chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, chỉ sợ chỉ bằng hai người các ngươi giúp đỡ hắn thì cũng không đủ để tranh thiên hạ với Nguyên Vũ.
Đạm Đài Quan Kiếm nhìn thiếu niên áo đen tự xưng là Thiên Mộ, gã giống như đứa bé nhỏ nhà hàng xóm trong ngõ hẻm bình dân, rốt cục không nhịn được nói một câu như vậy.
Đinh Ninh cười cười.
Nhưng cảm xúc trong mắt hắn lại rất phức tạp.
Bởi vì giả thiết này luôn luôn dựa trên tiền đề rằng bọn họ có thể sống sót ra ngoài.
Mấu chốt nhất chính là bằng hữu bên cạnh hắn thực ra vẫn luôn rất cường đại.
Ở thời đại của Ba Sơn Kiếm Tràng, ở trong mắt bất người nào thì cũng chỉ có hai ba người đứng chung một chỗ với hắn, cũng đã đủ để chinh chiến thiên hạ.
Nhưng thực ra địch nhân cũng rất cường đại, đồng thời cũng có rất nhiều thủ đoạn khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Giống như bây giờ, bóng dáng ngàn tòa núi chồng lên nhau trong đôi mắt của hắn lại tựa như tầng tầng lớp lớp sương mù.
Những gì thực sự đã trải qua đã nói cho hắn biết rằng chiến thắng cuối cùng không nằm ở việc người nào sở hữu vũ khí khủng khiếp, mà nằm ở chỗ người nào nắm giữ càng nhiều loại vũ khí này.
- Trịnh Tụ học được rất nhiều từ chúng ta, nhưng có vài thứ chúng ta cũng phải học hỏi từ nàng. Không bao giờ được để lộ tất cả các phương tiện của mình trước mặt kẻ thù.
Đinh Ninh quay đầu nhìn Đạm Đài Quan Kiếm một cái, nói:
- Nếu như chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, tốt nhất không nên để Trịnh Tụ và Nguyên Vũ biết được thủ đoạn như vậy.
Đạm Đài Quan Kiếm gật đầu.
Trước khi y gật đầu, một cỗ khí cơ âm hàn đã tỏa ra từ trên người Thiên Mộ, tên "Tông sư" đã ngồi cứng đờ kia ngã về phía sau một lần nữa, thân thể nhanh chóng thối rữa, hóa thành nước đen thấm xuống đất.
Không người nào phản đối.
Nếu trong tương lai, một chi quân đội như vậy mới thực sự có lực lượng hủy diệt, vậy trước khi có thể hình thành nên một đội quân như vậy, tốt nhất không nên để tồn tại như Nguyên Vũ và Trịnh Tụ biết được.
......
Ngàn tòa núi bụi vẫn luôn đứng vững vàng sừng sững, trên núi bụi nhìn như tĩnh lặng lại có rất nhiều bóng ma loang lổ, những bóng ma loang lổ này rơi xuống những bóng hình quỷ dị, khi thì phiêu đãng trên người bọn họ.
Bầu trời dần dần tỏa sáng, một đêm đã từ từ trôi qua.
Đêm luôn gắn liền với cái chết, luôn làm cho mọi người cảm thấy không an toàn, nhưng trên thực tế thứ bị ảnh hưởng vẫn luôn chỉ là cảm xúc của con người.
Đối với con người, điều khiến chúng ta bất lực và nôn nóng nhất là sự chờ đợi không biết.
Khi tia nắng đầu tiên từ trên bầu trời chiếu xuống, nhưng ngay cả đám người Đinh Ninh ở trong ngàn tòa núi bụi này hoàn toàn không cách nào phán đoán tia nắng này rốt cuộc rơi xuống từ phía nào, Phù Tô cũng vừa tỉnh lại.
Trong ánh mặt trời buổi sáng sớm, gã thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng mà khiêm tốn của Đạm Đài Quan Kiếm.
- Tại sao lại như vậy?
Gã cảm nhận được thống khổ to lớn mà khó hiểu, không phải bởi vì thương thế trên cơ thể, mà là đau đớn đến từ nội tâm. Gã không nhịn được nhìn Đạm Đài Quan Kiếm, phát ra thanh âm như vậy.
- Làm bất cứ chuyện gì thì đều phải tuân theo cảm thụ chân thật nhất trong lòng.
Đạm Đài Quan Kiếm hiểu được ý của gã, nghiêm túc nói:
- Đây là đạo lý mà sư tôn là nói cho ta biết trước tiên, khi ta thực sự vào Mân Sơn Kiếm Tông, đạt được truyền thừa của ngài.
Sau đó y ngẩng đầu, bổ sung một câu,
- Bất cứ tông môn nào tồn tại không nằm ở hình thức sơn môn, mà ở chỗ giữ vững đạo lý.
- Cho nên thậm chí có thể mạo hiểm khiến toàn bộ vương triều Đại Tần và Mân Sơn Kiếm Tông đều hoàn toàn trầm luân, trả ra cái giá như vậy sao?.
Phù Tô nhìn gương mặt của Đạm Đài Quan Kiếm đắm chìm trong ánh mặt trời, trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng gã lại nói không nên lời.
- Chưa có đạo lý nào cho thấy tông môn nhất định phải dốc sức vì vương triều, bên trong chốn tu hành tụ tập đủ loại Tu hành giả, mà mỗi người đều theo đuổi lý tưởng khác biệt.
Đạm Đài Quan Kiếm lại có thể hiểu suy nghĩ trong lòng gã lúc này, chậm rãi nói:
- Chẳng qua là do ngươi đã ở vị trí như vậy từ thuở nhỏ, cho nên ngươi vẫn bị người khác chi phối nội tâm của ngươi, ngươi cho rằng tất cả đều là đương nhiên. Vậy chính ngươi thì sao, ngươi luôn luôn làm theo những gì cha mẹ ngươi nói, nhưng ngươi đã bao giờ thực sự để tâm cảm xúc thực sự nhất trong lòng mình?.
Phù Tô nói không nên lời.
Gã không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, trong lòng gã không biết nên phản bác như thế nào.
- Bắt đầu rồi.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Đinh Ninh đột nhiên vang lên.
Đạm Đài Quan Kiếm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết và lão tăng Đông Hồ vẫn đang điều tức cũng mở hai mắt, ngẩng đầu lên.
Thiên Mộ cực kỳ tự nhiên co rụt thân thể, áo đen bên ngoài cơ thể gã tựa như một vũng nước chết màu đen gợn sóng lên trên, che lấp toàn bộ thân thể của gã.
Bởi vì trên bầu trời lúc này đã có khí tức khiến gã sợ hãi nhất.
Bây giờ đã là sáng sớm, nhưng trong mấy hơi thở này, bầu trời chợt tỏa sáng rạng rỡ.
Từng tia nắng ngưng kết thành bó, chói mắt hơn nhiều lần so với ánh mặt trời giữa trưa ngày thường.
Chỗ càng cao trên bầu trời như vậy, chợt có vô số đường lửa màu trắng xanh rơi xuống.
Đường lửa màu trắng xanh và ánh mặt trời sáng ngời chói mắt đến cực hạn này nhanh chóng dung hợp cùng một chỗ, không ngừng giao nhau trên không trung.
- Thì ra là như vậy.
Sắc mặt Đạm Đài Quan Kiếm trong nháy mắt trở nên ngưng trọng không gì sánh được.
Đây là Tinh Hỏa cùng Thái Dương chân hỏa kết hợp, hai loại thiên địa nguyên khí có tính chất hoàn toàn khác biệt bị hai cỗ khí cơ cường đại cứng rắn dung hợp cùng một chỗ. (Tinh Hỏa: đốm lửa màu trắng)
Trong thiên hạ chỉ có Nguyên Vũ và Trịnh Tụ mới có thể làm được như thế.
Sau nửa đêm yên lặng, sát khí lại bắt đầu cuồn cuộn, ai cũng không ngờ Nguyên Vũ và Trịnh Tụ lại tiến hành liên thủ.