Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 625 - Q7 - Chương 48: Duy Trì

Q7 - Chương 48: Duy trì Q7 - Chương 48: Duy trì

Những bia mộ này bao gồm tòa núi đen kia đều là vật bản mệnh của Yến Anh.

Lúc này khi thế giới nhận biết của gã xuất hiện vô số khối bia mộ, sau đó xuất hiện một ngọn núi màu đen, trong khí hải của gã đã có vô số nguyên khí bản mệnh theo kinh mạch phun ra ngoài.

Một tòa núi đen chân chính kết hợp với đất hoang dưới lòng đất, lập tức đứng sừng sững cực kỳ chân thật.

Một tiếng ầm vang vọng, ngọn núi đen này chạm vào con sông kiếm vô cùng cuồng bạo phía trên.

Tinh Hỏa tịch diệt và Thái Dương chân hỏa rực rỡ đều có thể tạo thành thương tổn đối với nguyên khí bản mệnh của gã, trên ngọn núi đen trong nháy mắt này phát ra vô số âm thanh như dầu nóng bị tan xuyên, rất nhiều bia mộ đã không còn trọn vẹn, nhanh chóng bị ăn mòn xuất hiện vô số lỗ thủng, hơn nữa không ngừng mở rộng giống như hòa tan.

Đó là một loại thống khổ chân thực.

Thiếu niên áo đen này lập tức điên cuồng thét lên chói tai, thế nhưng thứ tràn ngập trong tiếng thét chói tai lại không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ.

Gã phẫn nộ thét chói tai, hai tay không ngừng vung vẩy, từng khối bia mộ quật cường bất khuất đánh lên trên theo tâm ý của gã, đập tới những kiếm quang kia.

......

Trong Âm Sơn có một tòa nhà tranh đơn sơ.

Nguyên Vũ mặc áo vải phổ thông, ngồi ở bãi đất trống phía trước gian nhà tranh này.

Mảnh đất trống này nằm phía trên một vách núi đưa ra ngoài khoảng không, phía trước chính là biển mây.

Biển mây những dãy núi khác rất xinh đẹp và mỹ lệ, thế nhưng Âm Sơn sở dĩ gọi là Âm Sơn chính là bởi vì núi cao mà âm hàn, tất cả tầng mây bay bổng đều là ý đen.

Lúc này, trong ngàn tòa núi bụi mịt mù thiêu đốt kia lại có vô số âm khí màu đen không ngừng phát ra bên ngoài, cho nên tầng tầng mây mù trước mắt y cũng đều mang màu sắc như chì.

Khuôn mặt của y rất bình tĩnh, nhưng kinh mạch trong da thịt thân thể lại vặn vẹo giống như giun đất đang chuyển động, trong một ít lớp da thịt không ngừng hiện ra ánh sáng trong suốt, thậm chí có loại cảm giác có thể vỡ ra bất cứ khi nào.

Mặc dù chưa từng lâm vào ngàn tòa núi bụi kia, nhưng trên thực tế y đang tranh đấu hung hiểm nhất cùng một vị Bát Cảnh khác trên thế gian, về phần còn có thiếu niên áo đen kia, đối với y mà nói là một đối thủ cũ khác, kẻ làm y bị thương nặng ở Lộc Sơn Hội minh.

Trong đời người có vô số lựa chọn gian nan, so với việc bản thân chiến đấu hung hiểm lúc này, tranh đấu trong đầu càng làm cho y khó có thể quyết định.

Chỉ là rất nhiều lúc, có một số lựa chọn lại không thể hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của mình, giống như lúc này, y có thể cảm nhận được rõ ràng Tinh Hỏa kia ổn định hơn bất cứ kẻ nào.

Tinh Hỏa tịch hàn lạnh lùng kia vẫn luôn cực kỳ vững vàng hạ xuống, hội tụ cùng nguyên khí bản mệnh do y phóng thích ra, không có bất kỳ ý thúc giục nào, nhưng loại ổn định cùng không hề gợn sóng này lại chính là sự thúc giục lợi hại nhất.

Nguyên Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.

......

Lông mày lão tăng Đông Hồ tay cầm pháp trượng khẽ nhảy.

Lão cúi đầu nhìn thân thể mình một cái.

Con sông kiếm cuồng bạo kia vẫn còn đang điên cuồng xuyên qua trong không gian phía trên, thế nhưng một bộ phận lực lượng tinh thuần nhất trong đó lại cứng rắn xuyên vào trong nguyên khí của lão, đâm vào thân thể lão.

Loại lực lượng này chỉ là một loại lực chấn động thuần túy, giống như có người đang nắm cây pháp trượng trong tay lão, ra sức dao động. Sau một nháy mắt chần chờ, lão tăng Đông Hồ hiểu được cỗ lực lượng này đến từ một gã Bát Cảnh khác trên thế gian, Nguyên Vũ.

Lão cũng hiểu rõ đối phương vận dụng thủ đoạn như thế nào để tạo thành thương tổn chân chính đối với mình.

Loại nguyên khí bản mệnh này quấn quít lẫn nhau, hoàn toàn giống như Nguyên Vũ cầm tay lão, sau đó Nguyên Vũ tự làm cho thân thể mình điên cuồng chấn động, kéo theo thân thể lão cũng bị ảnh hưởng đến.

Đây là một loại thủ đoạn lưỡng bại câu thương chân chính, nhưng có một điểm khác biệt, thời gian Nguyên Vũ tiến giai Bát Cảnh dài hơn so với lão, đã đi xa ở trên cảnh giới này, cho nên khí hải cùng một ít kinh mạch trọng yếu càng vững chắc hơn so với lão.

Loại lực trùng kích chấn động này trực tiếp nhằm vào khí hải của lão.

Không thể phủ nhận khi vận dụng thủ đoạn như vậy nhất định sẽ khiến Nguyên Vũ bị thương nặng, thậm chí ngay cả tu vi cũng sẽ giảm xuống, không cách nào phục hồi trong một đoạn thời gian rất dài, nhưng tu vi của lão sẽ bị phế bỏ hoàn toàn, mà lão sẽ chết đi.

Cho nên một kích do Trịnh Tụ và Nguyên Vũ liên thủ này, muốn đạt được hiệu quả cuối cùng là Nguyên Vũ trọng thương, mà lão chết.

Lúc này tăng nhân Đông Hồ lại cực kỳ rõ ràng, lão biết chuyện này chỉ sợ xuất phát từ tâm ý của Trịnh Tụ.

Nguyên Vũ buộc ả phải hy sinh con trai làm cái giá phải trả, vậy thì ả đương nhiên cũng muốn Nguyên Vũ phải trả cái giá tương ứng.

Như vậy đối với ả và Nguyên Vũ mà nói mới có thể công bằng.

Hoặc có thể nói quan hệ giữa nàng và Nguyên Vũ phải cần như vậy mới có thể tiếp tục duy trì.

Khuôn mặt lão tăng Đông Hồ tràn ngập khổ sở, lão là mục tiêu của một kích liên thủ này, vừa mới dò xét được sự kỳ diệu của thiên địa khi vào Bát Cảnh, giờ phút này khí hải lại sắp tan rã, sinh mệnh cũng sắp tiêu vong, thế cho nên trong lòng lão đương nhiên cực độ không cam lòng.

Nhưng cũng đúng lúc này, Thiên Mộ càng thêm phẫn nộ thét chói tai.

Gã cảm nhận được sát ý thực sự buông xuống, cảm nhận được có lực lượng hoàn toàn coi thường ngàn tòa núi mộ của mình, cũng khéo léo xuyên qua ngàn tấm bia mộ của gã, rơi vào thân thể lão tăng Đông Hồ.

Theo tiếng thét chói tai của gã, mấy trăm tấm bia mộ lượn lờ khí đen trên không trung điên cuồng rơi xuống như thiên thạch, mang theo từng đạo khí đen, xông vào khí hải của lão tăng.

Những bia mộ này có vẻ rất khổng lồ khi ở trên không trung, nhưng khi đánh vào khí hải của lão tăng, kích thước lại giống như những con dấu nho nhỏ.

Khuôn mặt đỏ thẫm của lão tăng lập tức trở nên đen nhánh.

Trong nhận biết của lão, trong khí hải vốn có vô số lực lượng hỗn loạn không ngừng xuyên qua, chợt bị nhồi nhét thêm vô số viên đá đen.

Những viên đá đen này làm cho sinh cơ của nội tạng trong cơ thể lão xuất hiện suy bại, nhưng trong nháy mắt này, những viên đá đen này va chạm trùng kích cùng ma sát lẫn nhau lại giảm bớt lực phá hư đối với khí hải của lão.

Phốc một tiếng, một ngụm máu đen từ trong miệng lão phun ra.

Thân thể lão tăng dường như trong nháy mắt già nua rất nhiều tuổi, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều có loại khí tức lão hóa thực sự lộ ra, thế nhưng theo từng đạo khí lưu màu đen từ khí hải của lão lao ra, cuối cùng lão vẫn giữ được khí hải của mình.

Nhưng cuối cùng lão lại sống sót.

Phía trên bãi đất trống nơi Nguyên Vũ đang ở đột nhiên có rơi xuống một trận mưa lớn.

Khóe mắt Nguyên Vũ xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng mấy nếp nhăn này lại xâm nhập vào sâu trong thịt, thấm ra máu.

Trong da thịt của y cũng tuôn ra rất nhiều hào quang sáng chói, giống như là ánh sao.

Khi trận mưa lớn này rơi xuống, có một Tu hành giả cầm ô giấy vàng đi tới phía sau y, thay y che đi trận mưa này.

......

Trường Lăng, sâu trong Hoàng cung tĩnh mịch đến đáng sợ, Trịnh Tụ buông tay mà đứng.

Tinh Hỏa vỡ vụn như vô số bảo thạch trong suốt lấp lánh rơi xuống từ trong không gian trước người nàng, xuyên qua cái sân vườn huyền ảo khó tả, khúc xạ vô số ánh sáng của nàng.

Hai tay nàng không ngừng run rẩy, đầu ngón tay không ngừng chảy máu.

Trên da thịt hai tay như bạch ngọc của nàng lại có vô số vết nứt dày đặc.

"Ngươi đích thật là quả nhân chân chính."

"Bởi vì ta sẽ đau lòng, nhưng từ khi ngươi bắt đầu tranh đoạt thiên hạ, ngươi lại chưa bao giờ đau lòng vì bất cứ ai."

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ở trong lòng thầm nói hai câu như vậy.

Nàng không thể nhìn thấy chính xác tất cả các tình cảnh chiến đấu, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng của Nguyên Vũ rốt cuộc đã đã đi đâu.

Nàng có thể khẳng định mặc dù tên tăng nhân Đông Hồ kia không chết, những tu vi lão cũng đã bị phế bỏ hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment