Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 626 - Q7 - Chương 49: Bức Thư Chết

Q7 - Chương 49: Bức thư chết Q7 - Chương 49: Bức thư chết

- Ta thực sự thất vọng.

Khi Trịnh Tụ thu liễm Tinh Hỏa, đi về sâu trong thư phòng của nàng, một người trẻ tuổi đứng ở bên cạnh ao nước, nhìn người ngồi trên ghế dưới mái hiên phía trước nói.

Một tiếng ồng ộc khẽ vang, cá chép trong ao phun ra một cái bong bóng.

Cá chép trong ao này rất béo mập, hơn nữa ba loại màu sắc đỏ trắng xanh nổi bật ra bên ngoài cơ thể, không có chút tạp nham nào, đây là chủng loại cực kỳ quý giá, còn có mấy con toàn thân trắng tinh khiết, nhưng trên trán lại có một khối thịt u màu đỏ.

Giá trị của những con cá chép này thậm chí còn lớn hơn cái sân nhỏ đơn sơ này, hơn nữa bản thân nó cũng phải là thứ có thể dùng tiền tài mua được.

Thứ có thể vượt qua tiền bạc trên thế gian này chỉ có quyền thế.

Người trẻ tuổi này lúc trước tên là Lý Tín, hiện tại tên là Phương Tín, sân nhỏ này liền thuộc về hắn.

Cho nên trước kia hắn làm cho người ta có cảm giác chỉ là một Tu hành giả trẻ tuổi tràn đầy sức sống, song tư thế đứng của hắn hiện tại đều là chắp hai tay, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ có uy thế.

Hắn nhìn Phương Hướng ngồi trên ghế, mặt mang vẻ tức giận, ánh mắt cũng hùng hổ bức người.

Thời tiết ở Trường Lăng đã ấm áp, những con cá chép lặn sâu dưới đáy ao vào mùa đông này đã nổi lên mặt nước đùa vui, vỗ bọt nước, nhưng Phương Hướng ngồi trên ghế trúc vẫn sợ lạnh như trước, trên người phủ một tấm chăn thật dày.

- Ngươi thất vọng cái gì?

Nghe Phương Tín chất vấn, khuôn mặt Phương Hướng cũng không có quá nhiều gợn sóng, y vẫn bình thường như trước, làm như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời mang theo một chút lười biếng nói.

- Cần gì phải giả bộ.

Phương Tín cười lạnh, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, thanh âm khẽ lạnh nói:

- Nếu ngươi đã tiếp nhận an bài, mà ta cũng đã gọi ngươi là cha, vậy vì sao ngươi còn muốn vụng trộm viết một phong thư mật thư cho họ hàng xa của ngươi, kể về chuyện Hầu phủ?

Phương Hướng nghe những lời này, nhìn người trẻ tuổi vênh váo hung hăng trước mặt, trong lúc nhất thời lại không nói lời nào.

- Ngươi thanh nhàn an hưởng cuộc đời ở chỗ này không tốt sao?

Phương Tín nhìn Phương Hướng lặng im không nói, hắn lại cho rằng y đang sợ hãi, mang theo ngữ khí sâu xa nhìn lá thư trong tay nói:

- Ngươi có gì không hài lòng về chuyện ăn uống sinh hoạt sao? Không những là sơn hào hải vị mà ngay cả mỹ tỳ, có cái gì không thể khiến ngươi thỏa mãn ư? (mỹ tỳ: tỳ nữ xinh đẹp)

Phương Hướng nhìn hắn, tuy nhiên vẫn trầm mặc không nói.

- Những thủ đoạn nhỏ này của ngươi không thể nào giấu diếm được ta. Vì vậy cho nên mời ngươi không nên làm như vậy.

Phương Tín thoáng dùng sức xé nát lá thư trong tay, mảnh vụn thuận gió bay xuống ao nước bên cạnh hắn.

Những con cá chép kia mặc dù đẹp mắt, nhưng lại rất ngu ngốc, đồng loạt cho rằng những thứ này là đồ ăn, lập tức thi nhau nuốt chửng những mảnh vụn này.

- Ta nghĩ có ngươi đã nhầm một chuyện.

Phương Tín xoay người đi ra ngoài sân, nhưng đúng lúc này, thanh âm của Phương Hướng lại vang lên.

Trong lòng Phương Tín đột nhiên chấn động.

Hắn bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Phương Hướng rồi trầm giọng nói:

- Chuyện gì?

- Phương Hầu phủ này là do một tay cha ta và ta dựng nên. Hơn nữa ta còn có một đệ đệ, mặc dù ta thật sự nhận đứa con trai như ngươi, tuy nhiên Phương Hầu phủ này cũng không tới phiên ngươi làm chủ.

Phương Hướng cười cười, nói:

- Hơn nữa nếu ngươi thật sự muốn nhận ta làm cha, vậy mỗi lần gặp ta đều phải quỳ lạy thỉnh an. Trên đời này sao lại có đứa con trai hung hăng vênh váo như ngươi.

- Ngươi muốn ta quỳ lạy thỉnh an?

Ánh mắt Phương Tín hơi nheo lại, cũng nở nụ cười.

Phương Hướng nhìn y, chỉ nhìn nhưng lại không nói lời nào.

- Chỉ bằng phế nhân như ngươi?

Nụ cười trên mặt Phương Tín hoàn toàn biến mất, gương mặt hắn trong nháy mắt tràn ngập ý lạnh,

- Cha ngươi mặc dù có thể sống sót trong lần đại chiến này, nhưng chỉ sợ cả đời cũng sẽ không bị điều về Trường Lăng, còn có người đệ đệ mà ngươi nói? Hắn có dám trở về Trường Lăng không? Nếu hắn xuất hiện thì cũng sẽ bị giết chết trước khi vào thành.

- Cho nên mời ngươi tỉnh táo một chút.

Sau khi dừng một chút, Phương Tín tràn đầy châm biếm nhìn Phương Hướng, nói tiếp:

- Ngươi chỉ có thể dựa vào ta, Phương Hầu phủ còn tồn tại chỉ bởi vì Hoàng hậu nương nương cần cho những Vương hầu kia một chút mặt mũi, cần Phương Hầu phủ tiếp tục duy trì. Nếu ngươi lại có ý định làm ra chuyện gì khiến mọi người mất hứng, nói không chừng tình cảnh cơm ngon áo đẹp của ngươi sẽ có thể biến mất bất cứ khi nào, nói không chừng đồ ăn đưa cho ngươi còn thấp kém hơn so với hạ nhân.

Hắn là người của Lý gia, cũng là tâm phúc của Lý tướng, giờ phút này lại nắm giữ Phương Hầu phủ, cho nên mỗi lời nói và hành động hiển nhiên chính là khí thế của đại nhân vật, vẻ uy hiếp lúc này làm cho toàn bộ sân nhỏ này tựa như rơi vào trong mùa đông.

- Cho nên có một chuyện ngươi vẫn không nghĩ rõ.

Nhưng nghe được lời uy hiếp của hắn, Phương Hướng lại nở nụ cười giống như nhìn một kẻ đáng thương.

- Ngươi đại khái không hiểu được vì sao bắt đầu từ Lộc Sơn Hội minh, Nguyên Vũ và Trịnh Tụ đều có ý nhắm vào Phương gia chúng ta.

- Thực ra nguyên nhân chân chính, cũng không phải bởi vì đệ đệ ta đã rời khỏi Trường Lăng trước khi Lộc Sơn Hội minh bắt đầu, dẫn đến Nguyên Vũ tức giận, cũng không phải bởi vì tu vi của ta đã bị phế, mất đi giá trị lợi dụng.

Phương Hướng nhìn Phương Tín đã giật mình, khẽ giễu cợt nói,

- Nguyên nhân thực sự là bởi vì Phương Hầu phủ chúng ta quá mạnh, là bởi vì đệ đệ ta là người mà ngay cả Vương Kinh Mộng năm đó cũng cực kỳ coi trọng, cho rằng là người có tiền đồ nhất trong nhiều Tu hành giả như vậy ở Trường Lăng. Lại thêm ta và cha ta, Phương Hầu phủ chúng ta sẽ mạnh hơn rất nhiều so với Hầu phủ khác.

Phương Tín không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thâm ý trong câu nói này, nhưng trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu không ngừng nổi lên ý lạnh.

- Ngươi tuy rằng là người Lý gia, trời sinh được Lý tướng tín nhiệm, nhưng dù sao ngươi cũng còn quá trẻ, cũng quá ngu xuẩn.

Phương Trăn đưa ánh mắt đồng tình nhìn người trẻ tuổi này, chậm rãi nói,

- Cho nên ngươi đại khái vẫn chưa nghĩ kỹ vì sao Nguyên Vũ có thể dễ dàng tha thứ cho Dạ Sách Lãnh, một là cần cân bằng một ít thế lực ở Trường Lăng, hai là bởi vì Dạ Sách Lãnh tu hành ở hải ngoại, thực ra tu vi tiến cảnh tăng lên cũng không tính là nhanh, hơn nữa không ngừng chém giết một ít hải thú giúp hạm đội của hắn đi ra hải ngoại tìm kiếm Linh dược, bản thân còn bị ẩn thương không nhẹ. Nguyên Vũ và Trịnh Tụ có sự khác biệt ở rất nhiều phương diện, nhưng có một điểm rất giống nhau, bọn họ ghét người tài giỏi, đố kị người thực sự có khả năng hình thành uy hiếp đối với bọn họ, thậm chí là Tu hành giả có khả năng vượt qua bọn họ. (ẩn thương: vết thương bên trong)

Phương Tín càng nghe càng kinh hãi, hắn cố gắng trấn định nói:

- Nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến hiện tại?

- Nguyên Vũ để cho đệ đệ ta đi Lộc Sơn chịu chết trước khi phá cảnh, để cho ta mất hết tu vi ở Lộc Sơn, tất cả những chuyện này, Phương Hầu phủ chúng ta đều nhịn.

Phương Hướng có chút cảm khái nói:

- Cho dù để ngươi vận dụng một ít lực lượng của Hầu phủ chúng ta, cho dù để cho ngươi làm mưa làm gió ở trước mặt ta, cho dù đệ đệ ta tránh xa ở hải ngoại, những chuyện này đều có thể nhịn, nhưng để cho cha ta chịu chết ở biên quan, đây lại là chuyện bức người quá đáng.

- Ta gửi phong thư kia cho người họ hàng xa của mình, là bởi vì khi còn nhỏ đệ đệ ta đã từng đi qua mấy lần, rất có thể sẽ trở về chốn cũ. Dù sao ngay cả ta cũng không biết hắn tu hành ở đâu. Cho nên gửi thư đến đó, có lẽ sẽ giúp hắn biết một số tin tức.

Sau khi dừng một chút, Phương Hướng tiếp tục nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Tín, nói:

- Thực ra nếu muốn cho hắn biết một ít tin tức của Phương Hầu phủ, còn có một phương pháp đơn giản hơn, nhưng lúc trước ta cảm thấy hy sinh quá lớn, hoặc là không cần thiết.

Phương Tín nghe nhưng không hiểu ý trong những lời này của Phương Hướng, nhưng vẫn luôn cảm thấy thân thể rét lạnh, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

- Có vài người nhịn được là bởi vì ta còn sống, Phương Hầu phủ này hình như không có gì khác nhau, nhưng nếu ta chết thì rất nhiều người sẽ nhịn không được. Hơn nữa chắc hẳn sẽ không ai giấu diếm được chuyện ta chết, mà đệ đệ ta chắc chắn cũng sẽ biết được tin tức.

- Ngươi nói cái gì!

Phương Tín thất thanh kêu lên.

Phương Hướng cười cười, trong nụ cười tràn ngập trào phúng.

- Ngươi...

Phương Tín không tự chủ lui về phía sau một bước.

- Chắc hẳn ngươi muốn hỏi ta vì sao bây giờ ta cảm thấy cần thiết như vậy. Rất đơn giản, ngay cả thư mà ta gửi ra ngoài đều bị ngươi xé. Hơn nữa ngươi đại khái còn chưa kịp biết trên chiến trường Âm Sơn bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Phương Hướng hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua những con cá chép vui sướng trong ao, không hiểu sao lại cảm thấy tâm tình mình cũng vui vẻ lên,

- Điều đáng tiếc duy nhất chính là nếu lúc trước ngươi thật sự chỉ cần ở ngoài mặt cung kính một chút, cho dù chỉ là một chút biểu hiện giả dối, nói không chừng ta cũng sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi vẫn coi ta là phế nhân, nhưng ngươi không hề biết, thực ra ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào. Bởi vì người có tu vi như ngươi thật sự quá yếu.

Khi thanh âm như vậy của y vang lên, lông tơ cả người Phương Tín đều nổ tung, trong một tiếng quát thê lương, thân thể hắn điên cuồng bay ra ngoài.

Song cũng vào lúc này, trong thân thể Phương Hướng lại có mấy trăm đạo kình khí bắn ra.

Những kình khí này cực kỳ hỗn tạp, thế nhưng ngưng tụ mà cường đại, giống như từng mảnh lưỡi kiếm vỡ vụn.

Những kình khí này đến từ Lộc Sơn Hội minh.

Là lực lượng đâm vào cơ thể khi y quyết đấu cùng với những cường giả đỉnh phong nhất kia.

Những lực lượng này giống như từng thanh dao găm đóng đinh vào trong thân thể y, làm cho tu vi của y mất hết nhưng lại không cách nào nhổ bỏ... Bởi vì nếu đồng thời nhổ bỏ thì sẽ giống như đồng thời rút mấy trăm thanh dao găm đâm trong cơ thể y ra, mà thân thể y sẽ đột nhiên xuất hiện mấy trăm vết thương khó có thể khép lại.

Thân thể Phương Tín bị những kình khí này bao trùm, sau một tiếng quát thê lương, thân thể hắn đột nhiên vỡ thành vô số mảnh vụn, dưới ánh mặt trời tỏa ra màu trắng cùng màu máu sáng bóng khiến người ta ghê tởm.

Trong ánh mặt trời chói chang, Phương Hướng cực kỳ choáng váng, nhưng y rất hài lòng, y cười rồi nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment