Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 627 - Q7 - Chương 50: Thủ Bút

Q7 - Chương 50: Thủ bút Q7 - Chương 50: Thủ bút

Vị Hà xuyên qua toàn bộ Trường Lăng. Ngay khi Phương Hướng tắt thở, bên bờ một nhánh con sông Vị Hà ngoài thành Trường Lăng, có một vùng hoa dại đang nở rộ.

Những bông hoa dại này có màu tím đậm tự nhiên, nở rộ trong ánh mặt trời, thậm chí có thể nhìn thấy cánh hoa mềm mại của nó mở ra từng chút một với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Hoa rất nhỏ, nhưng lại có một loại hương thơm mê người, hơn nữa trong quá trình nở rộ, phấn hoa của nó không ngừng phát tán. Phấn hoa này rất nhỏ, có màu bạc óng ánh trong nắng, khiến cho những bông hoa đang nở rộ giống như được mạ bột bạc, không ngừng lóe ra ánh sáng thần bí dưới ánh mặt trời.

Đây là hoa Ưu Đàm (hoa Quỳnh) chỉ có ở Trường Lăng, nhưng cũng rất hiếm thấy, không thể cấy ghép, thời gian hoa nở chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ.

Một người nam tử trung niên đang lẳng lặng đứng trước bụi hoa này, nhìn những bông hoa nở rộ.

Những bông hoa cuối cùng đã nở, y cúi xuống, đưa tay hái một trong những bông hoa rực rỡ nhất.

Khuôn mặt của y rất anh tuấn, hơn nữa sống mũi rất cao, ngũ quan mang vẻ đẹp như đao khắc với các đường nét rõ ràng. Dáng người của y cũng rất cao thẳng, đặc biệt là áo giáp màu vàng nhạt trên người rất đẹp, càng nhìn càng có vẻ oai hùng.

Ngón tay của y đều bị áo giáp kim loại màu vàng nhạt bao trùm, kim loại đặc biệt lạnh lẽo, ánh sáng quý phái màu vàng nhạt làm nổi bật bông hoa màu tím đậm, càng khiến vẻ đẹp của hoa lúc này không nói nên lời

Y có một khí chất không thể giải thích được.

Không xa phía sau y có một vùng đại doanh hành quân.

Trong liên doanh màu đen, tất cả quân sĩ đều mặc áo giáp kim loại đen kịt. Phần lớn những quân sĩ này đều đứng yên bất động, giống như con rối sắt, tất cả đang chờ y như gã Tu Hành giả mặc áo bào vàng cách đó không xa.

- Nếu muốn vào Trường Lăng thì ta đã sớm tiến vào, cần gì phải nhất thời ở đây tranh đoạt?

Tu Hành giả mặc áo bào vàng đặc biệt này đại biểu cho quận Giao Đông ở vương triều Đại Tần, ở xung quanh Trường Lăng lại càng đại biểu cho nữ chủ nhân trong Hoàng cung, nhưng người nam tử trung niên chỉ nhìn một đóa hoa kiều diễm nhất trong bụi mà lại không thèm nhìn gã, chỉ châm chọc nói:

- Ta ở bên ngoài luyện quân cho vương triều Đại Tần nhiều năm, chi U Giáp quân này là đệ tử quân đi theo ta nam chinh bắc chiến, một tay ta thao luyện. Ta rất ít khi tham dự vào những cuộc tranh giành quyền thế ở Trường Lăng, cho dù con trai Lệ Tây Tinh của ta khi còn nhỏ có làm điều gì sai trái, ta cũng đã trục xuất hắn đến biên cảnh. (đệ tử quân: quân lính xem như huynh đệ)

- Nhưng dù sao nó cũng là con trai của ta, hơn nữa nó rèn luyện rất tốt ở biên cảnh, thậm chí khiến ta cũng có chút kiêu ngạo.

Nam tử trung niên này tất nhiên chỉ có thể là Lệ Hầu trong mười ba Vương hầu Đại Tần. Sau khi y dừng một chút, xoay người lại, ánh mắt híp lại nhìn Tu hành giả áp bào vàng này, tiện tay bỏ đóa hoa tươi vào trong miệng nhai nuốt. Khóe môi của y có giọt nước hơi tím chảy xuống, lưu lại một dấu vết màu tím ở khóe môi trắng nõn của y, so với máu tươi còn nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức quỷ dị.

- Ta muốn mài giũa chứ cũng không phải muốn nó chết, nhưng nàng lại thiết lập thế cục ở biên quan Ô Thị, khiến con ta mất tích không thấy, dựa theo biểu hiện của quân tình này, nó chắc chắn là đã chết. Hiện tại lại muốn ta chỉ huy quay về Trường Lăng, chẳng lẽ không cần cho ta một câu trả lời thỏa đáng?

Nghe giọng lạnh lùng và mỉa mai của y, Tu hành giả áo bào vàng cúi đầu xuống thấp hơn một chút, có vẻ càng thêm cung kính, nhưng ngữ khí đáp lại lại chậm rãi mà bình thản:

- Hoàng hậu nương nương cho rằng nhân vật như ngài chú trọng nhất chính là ghi chép cuối cùng lưu lại trên sử sách. Người cho rằng ngài là người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vì công lao sự nghiệp thiên thu của vương triều, sẽ không quá mức so đo những thứ này.

- Phải không?

Lệ Hầu không nhịn được nở nụ cười.

- Hơn nữa người đã giải thích với ngài, nếu vì vương triều này thì nhất định phải hy sinh.

Tu hành giả áo bào màu vàng đã cảm ứng được sát ý của y, thân thể hơi co rúm lại, nhanh chóng nói:

- Người cũng đã trả giá giống như ngài.

Lệ Hầu hơi ngẩn ra, chợt có chút hiểu rõ:

- Phù Tô?

Tu hành giả áo bào vàng gật đầu.

Sát ý sâu trong mắt Lệ Hầu chậm rãi rút đi, nhưng y đảo mắt nhìn những liên doanh màu đen kia, lông mày lại hơi nhướng lên.

- Bạch Tướng quân của Sát Thần Quân đã chết.

Nhưng mà không đợi y mở miệng, Tu hành giả áo bào vàng kia nói tiếp:

- Cho nên hiện tại U Giáp quân của ngài đã là quân đội mạnh nhất vương triều Đại Tần ta. Hơn nữa phương pháp luyện chế U Giáp của ngài đến từ vương triều Đại U ngày xưa, dùng để đối phó Tu hành giả là tốt nhất. Hoàng hậu nương nương biết còn chưa cho ngài câu trả lời thỏa đáng, cho nên người cố ý bảo ta đến nói cho ngài biết, sau khi phá Mân Sơn Kiếm Tông, ngài có thể lựa chọn một bộ phận Kiếm kinh hoặc Kiếm tàng trước tiên. Người còn nói cho ngài, Bạch Tướng quân của Sát Thần Quân bị diệt khi đi Đông Hồ lấy một thanh kiếm truyền thế của Linh Hư Kiếm Tông. Mà thanh kiếm truyền thế của tông môn kia hẳn là thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ lúc này, bây giờ đã rơi vào tay truyền nhân Cửu Tử Tằm. Nếu lần này truyền nhân Cửu Tử Tằm cuối cùng bị giết, thanh kiếm kia cũng thuộc về ngài.

- Ngươi có biết trong những bộ lạc ở biên cảnh Ô thị có một câu châm ngôn gì không?

Lệ Hầu nhàn nhạt nói:

- Thịt đã ăn vào miệng mới là thịt, nếu không mặc dù đưa thịt đặt ở trong bát trước mặt ngươi cũng không tính là thịt.

- Ngài không cần lên Mân Sơn Kiếm Tông.

Tu Hành giả áo bào màu vàng dường như đã sớm đoán trước được y sẽ nói như vậy, hoặc là nói nữ chủ nhân Trường Lăng ở sâu trong Hoàng cung đã sớm biết Lệ Hầu sẽ nói như vậy, gã chỉ là trung thành trình bày:

- Ngài chỉ cần phái quân vây quanh một nửa Mân Sơn, không để cho một số người Mân Sơn Kiếm Tông rời khỏi. Tự có người khác sẽ lên Mân Sơn Kiếm Tông.

Ánh mắt Lệ hầu kịch liệt lóe lên, nói:

- Ai sẽ lên núi? Còn có ai sẽ suất quân vây quanh Mân Sơn Kiếm Tông?

- Độc Cô Hầu Gia sẽ ở dưới chân núi với ngài.

Tu Hành giả áo bào vàng kính cẩn đáp:

- Về phần lên núi... Ta cũng không biết, nhưng chắc hẳn Hoàng hậu nương nương tự có an bài thích đáng.

Lệ Hầu hít sâu một hơi, lông mày y nhíu thật sâu.

Y nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng lại thật không ngờ Độc Cô Hầu phủ vào lúc này lại đảm nhận vai trò như vậy.

Y trầm mặc mấy hơi thở, hỏi tiếp:

- Độc Cô Hầu phủ sẽ được cái gì?

Tu Hành giả áo bào vàng không do dự, nhanh chóng nhẹ giọng trả lời:

- Nửa Quan Trung.

“Nửa Quan Trung”, đây chỉ là ba chữ cực kỳ đơn giản, nhưng lại làm cho hai tay Lệ Hầu nhẹ nhàng run lên trong vô thức.

- Thủ bút thật lớn.

Lệ Hầu không nhịn được tiếp tục hít một hơi thật sâu, sau đó nói một câu này.

Nhưng khi y nghe được những lời này của mình ở trong không khí, y ngẫm lại mỗi một bước hành động của nữ tử quận Giao Đông kia lại dường như đều là kinh tâm động phách đến cực điểm, thủ bút mỗi một bước đều lớn đến dọa người.

Y không nói gì nữa, có chút phiền chán khoát tay áo với Tu Hành giả áo bào vàng, sau đó đi về phía liên doanh màu đen.

...

Ở đầu kia của Trường Lăng, một đội quân đang tiến về phía trước.

Đội quân này hoàn toàn khác với đội quân u ám lạnh lẽo trong tầm mắt y, tất cả đều là tiên y nộ mã (áo đẹp ngựa tốt).

Đội quân đang nhanh chóng đi về phía Mân Sơn Kiếm Tông, trên người quân nhân đều mặc áo giáp màu đỏ tươi rực rỡ.

Áo giáp cũng không phải được làm bằng kim loại mà là một loại giáp da độc đáo nào đó, nhưng trên giáp da cũng có từng đạo Phù văn đặc biệt, trong Phù văn giống như có hỏa diễm và hoa tươi bắt đầu khởi động.

Trong quân đội có một chiếc xe kéo, do hơn mười con dị thú kéo đi.

Một tướng soái ngồi ở xe kéo chính giữa cũng mặc giáp đỏ, khuôn mặt của gã tái nhợt như có bệnh, thân hình gầy gò, nhưng đằng sau áo giáp của gã đeo rất nhiều kiếm. Những kiếm này bố trí có trật tự, giống như một cái đuôi khổng tước xòe ra ở sau lưng gã.

Bình Luận (0)
Comment