Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 628 - Q7 - Chương 51: Tâm Ý

Q7 - Chương 51: Tâm ý Q7 - Chương 51: Tâm ý

Dưới ánh mặt trời giữa trưa, bên trong một con hẻm ở Trường Lăng, một cánh cửa chậm rãi mở ra bên ngoài.

Cánh cửa này cực kỳ lớn, dày nặng, làm cho người ta có cảm giác giống như một ngọn núi, một nửa phần cửa không chỉ gấp đôi đại môn trạch viện bình thường.

Sở dĩ như thế là bởi vì đây là cửa lớn Hầu phủ ở Trường Lăng, còn bởi vì thân thể chủ nhân Hầu phủ này cũng cực kỳ khổng lồ.

Thân ảnh Hoành Sơn Hứa Hầu xuất hiện sau cánh cửa mở ra.

Cơ thể hắn giống như một ngọn núi thịt di động, khi đi lại thoạt nhìn như mỗi một khối thịt đều chấn động.

Nhưng không ai sẽ cảm thấy buồn cười.

Một là bởi vì thân phận của hắn tự nhiên mang đến cho người ta khí tức uy nghiêm, hai là bởi vì có rất nhiều Tu hành giả kỳ thật đều biết, Hoành Sơn Hứa Hầu "béo phì" thực ra có liên quan cùng công pháp mà hắn tu hành.

Trong cơ thể bất kỳ người tu hành nào đều có khả năng tích tụ chân nguyên và thiên địa nguyên khí, độ dày đến từ năng lực có thể chứa đựng của khí hải cùng kinh mạch, khiếu vị, bất kỳ chân nguyên công pháp nào cũng có công hiệu dưỡng sinh, lớn mạnh khí cơ cùng với cải biến thân thể người tu hành, càng tu hành đến chỗ sâu, năng lực dung nạp của khí hải cùng kinh mạch, khiếu vị trong cơ thể càng mạnh, trong cơ thể có thể tích súc càng nhiều chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí.

Chân nguyên và thiên địa nguyên khí tích súc trong cơ thể càng nhiều, có thể trợ giúp Tu hành giả chiến đấu lâu dài hơn, cùng với việc thừa nhận tiêu hao cực lớn, có thể sử dụng một ít chiêu số cường đại nhiều lần.

Công pháp chân nguyên mà Hoành Sơn Hứa Hầu tu luyện chính là đơn giản mà bạo lực, loại công pháp này cũng không giống như công pháp mà tăng nhân khổ tu Đông Hồ tu luyện, luyện thân thể của mình trở nên càng thêm cô đọng, càng thêm kiên cố, mà trực tiếp làm cho thân thể của mình trở nên khổng lồ hơn.

Kinh mạch cùng máu thịt càng rộng lớn, tự nhiên có thể dung nạp càng nhiều chân nguyên.

Cho nên thân thể của hắn khổng lồ có liên quan với tu vi.

So sánh với rất nhiều năm trước, thân thể của hắn đã khổng lồ gấp không chỉ mấy lần, hơn nữa theo tu vi của hắn càng mạnh, thân thể của hắn còn có thể không ngừng tiếp tục to lớn ra.

Mấu chốt nhất chính là không biết vì sao, thân hình hắn khi ra khỏi cửa hôm nay dường như khổng lồ hơn rất nhiều so với bình thường.

Cho nên cánh cửa lớn vừa mới được đổi năm trước, lại có vẻ có chút nhỏ đối với thân thể của hắn hiện tại.

Có lẽ do cảm thấy ra vào cửa lớn có chút bất tiện, hơn nữa ngoại trừ đổi cửa lớn ra, chắn hẳn còn có rất nhiều thứ phải đổi, cho nên trên mặt gã mập mạp này hiện tại có vẻ có chút ưu sầu.

Khắp nơi trong hẻm này đều là viện nhà của võ tướng ngày xưa đi theo hắn chinh chiến, ở trong mười ba Vương hầu Đại Tần, tướng lĩnh đi theo hắn ở toàn bộ vương triều Đại Tần mà nói xem như là hưởng phúc. Đại đa số người trở thành quan lớn của Binh mã ty, có vài người đóng quân ở những thành quan phụ cận, gia quyến đều ở Trường Lăng.

Bản thân hắn cũng là Hầu gia trong mười ba Vương hầu Đại Tần, rất ít khi có thể đóng giữ ở Trường Lăng nhiều năm.

An cư quanh năm sẽ có kiên nhẫn chăm sóc một ít hoa cỏ, cho nên đối với toàn bộ Trường Lăng mà nói, con hẻm này là nơi có cảnh xuân tươi đẹp nhất, rất nhiều viện đều cố ý mang cây cối từ trên núi phụ cận, thậm chí là từ miền quê xa xôi đến đây, có chút trong đó thậm chí là cây cổ thụ sinh trưởng hơn trăm năm.

Khi một chân Hoành Sơn Hứa Hầu vừa mới bước qua ngưỡng cửa viện cao cao của mình, có một nữ tử đang chờ hắn bên dưới tán cây của một gốc cây già ngả ra ngoài viện trong ngõ hẻm này.

Không người nào chú ý nữ tử này đến khi nào, tựa như khi Hoành Sơn Hứa Hầu hiện thân, nàng cũng lập tức xuất hiện.

Dáng người của nàng nhỏ nhắn, lộ ra không chút cân xứng khi so sánh với thân hình như núi thịt của Hoành Sơn Hứa Hầu, nhưng giữa hai người lại có khí tức tương tự.

Tất cả mọi người trong con hẻm đều biết thân phận của nữ tử này.

Bởi vì nàng quen mặc áo trắng váy trắng, có vẻ không hợp với tòa thành có màu sắc chủ đạo màu xám đen này.

Nàng là Ty thủ của Giám Thiên ty - Dạ Sách Lãnh.

Hoành Sơn Hứa Hầu bước ra khỏi viện, ánh mặt trời từ đỉnh đầu hắn chiếu xuống khiến bóng dáng của hắn rất thẳng, nhưng vẫn là một đoàn khổng lồ như trước, trong cái bóng như một ngọn núi nhỏ, hắn nhìn thấy có không ít kiến đang bò tới bò lui trong khe đá trên mặt đất.

Hắn không thể không lắc đầu.

Bóng dáng của hắn mặc dù lớn, thế nhưng vẫn quá mức nhỏ bé khi so với một tòa vọng lâu giống như người khổng lồ cách đó không xa.

Cho nên hắn cảm khái bất kể là hắn hay là Dạ Sách Lãnh, đều nhỏ bé như kiến khi ở trong một tòa thành như vậy.

- Mạnh mẽ chịu đựng ở Trường Lăng nhiều năm như vậy, đến bây giờ rốt cục mới biểu hiện ra tâm ý?

Vừa lắc đầu cảm khái, hắn cũng đã lên tiếng nói với Dạ Sách Lãnh ngăn ở phía trước mình:

- Thanh kiếm này của ngươi đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng đã đến lúc muốn dùng?

Trước khi Dạ Sách Lãnh còn chưa đáp lại, hắn ngẩng đầu nhìn nàng đứng trên đường trước mặt, cực kỳ nghiêm túc, lại mang theo một loại vẻ mặt kỳ quái, nói:

- Không cảm thấy sớm một chút ư?

Dạ Sách lãnh cười cười, nụ cười của nàng không khác gì vẻ mặt nàng khi nhìn thấy Triệu Trảm lúc trở về Trường Lăng,

- Ngươi cảm thấy sớm, vậy ngươi vốn cảm thấy ta sẽ nhẫn nhịn đến khi nào?

- Ít nhất đợi đến khi Ba Sơn Kiếm Tràng chính thức khởi binh, phản loạn ở các nơi, lúc đó ngươi vẫn thân ở vị trí cao trong Trường Lăng, trong ứng ngoại hợp, chắc hẳn mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Hoành Sơn Hứa Hầu không cười, nghiêm túc nói:

- Ít nhất là ở binh pháp là như vậy... Không có binh pháp làm cho người ta chủ động muốn chết.

- Cũng đã muốn hoàn toàn nắm được Mân Sơn Kiếm Tông rồi, trời đã nghiêng rồi, vậy còn bất động ư?

Dạ Sách Lãnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói:

- Thế nhưng ta lại rất bội phục Trịnh Tụ, hoặc là không làm, nếu muốn làm chính là thủ đoạn hoàn toàn lật trời, một lần bức toàn bộ tâm ý của người ta ra, đây không phải là phạt Sở, mà là phạt tâm. (phạt: đánh)

- Ngươi nói cái gì? Mân Sơn...

Hoành Sơn Hứa Hầu giật nảy cả mình, thịt trên người dường như cũng nhảy lên trên một cái.

Dạ Sách Lãnh cười lạnh, nói:

- Bằng không ngươi cho rằng để cho ngươi ra ngoài làm cái gì? Cho ngươi đi nếm thử thức ăn của mấy Kiếm viện kia sao? Còn không phải muốn ngươi đi trấn áp mấy Kiếm viện kia, đồng thời ứng phó với vị tiểu thư Trần quốc Kỷ Thanh Thanh có khả năng xuất hiện kia sao?

Lông mày Hoành Sơn Hứa Hầu khẽ nhíu, trên mặt hiển hiện một tầng hàn ý, lập tức trầm mặc không nói.

- Mấy năm nay rất nhiều người suy đoán tâm ý của ta, nhưng ta thật ra cũng tò mò ngươi.

Dạ Sách châm chọc:

- Ta ngược lại cũng muốn hỏi một chút vì sao rõ ràng năm đó ngươi là một trong những người Ba Sơn Kiếm Tràng mà chúng ta bội phục và kính trọng nhất, nhưng vì sao ngươi có thể để cho Nguyên Vũ và Trịnh Tụ yên tâm với mình như vậy. Hơn nữa ngươi ngoại trừ thực sự có chút khoan dung đối với tất cả mọi người ra, ngươi lại không làm ra bất cứ chuyện gì khác. Nếu ngươi cũng thích tranh quyền đoạt lợi như mấy Hầu gia kia thì không nói, nhưng ta lại rất hiểu ngươi, năm đó bản thân ngươi là một gã mập mạp chết bầm thích ngồi ăn rồi chờ chết nhất.

Hoành Sơn Hứa Hầu hít sâu một hơi, hắn chậm rãi thở ra, nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

- Ta đích thật là một gã mập mạp không có gì theo đuổi, nhưng kính trọng và ân tình là chuyện khác nhau. Chắc ngươi cũng đã biết, năm đó Nguyên Vũ đỡ một kiếm giúp ta, hơn nữa năm đó nếu không phải hắn dẫn quân hành quân liên tục ba ngày đêm không ngừng tới viện trợ, tòa thành của chúng ta đã sớm bị công phá, người nhà của ta chắc hẳn cũng đã chết ở nơi đó.

- Nguyên Vũ và Trịnh Tụ yên tâm với ta, không phải vì ta không có thứ để theo đuổi, không phải bởi vì ta không đồng tình đối với những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng.

- Hoành Sơn Hứa Hầu chậm rãi nói tiếp,

- Mà do bọn họ biết ta nhớ ân tình này, biết ta sẽ báo ân.

Dạ Sách Lãnh không nói nữa.

Nhìn cái gã mập mạp như núi này, nàng biết hai bên đã rõ ràng tâm ý, không cần phải nói nữa.

- Muốn phân sinh tử ư?

Hoành Sơn Hứa Hầu nhìn nàng, hỏi.

Lúc này hắn đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng uy nghiêm như bình thường, trên người tỏa ra một loại khí tức phách liệt như núi.

Ngày xưa, loại khí tức này của hắn thậm chí có chút nghiền ép Dạ Sách Lãnh.

Nhưng hôm nay thì không.

Dạ Sách Lãnh chỉ là cực kỳ bình tĩnh lắc đầu, mang theo một loại kiêu căng,

- Không cần, ngày hôm đó ngươi chém ta một kiếm, hôm nay ta cũng chỉ cần trả lại ngươi một kiếm, để cho ngươi không ra khỏi cửa này là được.

Bình Luận (0)
Comment