Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 629 - Q7 - Chương 52: Địch Nhân Một Thành

Q7 - Chương 52: Địch nhân một thành Q7 - Chương 52: Địch nhân một thành

Hoành Sơn Hứa Hầu nhíu nhíu mày, từ trên cao nhìn Dạ Sách Lãnh, nói:

- Hôm nay ta sẽ không lưu tình.

Dạ Sách Lãnh cười cười, nụ cười vẻ rất quyến rũ,

- Ta không cần ngươi lưu tình.

Hoành Sơn Hứa Hầu nhìn thần thái của nàng, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nói:

- Đã như vậy, mời.

Dạ Sách Lãnh hơi ngửa đầu.

Phía trên đỉnh đầu Hoành Sơn Hứa Hầu tự nhiên là bầu trời.

Giờ phút này ánh mặt trời đang nồng đậm, vạn dặm không mây, nhưng theo nàng liếc mắt một cái, trên bầu trời từ không sinh có, lại đột nhiên xuất hiện vô số giọt mưa trong suốt.

Những giọt mưa trong suốt này hoàn toàn không giống như vật của nhân gian, làm cho người ta hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ ẩm ướt nào, khi rơi xuống không trung lại càng hoàn toàn trái với quy luật của thiên nhiên, không chỉ tốc độ rơi xuống nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng, hơn nữa trước sau không ngừng, tựa như có người nắm hai đầu những giọt nước này, kéo nó xuống mặt đất thành tơ.

Chỉ trong phút chốc, ngàn vạn giọt mưa nhỏ óng ánh trong suốt này đã biến thành ngàn vạn cái dây nhỏ.

Mũi dây như kim nhỏ, càng nhọn càng có lực xuyên thủng, huống chi những dây nhỏ này không ngừng rút ra lực lượng nguyên khí từ bốn phương tám hướng, vẫn cuồn cuộn không ngừng hội tụ ở mũi kim nhỏ như trước.

Một tiếng ầm nổ tung.

Theo một tiếng rống lớn trầm thấp, không khí quanh người Hoành Sơn Hứa Hầu nổ tung, lấy thân thể hắn làm trung tâm, phiến đá trên mặt đất con hẻm rộng hơn mười trượng và tường viện đồng loạt vỡ thành bột mịn.

Tóc của hắn điên cuồng bay bổng, toàn bộ thân thể như Thần Ma bành trướng ra ngoài gấp đôi, mấy đạo kiếm quang to lớn cỡ thùng nước như rồng xuyên qua ở trong không khí nổ tung cùng bụi bặm vây quanh hắn.

Ngàn vạn đường mưa đâm vào nguyên khí quanh người hắn bành trướng nổ tung, mũi nhọn đường mưa đều đồng loạt nổ tung, nhưng chỉ có hắn và Dạ Sách Lãnh mới có thể cảm nhân được trong thời gian rất nhỏ, những sợi dây nhỏ này cũng giống như bị kiếm quang của hắn kéo theo, quấn quanh mấy đạo kiếm quang này của hắn.

Cũng chỉ trong nháy mắt, trên mấy đạo kiếm quang này của hắn vang lên vô số tiếng sấm vang vọng, những đường mưa kia đồng loạt đứt gãy, bắn tung tóe ra bên ngoài.

Những đường mưa này đều là do một giọt mưa trong suốt kéo dài mà thành, mắt thường hoàn toàn khó thấy, giờ phút này đứt gãy thành từng tia càng nhỏ hơn, thế nhưng khi văng ra ngoài, từng tia đường mưa đứt gãy này liền biến thành từng khối bọt nước trong suốt.

Trong một mảnh đường phố này giống như có vô số người dùng thùng hắt nước vào trong trời đất.

Vô số bọt nước khổng lồ từ trên bầu trời rơi xuống, rửa sạch bụi bặm trên không trung đồng thời rơi xuống mái ngói đen, từng mảnh ngói đen vỡ vụn từ trên nóc nhà bắn tung tóe ra, khi rơi xuống đất, mặt đất lại có thêm một tầng nước đọng.

Ngói đen vỡ vụn lại khơi dậy từng cơn sóng gợn ở tầng nước đọng này.

Màu đen là nhụy hoa, vạn đóa bọt nước nở rộ trong ngõ nhỏ này.

Dạ Sách Lãnh mặc áo trắng váy trắng đã xoay người, đi ra ngoài ngõ nhỏ.

Ngoài giày của nàng chưa ướt, giống như mưa lớn ở Trường Lăng hôm đó, nàng từ trong sóng to gió lớn của Vị Hà đi tới, thân thể phiêu nhiên hành tẩu trên mặt nước.

Hoành Sơn Hứa Hầu đứng thẳng không nổi, bên ngoài cơ thể hắn vẫn có khí diễm đáng sợ vờn quanh, thân thể vẫn gấp đôi bình thường giống như Thần Ma khổng lồ trước đó.

- Hầu gia?

Cửa viện phía sau hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, mấy Tu hành giả xuất hiện ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng Dạ Sách Lãnh đồng thời quát khẽ một tiếng.

Trong mắt bọn họ, một kiếm vừa rồi là Hứa Hầu phá kiếm ý của Dạ Sách Lãnh, Dạ Sách Lãnh đã ngang nhiên làm phản, chẳng lẽ thật sự chỉ giao thủ một kiếm như vậy, liền thả nàng rời đi như thế?

Nhưng mà điều khiến cho hô hấp của bọn họ đồng thời dừng lại chính là, ngay khi tiếng hét của bọn họ vang lên, một tiếng phốc vang vọng, Hoành Sơn Hứa Hầu phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể như núi của hắn cũng giống như túi khí bị rò rỉ, đột nhiên thu nhỏ lại.

Thân thể Hoành Sơn Hứa Hầu biến trở về kích thước của người bình thường, nhưng sắc mặt lại cực kỳ vàng như nến, trong nước trước người tràn ngập hoa máu đỏ tươi.

Hắn nhìn bóng lưng phiêu nhiên mà đi của Dạ Sách Lãnh, trong lòng cùng ánh mắt tràn ngập vẻ rung động cực độ.

"Vân Thủy cung..."

Hắn giật mình như hiểu được điều gì đó.

......

Từ đêm trước trên bầu trời có Tinh Hỏa khác thường rơi xuống, có nhân vật cấp Tông sư hao phí nguyên khí bản mệnh cấp tốc truyền quân báo trở về Trường Lăng, nơi này nhìn như yên tĩnh, nhưng dù là dân chúng trong ngõ hẻm bình thường đều biết có chuyện lớn bất thường phát sinh. (quân báo: tin tức chiến sự)

Khi đại biến kinh thiên phát sinh, một số người ở Trường Lăng vốn là đối tượng được chăm sóc trọng điểm, ở trong những người này, Dạ Sách Lãnh tuyệt đối xếp thứ nhất.

Cho nên có rất nhiều người cũng không biết hành động của Hoành Sơn Hứa Hầu, không biết hắn xuất phủ để làm gì, nhưng rất nhiều người lại biết được động tĩnh của Dạ Sách Lãnh.

Khi Dạ Sách Lãnh ngăn cản Hoành Sơn Hứa Hầu, động kiếm với hắn, trong mắt rất nhiều người, nàng đã hoàn toàn trở thành địch nhân của Trường Lăng, hoặc có thể nói đã trở thành người chết.

Đường phố Trường Lăng rộng lớn, nhưng ở rất nhiều điểm giao nhau đều có vọng lâu cao lớn đứng sừng sững.

Những vọng lâu này giám sát tất cả hướng đi của Trường Lăng.

Giờ phút này khi nước đọng bên ngoài Hứa Hầu phủ chảy ngang, Dạ Sách Lãnh xoay người rời đi, ở trong một tòa vọng lâu gần Hứa Hầu phủ nhất, sau lưng một tên tướng lĩnh bị mồ hôi lạnh thấm ướt toàn bộ.

Hai tay của vị tướng lĩnh lão luyện chiến trận này đang run rẩy, song giống như Hứa Hầu nói, đồng tình và kính trọng là một chuyện, lập trường lại là một chuyện khác.

Vị tướng lĩnh này đương nhiên không muốn quay lưng lại với Trường Lăng, không muốn trở thành địch nhân của vương triều Đại Tần.

Cho nên chỉ do dự trong nháy mắt, y liền xuất thủ.

Y là chủ nhân của tòa vọng lâu này, cho nên y hiểu rõ nguyên nhân thực sự khi những vọng lâu này được thành lập năm đó hơn bất cứ người nào khác.

Những vọng lâu này vốn đã từng là sản phẩm của một ý tưởng rất kinh người.

Khi một ít Âm vật nguyên khí đủ cường đại trải qua một ít Phù tinh hội tụ, sinh ra chùm sáng có thể khiến cho một ít thiên địa nguyên khí không tự nhiên mãnh liệt vặn vẹo, sau đó những chùm ánh sáng này sẽ có thể giống như ánh trăng, chiếu đến bất kỳ một góc nào ở Trường Lăng.

Đây chính là "Âm Vẫn Nguyệt".

Trên đầu tất cả những người đi lại ở Trường Lăng, kỳ thật đều treo một thanh kiếm có thể xuất hiện bất cứ khi nào.

Loại Phù khí này từng do thợ rèn của Ba Sơn Kiếm Tràng luyện chế, được thiết lập sau kịch biến Nguyên Vũ đăng cơ, song sau khi Lộc Sơn Hội minh kết thúc, Tu hành giả trong thiên hạ đều biết loại Phù khí này đã được luyện chế thành công.

Sâu trong mỗi một tòa vọng lâu là một pháp trận vô cùng vững chắc, trong đó đã khảm nạm những Phù tinh mấu chốt nhất.

Chỉ cần gã tướng lĩnh này hạ mệnh lệnh xuống, trong Phù tinh kia sẽ phóng xuất ra nguyên khí âm lãnh ngang ngược, tràn ngập toàn bộ pháp trận, sau đó vọng lầu này sẽ dâng lên kiếm quang như Huyền Nguyệt, đánh tới Dạ Sách Lãnh.

Lực lượng "Âm Vẫn Nguyệt" này sẽ không tới Thất Cảnh, nhưng cũng sẽ không thấp hơn Lục Cảnh, một điểm khiến nó thực sự làm Tu hành giả Thất Cảnh sợ hãi là nó sẽ liên miên không ngừng đánh tới, người tu hành bị công kích mệt mỏi ứng phó, không cách nào ẩn nấp.

Pháp trận trong tất cả vọng lâu tương liên với nhau, Phù tinh sinh ra âm khí sẽ cuồn cuộn không ngừng tràn vào pháp trận trong một ít vọng lâu cách Tu hành giả này gần nhất.

Ở bất kỳ một góc nào của Trường Lăng, Âm Vẫn Nguyệt sẽ cuồn cuộn không ngừng giết tới, cho đến khi chân nguyên Tu hành giả này bị hao hết, hoặc là bị giết chết.

Trong tay tên tướng lĩnh này xuất hiện một cây Tinh thạch màu xám tro hình ngón tay, chân nguyên trong thân thể y nhanh chóng tràn vào cây tinh thạch màu xám tro này, y dập cây tinh thạch màu xám tro này xuống hướng trung ương một cái khí bàn kim loại trước người. (khí bàn: bàn khí cụ, bàn chứa đựng cơ quan, bộ máy)

Bình Luận (0)
Comment