Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 630 - Q7 - Chương 53: Thành Trống

Q7 - Chương 53: Thành trống Q7 - Chương 53: Thành trống

Khối tinh thạch màu xám này chính là chìa khóa của pháp trận tòa vọng lâu này, khi hội hợp với chân nguyên của y tiến vào trung tâm pháp trận, pháp trận của tòa vọng lâu này sẽ hoàn toàn khởi động.

Nhưng ngay trong tích tắc khi cây tinh thạch màu xám tro này chính thức hiện ra trong tay y, có một mảnh bụi bặm màu xám từ xà nhà trên đỉnh đầu y bay xuống, vừa vặn rơi xuống phần gáy y.

Đây chỉ là một mảnh bụi bặm không đáng kể, thậm chí nhẹ đến mức ngay cả Tu hành giả cũng chưa từng chú ý đến, thế nhưng khi rơi xuống gáy tên tướng lĩnh này, thân thể của y giống như bị một ngọn núi nặng nề đè ép, phịch một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, văng lên một mảnh sóng khí!

Tinh thạch màu xám trong tay tên tướng lĩnh này va chạm vào mép khí bàn phía trước, phát ra tiếng gõ thanh thúy, bắn tung tóe một mảnh ánh lửa.

Khuôn mặt cùng đôi mắt của y phảng phất như bị vẻ sáng bóng của tinh thạch màu xám này in nhuộm thật sâu, biến thành màu xám tro quỷ dị.

Mấy tiếng xé gió thê lương vang lên, mấy đạo kiếm quang bắn về phía xà nhà trung tâm, tập kích về phía một cái bóng người gần như hòa làm một thể với xà ngang và nóc nhà màu xám đen.

Mấy tên Kiếm sư phía sau tên tướng lĩnh này vừa kinh vừa sợ dồn dập ra tay, bọn họ hoàn toàn không cách nào nghĩ thông suốt, đây rốt cuộc là loại độc vật(vật độc) gì, không ngờ có thể phá hủy thân thể cùng ý chí của một gã Tu hành giả Lục Cảnh trong nháy mắt, rốt cuộc là người nào lại có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào đỉnh tòa vọng lâu này!

- Giám Thiên ty!

Song khi nhìn thấy bóng hình này gần như hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, những Kiếm sư này đã hoàn toàn phản ứng lại.

Cung phụng của Giám Thiên ty.

Sáu đại cung phụng của Giám Thiên ty đều là Tu hành giả rất thần bí, song những Tu hành giả này dù sao cũng là người tu hành của vương triều Đại Tần, cũng không phải là chỉ có mỗi Tu hành giả là Dạ Sách Lãnh, chẳng lẽ những người này hiện tại đều đã làm phản theo nàng sao?

Phốc phốc phốc phốc. . .

Mấy đạo kiếm quang nương theo ánh mắt vừa kinh vừa sợ của bọn họ rơi vào không trung.

Nơi mái hiên nhiều thêm mấy cái lỗ thủng, ánh mặt trời chiếu xuống từ các lỗ này, tạo thành một chùm ánh sáng rực rỡ.

Tên tướng lĩnh nằm trên mặt đất kia đã hoàn toàn không còn khí tức, bóng hình tên cung phụng Giám Thiên ty vốn đang ở trên xà nhà kia đã đến trong bóng tối ở dưới vọng lâu, khi mấy đạo phi kiếm phẫn nộ xoay quanh ở trên không trung kia truy kích xuống, bóng dáng nhàn nhạt đã chậm rãi hòa làm một thể cùng màu sắc đường phố chung quanh, lại quay người thi lễ một cái với vọng lâu, làm như tạ lỗi.

Mấy đạo phi kiếm rơi rớt ở dưới vọng lâu mang ra vô số dòng xoáy, nhưng cũng chỉ xuyên qua hư ảnh thân thể tên cung phụng Giám Thiên ty này.

Tâm ý của những Kiếm sư điều khiển mấy đạo phi kiếm này lại không phải ở trên người cung phụng Giám Thiên ty này, bọn họ hiểu cực kỳ rõ người nhất định phải lưu lại hôm này chính là Dạ Sách Lãnh, thế nhưng mấy tòa vọng lâu xung quanh đến lúc này vẫn không có động tĩnh như cũ.

Loại tinh thạch màu xám tro này đều là chìa khóa kích phát pháp trận trong vọng lâu, trong tay mỗi tướng thủ vọng lâu đều có một thanh, mặc dù gã tướng thủ vọng lâu này đã chết, không ai trong tòa vọng lâu này biết phương pháp sử dụng loại tinh thạch này để kích phát pháp trận, nhưng chỉ cần có bất kỳ một gã tướng thủ nào ở xung quanh kích phát được pháp trận, pháp trận của tất cả vọng lâu này đều sẽ bị khởi động toàn bộ.

Như vậy, đã có chuyện gì xảy ra bên trên những tòa vọng lâu đã phát giác ra kia?

- Không nên động.

Giờ phút này trên một tòa vọng lâu gần nhất, tên tướng thủ kia đã đưa tay cầm tinh thạch màu xám trong tay áo, nhưng đúng vào lúc này, một phó tướng thân cận nhất với gã nhẹ giọng nói bên tai gã:

- Ngươi không động, có thể sẽ bị khiển trách giáng chức, nhưng nếu ngươi động, vụ án của ngươi ở ngõ hẻm Xuân Phong sẽ bị vạch trần ra, cả đời này của ngươi chỉ sợ sẽ không thể ra khỏi Đại Phù Thủy Lao.

Thân thể tên tướng thủ này chợt cứng đờ, tay nắm tinh thạch màu xám rốt cuộc không còn khí lực.

So sánh với việc gã tranh giành tình nhân cùng người ở ngõ hẻm Xuân Phong, để rồi giết chết một nhân vật trọng yếu của Độc Cô Hầu phủ năm đó đã sớm bị Giám Thiên ty điều tra ra, sự thật tên phó tướng phía sau lưng bị Giám Thiên ty mua chuộc càng làm gã khiếp sợ cùng khó có thể tin.

- Ngươi vậy mà cũng là người của Giám Thiên ty?

Gã chậm chạm mà cứng ngắc quay đầu nhìn tên phó tướng này một cái, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói.

Tên phó tướng này nhìn phương vị bóng dáng Dạ Sách Lãnh hành tẩu, cũng dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy trả lời:

- Ta có phải là người của Giám Thiên ty hay không cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ, cho dù Dạ Sách Lãnh rời khỏi Trường Lăng, lực lượng Giám Thiên ty của nàng cũng vẫn sẽ tồn tại ở nơi này như cũ. Nếu ngươi muốn sống tốt, đừng làm ra những điều cực đoan với nàng.

......

Dưới lòng đất xa xa truyền đến rất nhiều thanh âm thê lương.

Thanh âm này giống như tiếng kêu rên the thé và khát vọng báo thù của rất nhiều nữ tử bị chôn sống dưới lòng đất.

Từng tòa vọng lâu bắt đầu hơi chấn động, bên trong tầng mây phía trên xuất hiện những đám mây đen âm hàn khác thường.

Vùng ven mây đen vặn vẹo, giống như có vô số lệ quỷ muốn tranh nhau chui ra từ trong đó.

Tất cả người Trường Lăng đều bị kinh động.

Đại đa số người đều hoảng sợ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng tất cả quý tộc cùng người tu hành lại biết lúc này đang phát sinh chuyện gì, trong lòng không kìm được sinh ra hàn ý lạnh thấu xương.

Pháp trận tất cả vọng lâu đã khởi động, thế nhưng lại đến từ những tên tướng thủ vọng lâu xa xa ra tay, mà một mảnh vọng lâu ở khu vực Dạ Sách Lãnh cùng Hoành Sơn Hứa Hầu giao thủ gần nhất đều không có phản ứng trước.

Những vọng lâu này có thủ đoạn bố trí và phòng vệ tinh vi mà Tu hành giả bên ngoài khó có thể tưởng tượng được, nếu muốn không một tiếng động giải quyết hết năm sáu tòa vọng lâu, chỉ có thể nói rõ mấy năm nay, nữ Ty thủ Giám Thiên ty kia kỳ thật không hề sa sút như người ngoài nghĩ.

Lực lượng nàng ẩn giấu ở mặt tối đã đến một loại mức độ đáng sợ... Đây mới là lý do nàng nhất định phải ở lại Trường Lăng nhiều năm như vậy.

Điều làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là tu vi và lực lượng của nàng.

Công pháp mà Hoành Sơn Hứa Hầu tu luyện khiến cho hắn có thể bộc phát trong nháy mắt, có thể phóng thích ra số lượng chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí kinh khủng.

Nếu là trường hợp song phương chỉ dùng một chiêu như thế, vậy lực lượng một chiêu này của hắn bộc phát ra sẽ cực kỳ khủng bố.

Thế nhưng kết quả khi hắn giao thủ cùng Dạ Sách Lãnh lại là hắn trọng thương, mà Dạ Sách Lãnh lại như không có việc gì phiêu nhiên rời đi.

Vậy trong toàn bộ Trường Lăng, còn có mấy người có thể một mình ngăn cản nàng?

......

Dạ Sách Lãnh phiêu nhiên đi lại trong ngõ hẻm.

Bước chân của nàn dường như cũng không thể tính là nhanh, nhưng lại có thủy khí không ngừng sinh ra trong ngõ hẻm, không ngừng biến thành hơi nước, chậm rãi biến thành sương mù màu trắng nồng nặc.

Nàng nghe được tất cả dị âm trong vọng lâu, biết pháp trận Âm Vẫn Nguyệt đã hoàn toàn khởi động, thế nhưng nàng lại không nóng vội.

Bởi vì nàng đã tranh thủ được đầy đủ thời gian.

Những thời gian này đủ để cho khí cơ của nàng biến mất trong nhận biết của những tướng thủ và Tu hành giả chung quanh.

Cũng đúng lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu, cảm giác được phía trên cao có ánh sao lóe lên.

Nàng hơi nheo mắt lại, nhưng khóe miệng lập tức lộ ra thần sắc châm chọc.

Trịnh Tụ trong Hoàng cung Trường Lăng đã có chút sợ hãi.

Nàng đã không hề cố kỵ, hoàn toàn không cần che dấu cái gì, cho nên vào thời điểm này, khi Trịnh Tụ còn có thể cảm nhân được một tia khí cơ của nàng, nhưng ả cũng không dám ra tay với nàng.

Nàng kiêu ngạo cất bước trong những con phố này.

Sương mù màu trắng nồng nặc dần dần che lấp cơ thể nàng.

Xung quanh đường phố yên lặng như tờ, tựa hồ đây là một cái thành trống.

Bình Luận (0)
Comment