Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 631 - Q7 - Chương 54: Đỉnh Phong

Q7 - Chương 54: Đỉnh phong Q7 - Chương 54: Đỉnh phong

Khi pháp trận trong vọng lâu đồng loạt khởi động, trong sân của Trần Giám Thủ - Thần Đô Giám đã đứng đầy rất nhiều quan viên Thần Đô Giám mà ngày thường không thể thấy được.

Trước khi lên xe ngựa, Trần giám thủ vô cùng đơn giản và nhanh chóng liên tục hạ ra một loạt mệnh lệnh.

Trong những mệnh lệnh này, đại đa số đều là nhằm vào Giám Thiên ty, bao gồm việc ám sát một số nhân vật trọng yếu của bọn họ, cùng với việc nhanh chóng tiếp quản một số cơ quan.

Những mệnh lệnh này chứa đựng kế hoạch kín đáo cùng hiểu biết cực độ về Giám Thiên ty, đặc biệt phần lớn mệnh lệnh cần Hoàng hậu và văn thư của hai tướng thì mới có thể thi hành.

Song không ai trong tất cả quan viên Thần Đô Giám đứng trong sân tòa viện này cảm thấy dị thường, bởi vì từ khi Nguyên Vũ đăng cơ mười mấy năm trước, ý nghĩa tồn tại lớn nhất của Thần Đô Giám kỳ thật chính là có một ngày há miệng nuốt chửng Giám Thiên ty.

Trong hàng ngũ những quan viên Thần Đô Giám trong sân này đương nhiên chứa đựng không ít lão nhân như Mạc Thanh Cung. Lão nhân chẳng qua chỉ vì tương ứng với số năm mà bọn họ làm quan chức trong Thần Đô Giám, chứ không phải vì bọn họ thực sự già.

Bọn họ nhìn thấy trong mắt những người mới ở Thần Đô Giám xung quanh mình đều lấp lánh ánh sáng hưng phấn.

Thời cơ như vậy thực sự là một cơ hội tốt cho những quan viên trẻ tuổi, nhưng đối với những lão nhân này, sự phấn khích như vậy là bệnh hoạn.

Đại chiến ở biên cảnh hai nước Tần Sở như lửa đốt, hươu chết ai tay còn chưa biết, Giám Thiên ty đối với Trường Lăng mà nói cũng là một trụ cột lớn, hiện tại những quan viên trẻ tuổi này không lo lắng chiến sự biên quan, lại nghĩ trận chiến thanh tẩy Giám Thiên ty này sẽ mang đến chỗ tốt gì cho tương lai của mình.

Nhưng cho dù là lão nhân như Mạc Thanh Cung thì cũng không phát hiện Trần giám thủ có chút dị thường nào.

Dạ Sách Lãnh vẫn còn ở trong thành Trường Lăng, cho nên đối với Trần giám thủ mà nói, tất cả mọi thứ của hắn đều ở bên trong tòa thành này.

Nhưng bản thân hắn lại lên xe ngựa, bắt đầu dựa theo ý chỉ trong Hoàng cung, đi về phía Mân Sơn Kiếm tông.

Sở dĩ hoàn toàn thuận theo việc tiếp nhận sắp đặt như vậy, là bởi vì hắn rất rõ ràng, trong trận bão táp ở Trường Lăng này, chỉ có cố hết sức bảo vệ Bách Lý Tố Tuyết thì mới có thể bảo toàn được Dạ Sách Lãnh.

Đối với nữ chủ nhân trong Hoàng cung mà nói, Bách Lý Tố Tuyết càng trọng yếu hơn so với Dạ Sách Lãnh.

Chỉ cần Bách Lý Tố Tuyết còn sống, vậy rất nhiều người sẽ không thể nào rời đi, không có khả năng dùng để đối phó Dạ Sách Lãnh.

"Ta hy vọng ngươi có thể sống."

Khi xe ngựa bắt đầu chạy nhanh, Trần giám thủ nhắm hai mắt lại chậm rãi thầm nói:

"Ta cũng hy vọng mình có thể sống."

Sống sót đối với dân chúng bình thường ở Trường Lăng mà nói chỉ là nhu cầu thấp nhất, bọn họ theo đuổi cuộc sống tốt hơn, nhưng đối với rất nhiều người đã đi tới đỉnh phong mà nói, sống lại biến thành việc theo đuổi cuối cùng.

Chỉ cần mình có thể sống, người mình quan tâm có thể sống, bọn họ thực ra cũng không thèm để ý những chuyện được gọi là hưởng lạc kia, cho dù chỉ ăn thức ăn đơn sơ nhất, mặc quần áo thô ráp nhất, bọn họ đều có thể an nhàn hưởng thụ.

Bên trên toa xe ngựa đang chạy nhanh chợt truyền tới một trận chấn động mang theo tiết tấu độc đáo.

Phu xe cho Trần Giám Thủ là một tên lão bộc câm điếc, cách giao lưu giữa lão và Trần Giám Thủ là thông qua chân nguyên chảy ra nơi ngón tay gõ vào trên xe.

Có người ý đồ ngăn cản chiếc xe ngựa này của hắn, hơn nữa ngăn đường chỉ là một gã quan viên cấp thấp, tu vi cũng không quá Tứ Cảnh.

Lúc thường sẽ không có bất kỳ loại quan viên cấp thấp nào dám ngăn cản xe ngựa của hắn, cho nên Trần Giám Thủ một lần nữa mở mắt ra, ra hiệu cho xe ngựa dừng lại, muốn nghe rốt cuộc vị quan viên cấp thấp này muốn nói gì với hắn.

- Trần Tiến Từ, Ty khí Lễ ty.

Khi xe ngựa dừng lại, đã có một quan viên Thần Đô giám đi ra từ trong ngõ hẻm bên cạnh, đến bên cạnh chiếc xe ngựa của hắn, khom người nhẹ giọng nói hai câu này.

Trần giám thủ hơi ngẩn ra, khoát tay ý bảo vị quan viên Thần Đô giám này rời đi, sau đó nhìn vị quan viên trẻ tuổi đang đến gần này.

Mặc dù là quan viên cấp thấp của Lễ ty, nhưng đây lại là một Tu hành giả đến từ Trần gia quận Lưỡng Giang giống như hắn, trên cùng một gia phả tông tộc, cho nên hắn biết người trẻ tuổi này.

Người quan viên trẻ tuổi này có chút câu nệ, thế nhưng vẫn đi đến bên cạnh xe ngựa của hắn, sau đó mới khom người hành lễ, nhẹ giọng nói:

- Không nên có ý đồ ra tay đối phó Đoan Mộc Hầu gia, đó là một cái cạm bẫy.

Sâu trong đôi mắt Trần Giám Thủ dấy lên ngọn lửa khác thường, lông mày hắn nhíu lại thật sâu, hỏi:

- Ai bảo ngươi đến nói với ta những lời này?

Quan viên trẻ tuổi này nói tiếp:

- Thân Huyền đại nhân bảo ta nói cho ngài biết, hắn không phải địch nhân của ngài.

Nói xong câu đó, quan viên trẻ tuổi này ngẩng đầu lên, sau đó trong miệng gã bắt đầu có máu tươi màu đen chảy ra, tiếp theo hai con ngươi của gã cũng biến thành màu đen, bắt đầu chảy ra những giọt lệ màu đen.

Trần Giám Thủ biết vị quan viên trẻ tuổi này đã đến khoảng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh, giọng điệu của hắn bình thường luôn rất chậm cũng đột nhiên trở nên dồn dập,

- Vì sao?

- Không chỉ bởi vì Thân Huyền đại nhân, mà còn bởi vì theo ý nghĩa nào đó mà nói, đại nhân ngài là tương lai của quận Lưỡng Giang chúng ta, ngài cũng đại biểu cho Trần gia chúng ta, cho nên ngài không thể xảy ra chuyện.

Khi nói xong câu đó, quan viên trẻ tuổi này liền ngã xuống, chết bên cạnh xe ngựa của hắn.

Trần Giám Thủ chậm rãi cúi đầu xuống.

Động tác của hắn cũng cực kỳ thong thả, chậm như rêu xanh chậm rãi sinh trưởng trong bóng tối.

......

......

Mân Sơn Kiếm tông, Bách Lý Tố Tuyết theo con đường băng như bạch ngọc đi tới đỉnh ngọn núi băng.

Mân Sơn Kiếm Tông càng lên cao càng lạnh, có loại quy tắc nguyên khí kỳ diệu, hàn khí trên con đường băng vượt xa tất cả băng tuyết trên thế gian, hơn nữa có tác dụng bài xích quỷ dị đối với hơi nước bên ngoài, hơi nước trong không khí đến nơi này sẽ bị đông lạnh thành sương trắng, nhưng lại không thể nào hạ xuống, bị hàn khí trên con đường băng này đẩy ra xa xa, lại bị gió núi thổi tan, phiêu bạt trong thiên địa một lần nữa.

Chỉ là hàn khí trên người Bách Lý Tố Tuyết hôm nay càng đậm hơn so với con đường băng này, mỗi một bước hạ xuống đều có nguyên khí màu trắng từ trên người y chảy xuôi ra, rơi vào trên con đường băng dưới người y, sau đó theo mặt băng vĩnh hằng tuyên cổ thấm vào bên trong, cho đến khi trong đó chậm rãi lộ ra màu xanh ngọc.

Gió núi lạnh thấu xương như đao, nhưng lại không thể thổi bay áo bào cua Bách Lý Tố Tuyết, tóc của y ở dưới nguyên khí bản thân chảy xuôi lại bay múa như tự có vần điệu ở phía sau, mang theo một loại hương vị thần thánh cực kỳ tự nhiên.

Y nhìn về phía Trường Lăng.

Giống như nhiều năm trước, phía trên Trường Lăng ngày nay mây mù dày đặc.

Nhưng khác biệt với năm đó, mây đen của Trường Lăng hôm nay phần lớn đến từ pháp trận Âm Vẫn Nguyệt ở vọng lâu, mà mây đen cùng thiên địa nguyên khí hỗn loạn đến cực điểm năm đó lại đến từ những Tu hành giả các triều đại trong thiên hạ đến giết chết Vương Kinh Mộng.

Đột nhiên khóe miệng y hiện ra một ý cười trào phúng lạnh như băng.

Gió mây trong thiên địa xung quanh Mân Sơn Kiếm Tông không có chút thay đổi, song y hiểu rất rõ, gió mây nơi này biến hóa rất nhanh sẽ vượt qua Trường Lăng hiện tại.

Năm đó có vô số người muốn giết chết Vương Kinh Mộng.

Bây giờ lại có vô số người đến để giết y.

Y rất kiêu hãnh.

Bởi vì tất cả mọi người trong thiên hạ đều không nhìn lầm y, đều biết tâm ý của y.

Y là một người yêu ghét rõ ràng như vậy.

Đối với Vương Kinh Mộng năm đó, y không có gì tha thứ hay không tha thứ, nhưng bất kể làm bất cứ chuyện gì, y đều thuận theo tâm ý của mình.

Bình Luận (0)
Comment