Khi y thu hồi ánh mắt ở chỗ cao nhất của ngọn núi này, không còn nhìn về phía Trường Lăng nữa, trên người y cực kỳ tự nhiên chảy ra một luồng chân nguyên bản mệnh.
Luồng chân nguyên bản này cực kỳ cô đọng nhưng lại có bản chất khác biệt so với chân nguyên thấm vào con đường băng dưới chân y lúc trước, mang theo một loại hương vị đặc biệt, giống như là một bộ phận sinh cơ của y, một bộ phận tu vi đều ngưng tụ vào trong luồng chân nguyên bản mệnh này.
Luồng chân nguyên bản mệnh cô đọng đến cực điểm này theo con đường băng chậm rãi chảy xuống, từ tinh khiết vô sắc lúc ban đầu đến giống như dính vào bên trong con đường màu xanh, biến thành dòng chảy màu xanh, lại rút ra một bộ phận lực lượng bản nguyên của pháp trận bên trong con đường băng này, sau đó như nước chảy chậm rãi chảy vào một gian phòng băng phía dưới con đường này.
Cửa phòng băng này lập tức theo đó phủ đầy vô số vết nứt nhỏ như mạng nhện, trong nháy mắt, cánh cửa băng này đã hoàn toàn vỡ thành vô số vụn băng bén nhọn, bắn ra ngoài.
Trong phòng băng là Tạ Nhu đang bế quan tu hành.
Cả người nàng vốn bao bọc trong băng tinh trong suốt giống như ngủ say, nhưng lúc này, ánh mắt nàng mở ra.
Trong khí hải của nàng có ánh sáng chợt lóe, trong nhận biết của nàng lại tựa như đột nhiên đến bờ biển, nhìn thấy quang ảnh hão huyền cực lớn nhưng không thể nhìn rõ ràng, trong nháy mắt tiếp theo, nàng tựa như nhìn thấy ảo ảnh một thanh kiếm, chẳng qua là không chạm tới được.
Nàng cực kỳ khiếp sợ, không thể lý giải được sự huyền diệu biến hóa trong này, thế nhưng lại mơ hồ có thể khẳng định, nhất định có thời cơ kinh người gì đó đã phát sinh.
- Ngươi có biết vì sao trong nhiều học sinh như vậy, rốt cuộc sao ta chỉ chọn ngươi và Tịnh Lưu Ly làm thân truyền không?
Bách Lý Tố Tuyết đứng ở cuối đường băng nhìn nàng, phảng phất như đứng trong mây, đứng trong gió trời, thân ảnh vô cùng cao lớn.
- Đệ tử không biết.
Tạ Nhu có chút khẩn trương nói. Đáp án trước tiên hiện lên trong đầu là bởi vì nàng là trưởng nữ của Tạ gia ở Quan Trung, mà Tạ gia phú khả địch quốc. Tuy nhiên trong tiềm thức của mình, nàng đã thầm khẳng định rằng đó không phải là câu trả lời đúng.
- Tịnh Lưu Ly không thể nghi ngờ có được thiên phú tốt nhất trong thế hệ người tu hành trẻ tuổi của Trường Lăng hiện tại, nhưng từ một mức độ nào đó mà nói, tính tình của ngươi càng giống ta.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn Tạ Nhu còn không dám đứng lên, cực kỳ đơn giản nói:
- Cho nên nàng có thể tiếp nhận truyền thừa của Mân Sơn Kiếm Tông, mà ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của ta.
Tạ Nhu cực kỳ sợ hãi, không nhịn được theo bản năng nói:
- Chẳng lẽ ngài không đại biểu cho Mân Sơn Kiếm Tông sao?
Bách Lý Tố Tuyết đương nhiên nói:
- Ta đương nhiên có thể đại biểu cho Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng Mân Sơn Kiếm Tông hiển nhiên không thể đại biểu cho ta.
Tạ Nhu nhìn bộ mặt lạnh lùng mà ngạo nghễ của y trong ánh mặt trời, rốt cục hoàn toàn hiểu được ý của y.
Nhân vật như y có thể trở thành Tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông, y đã sớm có được một ít đồ vật độc đáo. Một ít đồ vật mà Mân Sơn Kiếm Tông không thể nào dạy y.
Đối với một Tông môn mà nói, đây mới là một Tông sư chân chính.
- Thứ ta nên dạy đều đã dạy ngươi rồi.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn nàng một cái, sau đó xoay người lại, không nhìn nàng nữa:
- Nhưng trước khi ngươi thực sự lĩnh ngộ, đừng để người ta biết được thân phận của ngươi.
Tạ Nhu ngẩn người.
Dù nghe được những lời này nhưng nàng lại có chút khó hiểu.
Thân phận của nàng rốt cuộc ám chỉ cái gì?
Khóe miệng kiêu ngạo của Bách Lý Tố Tuyết chậm rãi vểnh lên, y không giải thích thêm gì nữa, bởi vì y biết sau ngày hôm nay, nàng tự nhiên sẽ hiểu được.
- Ngươi ra khỏi sơn môn đi, sẽ có người dẫn ngươi đi ra ngoài.
Y phất phất tay áo, một đạo ánh xanh hiện lên.
Trước mắt Tạ Nhu cũng xuất hiện một mảnh ánh xanh, nhưng trong nháy mắt sau đó, cảnh vật trước mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng không còn ở trên đỉnh núi, mà đang ở sơn cốc không thể thấy được bóng hình Bách Lý Tố Tuyết.
Trong sơn cốc này là một biển bụi gai, cũng là một cửa ải mà nàng từng đi qua trong Mân Sơn Kiếm hội.
......
Phòng băng mà nàng tu hành lúc trước đã hoàn toàn biến mất theo một mảnh ánh xanh, băng vụn hóa thành bột phấn bị gió núi thổi đi, tiêu tán trong thiên địa không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Bách Lý Tố Tuyết chắp hai tay đứng im ở cuối đường băng, phía trước người y chính là hư không.
Đỉnh vách đá này trở về yên tĩnh, không biết qua bao lâu, các nơi ở Mân Sơn Kiếm tông lại thoáng truyền đến một ít xôn xao, sau đó nhanh chóng bình ổn, lại trở về tĩnh mịch.
Bỗng nhiên ở giữa con đường ngọc xanh đi lên đỉnh núi lại chợt hiện ra một đoàn đỏ tươi chói mắt, giống như là vô số đóa hoa tươi nở rộ chợt bị cứng rắn nhét vào trong một mảnh thiên địa chật chội.
Bách Lý Tố Tuyết tựa như không hề có cảm ứng, vẫn lẳng lặng đứng chắp tay.
Lại cách hồi lâu, phía dưới con đường băng vang lên tiếng bước chân rõ ràng, sau đó băng tuyết màu trắng chậm rãi lộ ra màu đỏ tươi.
Một gã tướng soái mặc áo giáp màu đỏ tươi đẹp, trên lưng mang rất nhiều kiếm rốt cục cứng rắn chen vào phiến thiên địa bất động nơi đây, xuất hiện trên ngọn núi này.
Đây là một nam tử trung niên rất anh tuấn, dáng người gầy gò, nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt quá độ.
Rất nhiều thanh kiếm màu sắc khác biệt như công xòe đuôi nở rộ ở phía sau gã, còn hoa lệ hơn so với bất kỳ áo choàng nào trên thế gian.
- Không thể tưởng được có thể đi lên dễ dàng như vậy.
- Bách Lý Tố Tuyết, ngươi quá kiêu ngạo.
Người nam tử trung niên này nhìn bóng lưng Bách Lý Tô Tuyết đắm chìm ở trong ánh mặt trời lại có vẻ có chút chói mắt mà mơ hồ, nói.
Để nói ra hai câu nói này nhìn như cực kỳ đơn giản, thế nhưng đối với người như gã và Bách Lý Tố Tuyết mà nói, trong đó lại hàm chứa rất nhiều cảm xúc kịch liệt và dụng ý.
Bách Lý Tố Tuyết vẫn không quay đầu lại nhìn gã, chỉ thản nhiên nói:
- Vậy ngươi dám xuất kiếm với ta sao?
Hô hấp của nam tử trung niên này đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tái nhợt và trong nháy mắt xuất hiện màu đỏ tươi khác thường, đồng thời hô hấp của gã đều trở nên nặng nề.
Gã cố ý khiêu khích Bách Lý Tố Tuyết, nhưng lại bị đối phương trực tiếp miệt thị, điều này khiến gã vô cùng phẫn nộ.
Nhưng gã không thể ra tay.
Bởi vì Bách Lý Tố Tuyết lúc này rõ ràng chỉ không nhúc nhích chắp tay đứng ở nơi đó, thế nhưng gã lại không thể nào bắt được khí cơ của y.
Y giống như là đã hòa cùng tòa núi này, phiến bầu trời này thành một thể, có thể tồn tại ở bất kỳ một chỗ nào.
Mặc dù gã có thể vận dụng rất nhiều kiếm trong nháy mắt, thế nhưng lại không có cách tập trung khí cơ của đối phương, vậy cho nên kiếm của y sẽ không có khả năng thực sự tiếp xúc với thân thể Bách Lý Tô Tuyết.
Ai cũng biết Bách Lý Tố Tuyết rất kiêu ngạo.
Nhưng y chỉ đứng ở nơi đó, lại làm cho một gã Vương hầu Đại Tần phẫn nộ cực độ lại hoàn toàn không cách nào ra tay, đây chính là tiền vốn khiến y đủ kiêu ngạo.
Phẫn nộ mà không thể ra tay chính là bất đắc dĩ cùng nhụt chí.
Hào quang sáng bóng bên trên áo giáp trên người cùng trường kiếm sau lưng nam tử trung niên này nhanh chóng ảm đạm xuống, giống như hoa tươi nở rộ sắp khô héo.
Khuôn mặt tái nhợt của gã cũng bắt đầu trở nên u ám, trong lòng gã hiểu được vì sao vị nữ chủ nhân trong Hoàng cung ngay từ đầu không muốn để cho mình lên núi, mà muốn gã và Lệ Hầu ở lại dưới chân núi.
Không cho gã lên núi cũng không phải bởi vì không muốn phân chia quá nhiều lợi ích cho gã, mà do ngay từ đầu nàng đã xác định, gã chênh lệch với Bách Lý Tố Tuyết quá nhiều, thậm chí không có cách nào bức y xuất thủ.
Đúng lúc này, gió phía trên ngọn núi giống như bị ai đột nhiên rút đi, tiếng gió chợt biến mất.
Ngay cả một mảnh mây trôi phía trên gã cũng giống như bị bẻ đi một góc, có một tia sáng khác thường rơi xuống trên người gã, chiếu sáng bộ mặt xám xịt của gã.