Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 633 - Q7 - Chương 56: Ai Tới

Q7 - Chương 56: Ai tới Q7 - Chương 56: Ai tới

Theo ánh sáng khác thường này chiếu xuống, một gã nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng đã lặng yên xuất hiện ở một bên khác của con đường băng

Khuôn mặt và vóc người của hắn đều rất bình thường, nhưng khí tức toàn thân lại tản ra hương vị cực kỳ sạch sẽ.

Thế cho nên thân thể của hắn đương nhiên không thể nào sạch sẽ trong suốt như thủy tinh cùng một ít bảo thạch, nhưng lại cho bất cứ Tu hành giả nào đều có cảm giác chỉnh thể trong suốt tinh khiết đến cực điểm.

Chỗ này đã có một người đến trước khi nam tử trung niên mặc chiến giáp màu đỏ tươi nơi này, chính là Độc Cô Hầu.

Song khi đến bên cạnh Độc Cô Hầu, hắn lại không làm ra bất kỳ hành động thi lễ nào, thậm chí yên lặng không nói ra một câu.

Bởi vì hắn cũng là một Vương hầu.

Hắn là Đoan Mộc Hầu đủ để ngồi ngang hàng với Độc Cô Hầu.

Con trai của hắn chính là Đoan Mộc Tịnh Tông từng xuất hiện trong Mân Sơn Kiếm hội lúc ấy, cũng là địch nhân từ khi còn nhỏ của Lệ Tây Tinh.

Hai đại Vương hầu của vương triều Đại Tần tề tụ, khi hắn sóng vai đứng bên cạnh Độc Cô Hầu, một tia sáng khác thường từ mây bay trên bầu trời rơi xuống vẫn chiếu vào trên người Độc Cô Hầu như cũ.

Một cỗ khí tức cực kỳ sạch sẽ kích động ở bên trong không khí chung quanh, một loại hương vị vui sướng quét qua vẻ lo lắng quanh người Độc Cô Hầu.

Độc Cô Hầu hiển nhiên cũng hiểu được đối phương có ý gì.

Gã ngẩng đầu một lần nữa, nhìn thẳng Bách Lý Tố Tuyết phảng phất như đang đứng trên mây.

Trên thân những thanh kiếm như khổng tước xòe đuôi trên lưng gã tỏa ra từng đạo hào quang chói mắt, hai cỗ khí tức khổng lồ dũng mãnh bắn tới đỉnh ngọn núi băng này.

Khi hai đạo khí tức khổng lồ này vọt tới dưới chân mình, khóe miệng Bách Lý Tố Tuyết chỉ ngạo nghễ vểnh lên, sâu trong con đường băng dưới chân y có một luồng khí tức lạnh lẽo chảy ra, cuộn vào lòng bàn tay y.

Trong tay y xuất hiện một mảnh bông tuyết trong suốt.

Mảnh bông tuyết trong suốt này bay thẳng ra chỗ hư không trước người y.

Trên bầu trời giống như có thêm một tia chớp vô hình, ánh sáng từ trong một đám mây chiếu xuống bị xé rách dễ dàng.

Trong nháy mắt tiếp theo, gió núi vẫn như trước, tuyệt đối tĩnh lặng biến mất, tất cả trở nên không có bất kỳ khác biệt gì so với lúc trước.

Phảng phất không có bất cứ chuyện gì phát sinh, Độc Cô Hầu cùng Đoan Mộc Hầu hoàn toàn an tĩnh lại, lẳng lặng đứng im bất động.

Khuôn mặt hai người không chút gợn sóng, tựa như hào quang trong đó chỉ ảm đạm một chút, thế nhưng trong lòng lại như giận dữ bão biển cuồng bạo, nhất là đối với bản thân Độc Cô Hầu không nên xuất hiện ở chỗ này trong lòng lại càng kích động không thôi.

Gã muốn thử kiếm của Bách Lý Tố Tuyết, vốn ở trong tưởng tượng của gã, mặc dù mình không bằng y thì tuyệt đối cũng không có khả năng chênh lệch quá xa, nhưng giờ phút này gã cộng thêm Đoan Mộc Hầu lại không thể bức Bách Lý Tố Tuyết xuất thủ như trước.

Bách Lý Tố Tuyết đã cường đại đến mức này, như vậy trong trận sát cục mà Trịnh Tụ và Nguyên Vũ cùng quyết định, rốt cuộc ai mới là người thực sự đưa ra sát kiếm? (sát kiếm: kiếm quyết định mạng sống)

......

Dưới sườn núi Nam Lộc bên ngoài Mân Sơn Kiếm tông, bởi vì mùa xuân nước mưa càng nhiều, cho nên đã tạo thành một mảnh hồ cạn nho nhỏ.

Vào mùa hè, phiến hồ cạn này sẽ biến mất này vốn nằm trong pháp trận sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông, mà hoàn toàn không lộ ra bên ngoài.

Song ngay từ lúc Độc Cô Hầu leo núi trước đó, một ít nguyên khí quấy nhiễu tầm mắt bên ngoài đã biến mất, rất nhiều cảnh vật lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người một cách rõ ràng.

Một bên hồ cạn này, hiện tại đang có một chi quân đội đóng quân, chi quân đội này là Thần Tàng quân Hoành Sơn thuộc Hoành Sơn Hứa Hầu, mấy tướng lĩnh cầm đầu cũng là Tông sư tiếng tăm lừng lẫy của Trường Lăng.

Hiện tại ánh mắt mấy gã tướng lĩnh đã lướt qua phiến hồ cạn này, rơi vào trong rừng dưới chân núi phía sau hồ cạn, vẻ mặt hơi lạnh lẽo, tựa như đồng thời cảm ứng được bên trong đang phát sinh chuyện gì.

Sâu trong rừng, có một Tu hành giả dáng người nhỏ gầy đang đi lại.

Tu hành giả này mặc quần áo màu đen rộng thùng thình, mang theo nón trúc đủ để che giấu mặt mũi, không thể nhìn ra tướng mạo.

Ngay khi thần sắc của mấy tướng lĩnh Thần Tàng quân này hơi rùng mình, đế giày bằng vải mềm cùng lá rụng dưới chân Tu hành giả này chợt phát ra tiếng ma sát như kim thiết, hàng trăm ngàn lá khô như tuyết bay bay lả tả ra ngoài, mang theo một loại khí tức cực kỳ thô bạo. (tiếng kim thiết: tiếng kim loại giao nhau)

Hơn mười gốc cây cổ thụ cứ như vậy bị lá khô này xoắn thành mảnh vụn bay, theo một đạo kiếm quang sáng lên, ngăn cản cỗ khí tức thô bạo này tiếp tục lan tràn ra bên ngoài, thân ảnh Lệ Hầu xuất hiện trên một khối núi đá đối diện với Tu hành giả này.

- Vậy mà là ngươi?

Nhìn Lệ Hầu mặc áo giáp màu vàng nhạt, Tu hành giả này phát ra giọng nói nữ tử sắc bén.

Lệ Hầu nghe được thanh âm này, trong lòng không khỏi cảm thán nữ chủ nhân trong Hoàng cung cường đại.

- Ta sẽ không lên núi, ngươi cũng không cần phải lên núi.

Hắn biết đối phương không có kiên nhẫn, cho nên rất trực tiếp nhìn nữ công tử Trần quốc mặc áo đen này, nói.

Tùy tiện phóng ra một đạo kiếm khí đã có được loại khí thế thô bạo bẩm sinh này, hiển nhiên chính là nữ công tử Trần quốc - Kỷ Thanh Thanh bị phá đi gương mặt kia.

Nghe được những lời này của Lệ Hầu, nàng hừ lạnh một tiếng cực kỳ thô bạo.

Nhưng trước khi nàng còn chưa lên tiếng, Lệ Hầu đã nói tiếp:

- Ta không muốn liều mạng sống chết cùng ngươi, hơn nữa vận khí của ngươi hôm nay thật sự rất tốt, vốn người Độc Cô Hầu Phủ cũng muốn cùng ta chờ ngươi ở chỗ này.

Hô hấp của Kỷ Thanh Thanh chợt chậm lại.

Cũng vào lúc này, sâu trong rừng phía sau lưng Lệ Hầu vang lên rất nhiều thanh âm rất nhỏ.

Một luồng sương mù xám lạnh lẽo lặng lẽ lan tràn ra.

Theo cỗ sương mù xám tràn ngập mà đến, có chín gã kỵ giả toàn thân lồng trong thứ áo giáp màu đen, giống như toàn thân từ kim thiết đúc thành xuất hiện ở phía sau Lệ Hầu.

Phía sau chín gã kỵ giả này còn có tiếng kim thiết chấn minh như thủy triều, càng nhiều quân sĩ cả người mặc kín áo giáp tràn ngập không gian trong rừng.

Nhìn Cửu Kỵ U Giáp cùng U Giáp quân đang tràn ngập tầm mắt, khí tức thô bạo trên người Kỷ Thanh Thanh không còn giãn ra ngoài nữa.

Nàng biết nếu ngay cả toàn bộ Cửu Kỵ U Giáp đều bị điều tới, vậy cho dù nàng liều chết ở chỗ này thì tuyệt đối cũng không có khả năng tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông.

- Trịnh Tụ đoán được ta sẽ đến Mân Sơn Kiếm Tông là bởi vì Bách Lý Tố Tuyết từng nói vì ta, cho nên ta có lý do tới nơi này liều mạng vì hắn.

Ánh mắt của nàng như thực chất xuyên qua lá khô rơi xuống, nhìn Lệ Hầu lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi thì sao, ngay cả đứa con mình cũng không giữ được, ngươi có lý do gì tới nơi này liều mạng?

- Không có cừu hận vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Lệ Hầu quay đầu nhìn thoáng qua những người cưỡi ngựa mặc áo giáp màu đen phía sau, nói:

- Lệ Hầu phủ không phải do chiến công của một mình ta dựng nên, Lệ Hầu phủ đương nhiên không có khả năng tồn tại chỉ vì một mình con ta.

- Ta rất muốn giết ngươi.

- Ta sẽ tìm cơ hội giết ngươi.

Kỷ Thanh Thanh nhìn Lệ Hầu nói ra hai câu đó.

Tất cả lá khô rơi xuống đất lại thô bạo từ trên mặt đất bay lên một lần nữa.

Thân ảnh Kỷ Thanh Thanh không ngừng lùi về phía sau, trong tích tắc đã biến mất trong khu rừng này.

Nhưng sát ý khủng bố phát ra từ trên người nàng vẫn quấn quanh rừng kiếm này như trước, xé rách tất cả lá khô thành bột, giống như thủy triều đánh vào trên người Lệ Hầu và U Giáp quân phía sau hắn.

Phía trên áo giáp màu vàng nhạt trên người Lệ Hầu dấy lên vô số đốm lửa nhỏ, trên người vang lên thanh âm chân thật như sóng lớn đánh vào nham thạch, thế nhưng hắn lại không nhìn phương vị thân ảnh Kỷ Thanh Thanh biến mất, hắn nhìn về phía cao của Mân Sơn Kiếm Tông, trong lòng hắn giờ phút này cũng đang nghĩ đến vấn đề giống như Độc Cô Hầu suy tư.

Nếu như đến lúc này còn không có ai có thể để cho Bách Lý Tố Tuyết thực sự xuất thủ, như vậy còn có người nào có đầy đủ tư cách cùng lực lượng để cho y ra tay đây?

......

Phía trước sơn môn của Mân Sơn Kiếm tông, có rất nhiều áo giáp đỏ tươi vỡ vụn theo máu tươi chảy xuống dọc theo đường núi màu xanh ngọc.

Mấy Tu hành giả tay ấn kiếm bản mệnh, không nhúc nhích nhìn máu tươi chảy xuôi, lướt qua mặt giày.

Đột nhiên bọn họ xoay người, hô hấp dừng lại.

Hai chiếc kiệu lớn với lọng che màu xám đồng thời xuất hiện trên con đường phía sau bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment