Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 634 - Q7 - Chương 57: Thiêu Đốt

Q7 - Chương 57: Thiêu đốt Q7 - Chương 57: Thiêu đốt

Hai chiếc kiệu lớn có lọng che màu xám này kỳ thật rất phổ thông, song hôm nay gió giục mây vần, người có thể xuất hiện ở nơi này há lại là Tu hành giả bình thường.

Mấy Tu hành giả dựa vào kiếm bản mệnh trấn thủ sơn môn Mân Sơn Kiếm tông này đều là cung phụng trong Hoàng cung vương triều Đại Tần, bọn họ biết hai chiếc đại kiệu có lọng che màu xám phổ thông này đến từ trong Hoàng cung.

Dựa theo quy củ của vương triều Đại Tần, tướng võ dẫn quân dùng chiến xa, một ít tướng lĩnh xuất thân từ quan viên các ty lại dùng xe ngựa, còn quan viên không phải xuất thân từ tướng lĩnh cùng một ít quý tộc thì dùng kiệu lớn.

Kiệu lớn đến từ trong Hoàng cung, thân phận lại ở trên những người cung phụng như bọn họ, như vậy người trong hai chiếc đại kiệu lọng che màu xám này cũng chỉ có thể là hai tướng!

Địa vị của Nghiêm tướng và Lý tướng vẫn luôn vượt trội so với những Ty thủ và Vương hầu kia, địa vị của bọn họ hoàn toàn phụ thuộc vào lực lượng cùng quyền thế mà bản thân bọn họ nắm giữ.

Thiên hạ ai cũng biết hai tướng Đại Tần cường đại, nhưng mà chính bởi vì bọn họ quá mức siêu nhiên, tựa như hoàn toàn không cùng một cấp độ cùng những quyền quý kia, cho nên ai cũng không nghĩ tới sẽ là bọn họ đến.

Ai cũng không ngờ, hai tướng này sẽ tự mình hàng lâm, lấy thân phận Tu hành giả đến chiến đấu.

Theo hai chiếc kiệu lớn này đến gần, nhìn Lệnh phù treo ở hai bên chiếc kiệu lớn này, tâm tình của mấy Tu hành giả này càng ngày càng rung động, lồng ngực bị áp lực vô hình đè nén đến mức hòa toàn không cách nào hô hấp bình thường.

Lệ Hầu đang chờ đợi trong rừng.

Một gã kỵ giả mặc U Giáp đi tới bên cạnh hắn, thông báo tình hình hai chiếc kiệu lớn này đã xuyên qua sơn môn Mân Sơn Kiếm Tông lên núi.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Hầu tựa như không có bất kỳ động tĩnh gì, thế nhưng đuôi lông mày của hắn lại chậm rãi nhấc lên.

Một tia khí tức thô bạo tràn ngập trong phiến rừng tối tăm này lúc trước tựa như đã nhiễm đến đuôi lông mày của hắn.

......

Bách Lý Tố Tuyết lẳng lặng đứng ở đỉnh núi băng, chờ đợi hai chiếc kiệu lớn kia đến.

Mặc dù đông đảo quân đội và rất nhiều cung phụng ẩn nấp không ra, thậm chí bao gồm một ít thuộc hạ của Vương hầu rất ít khi trở về Trường Lăng đã vây quanh Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng những thứ này dường như cũng không có chút ảnh hưởng nào đối với tâm tình của y.

Tâm tình của y vẫn chạy xe khong, người và thiên địa hợp nhất như trước, bóng người ở đó, nhưng lại không thể bắt chặt được khí cơ.

Hai chiếc kiệu lớn đã xuất hiện trong nhận biết của Đoan Mộc Hầu và Độc Cô Hầu, song hai gã Vương hầu cường đại này lại không cảm thấy thoải mái gì, ngược lại lực chú ý của bọn họ càng thêm tập trung, mồ hôi to bằng đậu nành không ngừng từ trên trán nhỏ xuống.

Không dấu vết để tìm ra không chỉ để cho bọn họ không cách nào xuất thủ, mấu chốt nhất chính là bọn họ cũng không biết khi nào Bách Lý Tố Tuyết xuất thủ.

- Các ngươi đến trễ.

Khi hai chiếc kiệu cuối cùng cũng đi tới đỉnh núi này, Bách Lý Tố Tuyết chậm rãi xoay người lại, y lại giống như đã sớm đoán được hai tướng này sẽ tới, khinh miệt nói một câu này.

- Trên đường gặp được Tề tông của Linh Hư Kiếm môn, mặc dù không thể lưu hắn lại, nhưng cuối cùng lại hao phí thời gian.

Trong kiệu có lọng che màu xám bên trái truyền ra một thanh âm ôn hòa.

Khi thanh âm này vang lên, hai chiếc đại kiệu liền ngừng lại, rèm cửa xe gần như đồng thời được xốc lên từ trong ra ngoài.

Người nhanh như âm thanh, người từ trong kiệu lớn bên trái đi ra cũng có khuôn mặt cực kỳ ôn hòa, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ấm áp, làm cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác thân cận.

Vóc người của gã cũng là trung đẳng, không cao không thấp, mấu chốt nhất chính là khí tức trên người cũng rất bình thường, sẽ không làm cho người ta có cảm giác áp bách.

Người từ trong kiệu lớn bên phải đi ra lại hoàn toàn khác biệt với gã, thậm chí có thể nói là hoàn toàn đối lập.

Đây là một nam tử có khuôn mặt nhìn qua hơn năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, hơn nữa bộ xương rất rộng, trên người lão mặc một bộ áo choàng màu đen, tựa như một đám mây đen cực kỳ thâm trầm.

Ngũ quan của lão cũng rất hung lệ, hơn nữa còn có một cái mũi rất cao rất nhọn, điều này làm cho cả người lão giống như một con chim ưng rất khổng lồ, đều đang chuẩn bị săn mồi bất cứ khi nào.

Người có khuôn mặt ôn hòa, chính là Lý tướng.

Mà người như chim ưng đen săn mồi bất cứ khi nào thì lại là Nghiêm tướng.

Đây là miêu tả về hai vị thần tướng này trong một số quyển sách ở Trường Lăng, đơn giản mà chính xác.

- Không muộn. Chúng ta đi lên quá dễ dàng, còn sớm hơn so với dự đoán của ta, ngươi cực kỳ to lớn, hoặc có thể nói ngươi ngu xuẩn giống hệt như Vương Kinh Mộng.

Tính tình và phong cách làm việc của hai vị tướng này dường như cũng hoàn toàn khác biệt, Lý tướng nói Tề tông hiển nhiên là chỉ Tề Kim Sơn của Linh Hư Kiếm Môn, một trong năm người có địa vị siêu nhiên trong tông môn này, mặc dù gã không chút biến sắc nói ngẫu nhiên gặp Tề tông, cuối cùng bức đối phương rời đi, trong đó đương nhiên là có một phen đọ sức hung hiểm, dù sao gã cũng thừa nhận hao phí thời gian, đến trễ một chút. Thế nhưng lúc này vị Nghiêm tướng kia lại mở miệng, ngữ khí nghiêm khắc, cũng không thừa nhận đến trễ, trái lại còn nói đến sớm.

- Cũng chỉ có người của Mân Sơn Kiếm Tông mới có thể tự cứu được mình, còn lại những người rải rác này có thể phát huy được tác dụng gì.

Giọng điệu của lão không chỉ là nghiêm khắc, hơn nữa còn rất không khách khí, như đao phong không ngừng vang vọng ở trên ngọn núi này,

- Chẳng qua dọc theo đường đi này ngay cả đám người Thanh Diệu Ngâm cũng không gặp được, chính ngươi đã phái toàn bộ bọn họ ra ngoài, vậy còn có ai có thể cứu được Mân Sơn Kiếm Tông?

- Ta có thể đại biểu cho Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng Mân Sơn Kiếm Tông lại không chỉ có ta. Bách Lý Tố Tuyết lại có hứng thú nói chuyện với lão, đáp lại một câu.

- Chúng ta không thèm để ý ai là ai, chỉ để ý việc diệt trừ một ít người mạnh như ngươi.

Nghiêm tướng cũng không hề che dấu, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ người như vậy tồn tại ở triều đại khác hay triều ta.

- Quan điểm của ngươi cũng giống như ta.

Bách Lý Tố Tuyết nghe được lời nói như vậy lại cười cười, sau đó y nói tiếp:

- Chẳng qua người già sẽ chết, những cường giả đời cũ này cuối cùng cũng sẽ chết, mà mấu chốt nhất chính là sau khi những cường giả đời cũ này chết đi, ai có thể kìm giữ một thế hệ cường giả mới sẽ càng mạnh?

Tất cả mọi người nghe được đều hiểu ý bao hàm trong những lời này của Bách Lý Tố Tuyết.

Gió núi trên đỉnh núi băng này dường như đột nhiên trở nên mãnh liệt, những ngọn gió núi thổi qua hư không đều phát ra tiếng phần phật khi chiến kỳ bị thổi bay.

Sắc mặt hai tướng đều hơi ngưng tụ, nhưng còn chưa thấy nhiều biến hóa, thế nhưng khuôn mặt Đoan Mộc Hầu cùng Độc Cô Hầu trước đó đã đầm đìa mồ hôi lại chợt trắng như tuyết.

Nhiều Vương hầu từ khắp nơi dẫn thuộc hạ bí mật chạy tới Trường Lăng, thậm chí một ít Tu hành giả cường đại triều đại khác cũng được hứa nhận được lợi lớn mà bị mua chuộc, đây vốn là sát cục nhằm vào Mân Sơn Kiếm Tông và Bách Lý Tố Tuyết.

Song Bách Lý Tố Tuyết lại chưa từng muốn đi.

Đây cũng là sát cục của y.

Gió núi chợt mãnh liệt, hàn khí cũng càng nồng đậm, trong gió lặng yên hiện ra những viên sỏi băng trong suốt như bảo thạch, những viên sỏi băng này tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc nhàn nhạt, như ngọc xanh đập nát mà thành, khắp nơi trong thiên địa đều tràn ngập hương vị ngọc đá cùng vỡ.

Tất cả những người vây núi, bao gồm vô số quyền quý trong Trường Lăng lúc này đều đang suy nghĩ, nếu như sau ngày hôm nay, Bách Lý Tố Tuyết chết đi, Mân Sơn Kiếm Tông không còn tồn tại, điều này sẽ mang đến thay đổi như thế nào cho cả vương triều Đại Tần và thiên hạ này.

Song không ai nghĩ tới, trên ngọn núi hiện tại có hai gã Vương hầu cùng hai tướng, nếu hai tướng này đồng thời chết, vậy sẽ tạo thành rung chuyển cỡ nào đối với toàn bộ Trường Lăng cùng vương triều Đại Tần?

- Ngươi quả nhiên đủ kiêu ngạo.

Nghiêm tướng hít sâu một hơi, lúc lão cúi đầu, khuôn mặt như nam tử hơn năm mươi tuổi, nhưng khi lão ngẩng đầu lên, mặc dù khuôn mặt của lão trở nên càng thêm âm trầm, nhưng lão lại giống như nhanh chóng trở nên trẻ tuổi theo một hơi thở này.

Lão híp mắt nhìn Bách Lý Tố Tuyết, nói:

- Đã như vậy, ngươi còn chờ gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment