Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 635 - Q7 - Chương 58: Hai Tướng

Q7 - Chương 58: Hai tướng Q7 - Chương 58: Hai tướng

Nghe những lời này, khóe miệng Bách Lý Tố Tuyết hiện ra một tia trào phúng lạnh như băng.

Tia trào phúng này không phải nhằm vào Nghiêm tướng lúc này, mà là đối với người khác.

- Có người luôn thích lưu lại hậu thủ.

Y nhìn Nghiêm tướng, nói:

- Nguyên Vũ không có ở đây, người còn có thể có dụng tâm lưu lại hậu thủ so với hai người các ngươi trong Trường Lăng này cũng chỉ còn lại một mình nàng.

Nghiêm tướng trong nháy mắt hiểu được ý bao hàm trong những lời này của y, cũng cười lạnh,

- Ngươi cho rằng nàng sẽ đến?

- Mặc kệ có đến hay không, ít nhất cho đến bây giờ nàng vẫn không dám.

Bách Lý Tố Tuyết lãnh đạm mà khinh thường nói:

- Nàng luôn thích co rúc ở phía sau lưng người lấy chỗ tốt, đây chỉ là hành vi của kẻ trộm mà hoàn toàn không lên được mặt bàn, song nàng lại cố tình muốn lên được mặt bàn, thế cho nên nàng mãi mãi sẽ không thể nào đạt được ước nguyện như vậy.

Lông mày Nghiêm tướng nhíu thật sâu, ánh mắt híp lại thành một khe nhỏ.

Loại người có thân phận như Bách Lý Tố Tuyết trào phúng, càng làm cho người ta không cách nào phản bác.

Nhưng vào lúc này, Lý tướng vẫn ôn hòa nghe chợt nói:

- Chỉ có sống lâu mới có thể lên được mặt bàn.

Bách Lý Tố Tuyết lắc đầu,

- Sống lâu không có ý nghĩa, một đời người rốt cuộc có thể đứng cao bao nhiêu mới có ý nghĩa.

Y đứng rất cao.

Tựa như đứng ở trong hư không.

Từ vị trí hai tướng nhìn về phía y, y giống như là đứng ở chỗ cao nhất trên bầu trời.

Hai tướng đều trầm mặc.

Bởi vì trong đáy lòng bọn họ không thể không thừa nhận, dựa theo quỹ tích bọn họ tuân theo, cả đời này sẽ không có khả năng đạt tới độ cao của Bách Lý Tố Tuyết cùng vài người khác.

- Hôm nay ngươi sẽ là người đầu tiên chết.

Ánh mắt Bách Lý Tố Tuyết rơi vào trên người Lý tướng,

- Ngươi mặc dù bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nhưng vì đứng đến vị trí không thể coi là quá cao như hôm nay mà ngay cả người nhà thân cận nhất thì ngươi cũng có thể bán đứng. Lý gia định ra luật, rõ ràng đều là ngươi chủ quản, vì bình ổn lửa giận của cựu quý tộc quyền quý, ngươi lại cắt xén không còn một mảnh, hy sinh toàn bộ Lý gia. Người như ngươi, trong bất kỳ sách cổ nào đều được quy thành cầm thú.

Nghe được "Người đầu tiên chết", ánh mắt Lý tướng kịch liệt chớp động vài cái, nhưng khuôn mặt của gã lập tức trở lại như thường, gã kiên nhẫn nghe xong những lời này của Bách Lý Tố Tuyết, sau đó nói:

- Ít nhất Lý gia còn có thể còn lại ta, ít nhất còn có thể làm thành chuyện muốn làm. Nếu không thì sao? Giống như Thương gia ư? Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

- Giống như Thương gia, ít nhất ta sẽ giúp những người còn lại của gia tộc này, mà sẽ không giết nàng.

Bách Lý Tố Tuyết nói một câu này, sau đó y xuất thủ.

Nơi này là Mân Sơn Kiếm Tông, vốn chính là thiên địa thuộc về y, vậy cho nên y muốn khi nào ra tay thì sẽ lập tức làm được, chỉ cần thuận theo tâm ý của mình.

Xuất thủ khi tâm cảnh thích hợp nhất cũng là lúc kiếm ý hoàn mỹ nhất, là thời điểm y cường đại nhất.

Chỉ thấy y không có bất kỳ động tác nào, nhưng con đường băng giữa y và hai tướng, Đoan Mộc Hầu cùng Độc Cô Hầu lại là nứt ra từng bậc.

Khí tức cực kỳ tự nhiên, giống như một hồ nước mùa xuân, mang theo quá nhiều mảnh mưa bụi nhẹ nhàng, cuối cùng nước tràn ra, tràn qua các bậc thang bên cạnh hồ.

Ngoại trừ y ra, tất cả mọi người vẫn không thể nào ra tay trong loại yên tĩnh tự nhiên này.

Bởi vì dù là trong nhận biết của hai tướng, Bách Lý Tố Tuyết đều như ẩn như hiện ở trên bầu trời, tựa như sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt.

Ra tay sẽ thất bại, vậy ra tay sẽ không có ý nghĩa.

Phiến thiên địa trên đỉnh núi Mân Sơn Kiếm Tông giờ phút này giống như thiên địa đặc hữu của Bách Lý Tố Tuyết.

Nghiêm tướng trong lòng rất khẩn trương, song lúc này lão vẫn cảm thấy rất buồn cười.

Linh Hư Kiếm Môn cùng Mân Sơn Kiếm Tông vẫn luôn được đặt song song nhau, là những tông môn dùng kiếm mạnh nhất được thiên hạ công nhận.

Thế nhưng hiện tại, Linh Hư Kiếm Môn giống như một câu chuyện cười.

Bởi vì lúc này, thứ Bách Lý Tố Tuyết vận dụng đầu tiên không phải là bí kiếm cường đại nào đó của Mân Sơn Kiếm Tông, mà lại là bí kiếm của Linh Hư Kiếm Môn!

Nếu ẩn nấp thân thể trong hư không, kiếm ý động vẫn khiến cho đối phương không nắm bắt được như cũ, bản thân loại bí kiếm này chính là thủ đoạn chí cao trong Kiếm kinh của Linh Hư Kiếm Môn, bí mật bất truyền.

Song Bách Lý Tố Tuyết thân là người của Động Sơn Kiếm Tông, vậy nên y không có khả năng đạt được truyền thừa của Linh Hư Kiếm Môn, nhưng lại dễ dàng thi triển ra thủ đoạn cường đại của tông môn này.

Nhìn bốn người khẩn trương đến cực điểm lại chỉ có thể cảnh giác phòng ngự mà không làm ra động tác nào khác, Bách Lý Tố Tuyết rất tự nhiên vươn tay ra.

Động tác của y cực kỳ rõ ràng, tay phải xoay chưởng lên trên, không có bất kỳ sát ý kinh khủng nào chỉ về phía bất kỳ một người nào trong bốn người này, nhưng trong con đường băng vỡ vụn tuôn ra hàn khí trong suốt mà mắt thường có thể thấy được, hiện ra từng mảnh bay lên bốn phía bầu trời.

Những hàn khí này thậm chí không làm cho hai tướng cùng hai gã Hầu gia trên đỉnh núi này cảm thấy càng thêm rét lạnh, thế nhưng lại kết thành Tinh cách trong suốt tương liên chặt chẽ ở bốn phía hư không. (tinh cách: những khối tinh thể trong suốt)

Thủ đoạn này khiến nơi đây biến thành một lĩnh vực tuyệt đối chân chính, gần như tất cả Tu hành giả có khả năng cảm nhận thiên địa nguyên khí đều bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài.

Chỗ này biến thành thế giới của Bách Lý Tố Tuyết.

Sắc mặt Nghiêm tướng trở nên cực kỳ khó coi, mấy âm tiết phức tạp tuôn ra từ trên môi lão.

Đây là một loại phương pháp chấn động hô hấp cực kỳ huyền ảo, sinh ra công dụng chính là trong nháy mắt kích phát tiềm năng lớn nhất của ngũ tạng.

Theo thanh âm thê lương huyền ảo xuất hiện, bầu trời phía trên đỉnh núi băng này đột nhiên tối sầm lại.

Trong tay lão xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, sau đó trực tiếp chém ra phía trên con đường băng phía trước!

Đen, xám là tông màu chủ đạo của Trường Lăng, huyền thiết của Trường Lăng sau khi trải qua luyện chế cũng hiện ra màu đen, trường kiếm màu đen ở vương triều Đại Tần là thứ phổ thông nhất, thế nhưng thanh trường kiếm màu đen này của lão lại giống như đốt trúc, là từng đốt nối lại với nhau. (huyền thiết: sắt đen)

Hơn nữa trong mỗi một đốt của thân kiếm này còn có khe hở, lấp đầy bên trong đều là chân nguyên bản mệnh tinh thuần nhất của lão.

Theo lão chém ra một kiếm này, trong không khí phía trước lập tức phát ra một loạt tiếng vỡ vụn.

Không khí bị kiếm khí của lão nhanh chóng đè ép giống như thể rắn thon chắc, song trong nháy mắt tiếp theo lại phát ra vô số tiếng vang như giọt dầu rơi trên miếng sắt đã bị đốt đỏ.

Vô số khói xanh theo kiếm khí của lão khuếch trương ra bên ngoài.

Từng đường khói xanh này giống như từng rắn độc phun ra khí độc, ăn mòn và tiêu hao thiên địa nguyên khí trong phiến thiên địa này.

Đây là lấy độc trị độc.

Hai tướng chính là hai tướng, vừa ra tay chính là thủ đoạn không tầm thường.

Bách Lý Tố Tuyết muốn lấy rét lạnh cực độ để đóng băng phong bế thiên địa nguyên khí bên ngoài, vậy lão muốn khiến cho y cũng không thể vận dụng được thiên địa nguyên khí ở bên trong.

Bản thân kiếm bản mệnh của y ẩn chứa kịch độc, lúc này vô số khói xanh điên cuồng như rắn độc này có thể khiến ngọn núi này tràn ngập kịch độc trong nháy mắt.

Trong tay Lý tướng lúc này xuất hiện một đường ánh vàng.

Có thể sánh vai cùng Nghiêm tướng, hơn nữa cùng đi đến trên đỉnh núi này giết Bách Lý Tố Tuyết, gã đương nhiên sẽ không hề yếu hơn Nghiêm tướng.

Nhưng hiện tại theo đường ánh vàng này xuất hiện cũng không phải là kiếm ý, mà là một đạo Phù ý.

Ánh vàng tỏa ra trong tay gã chính là một trang giấy màu vàng.

Văn tự cổ xưa trên trang giấy màu vàng này chính là từng cái Phù văn, khi chân nguyên bản mệnh trong cơ thể gã tràn vào những Phù văn này, những Phù văn bắt đầu phát sáng, sau đó ánh sáng màu vàng bắn về phía bầu trời, lạc ấn ra từng cái Phù văn cổ xưa trên tinh bích do Bách Lý Tố Tuyết ngưng tụ ra.

Trong Phù văn màu vàng lại có từng cây gai băng màu tuyết trắng được sinh ra.

Thân thể Lý tướng chậm rãi hạ xuống, đá cứng dưới chân gã giống như biến thành bùn đất mềm nhũn.

Động tác của gã cũng trở nên cực kỳ phí sức, song gã lại tựa như có thể biến hóa ngược một bộ phận lực lượng của Bách Lý Tố Tuyết để cho bản thân sử dụng.

Đoan Mộc Hầu cùng Độc Cô Hầu lúc này vẫn không cách nào ra tay.

Đây dường như là một lĩnh vực mà bọn họ không thể can thiệp.

Cho nên hai người cực kỳ tự nhiên chia nhau đứng ở bên cạnh hai tướng, giống như biến thành tôi tớ của hai người này.

Bình Luận (0)
Comment