Căn bản không tiếp xúc thực sự giữa kiếm và kiếm, không có lực lượng cường đại trùng kích đến bên người đối phương, nhưng bất kể là Bách Lý Tố Tuyết hay là Nghiêm tướng cùng Lý tướng ra tay lúc này, đều là có ý đồ dùng thủ đoạn thay đổi pháp tắc nguyên khí trong phiến tiểu thiên địa này, đều muốn biến phiến tiểu thiên địa này thành lĩnh vực độc quyền của mình. (tiểu thiên địa: một mảnh trời đất nhỏ)
- Bắt đầu rồi.
Trong rừng sâu dưới chân núi Mân Sơn Kiếm Tông, Lệ Hầu ngửa đầu nhìn chỗ cao nhất của tông môn này, sâu trong đôi mắt lóe lên hào quang rung động.
Lúc này pháp trận sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông đã hoàn toàn bị tổn hại, mặc dù đỉnh núi cao nhất là mây trắng phủ kín, nhưng hiện tại vẫn có thể thấy rõ ràng có một tầng tường ngăn trong suốt bao phủ toàn bộ ngọn núi, bên trong có vô số ánh vàng đang bay lượn.
Mỗi một lần ánh vàng trên vách ngăn trong suốt nhảy lên, đều sẽ chấn động ra bên ngoài một đạo sóng âm dạng xoắn ốc mà mắt thường có thể thấy được.
Từng đạo sóng âm này không ngừng đánh nát mây trên bầu trời, làm cho những đám mây vốn trắng nõn không tỳ vết này chợt xuất hiện vô số loại màu sắc diễm lệ.
Đối với Lệ Hầu mà nói, Bách Lý Tố Tuyết giao thủ cùng hai tướng có thể gọi là kinh diễm cùng rung động, nhưng đối với Tu hành giả dưới Thất Cảnh mà nói, chiến đấu như vậy chính là Thần Tiên chân chính đánh nhau, phàm nhân hoàn toàn không cách nào phỏng đoán.
Trong tiểu thiên địa, khi ngọn lửa độc màu xanh tràn ngập ra, hô hấp của Bách Lý Tố Tuyết cực kỳ tự nhiên bị phong bế lại.
Không chỉ là miệng mũi, ngay cả tất cả lỗ chân lông nhỏ ở da thịt trên người y khép lại, thân thể cả người bắt đầu lóng lánh ánh sao nhàn nhạt ra ngoài, tựa như cả người biến thành lưu ly.
Ánh mắt của y ngưng trọng hẳn lên.
Thần sắc trở nên ngưng trọng, tâm tình biến hóa cũng cực kỳ tự nhiên.
Kiếm độc của Nghiêm tướng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với y, nhưng cộng thêm Lý tướng ra tay, lại làm cho y bắt đầu cảm thấy áp lực rất nặng nề.
Trong rất nhiều năm qua, những nhân vật đứng đầu Trường Lăng này như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời mà không bao giờ gặp nhau, song bọn họ vẫn luôn chuẩn bị cho việc chiến đấu với đối phương, rất hiển nhiên giống như y hiểu rõ Trịnh Tụ và hai tướng, những người này cũng hiểu rõ y, cũng có chuẩn bị mà đến.
Hiện tại mảnh cổ phù trong tay Lý tướng chính là khắc tinh linh vực của y lúc này.
Thế nhưng không người nào có thể biết được tất cả bí mật của y.
Bởi vì từ rất nhiều năm trước, khi Vương Kinh Mộng không tin lời nói của y mà đi cùng một chỗ với Trịnh Tụ, y cũng đã phong bế toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông.
Vô số thanh âm vụn vặt vang lên.
Tầng tinh thể trong suốt bao phủ mảnh tiểu thiên địa này bắt đầu vỡ vụn, thân thể y ở trên đỉnh núi hơi chấn động, bên người cũng sáng lên vô số hào quang như vết nứt lưu ly, toàn bộ thân thể đã xuất hiện rõ ràng trong nhận biết của những người này.
Nhưng càng nhiều tiếng vỡ vụn lại đến từ dưới chân y, đến từ trong lòng núi này, đến từ sâu dưới lòng núi.
Đây là một loại âm thanh vỡ vụn từ gần tới xa, cực kỳ có tiết tấu.
Giống như sâu trong lòng núi có một tòa kiến trúc khổng lồ, đang bắt đầu sụp đổ từ trên đỉnh xuống, lại giống như có xiềng xích to lớn đang vỡ vụn từng chút một.
Trong ánh mắt hai tướng đầu tiên xuất hiện thần sắc không thể tin được.
Chỗ sâu dưới Mân Sơn có một đạo hàn mạch, thế nhưng lúc trước, tất cả hàn khí trong đó đều bị Bách Lý Tố Tuyết rút ra, biến thành vách ngăn phiến thiên địa này, song lúc này dưới chân bọn họ lại tiếp tục tuôn ra hàn khí cực kỳ khủng bố.
Những tảng đá vỡ vụn trực tiếp bị thổi bay lên trên, sau đó trực tiếp bị đông lạnh thành bột phấn.
Oanh một tiếng, cho dù là núi lửa thực sự bộc phát cũng chỉ đến như vậy, một đoàn sóng khí khủng bố lật tung toàn bộ đỉnh núi, phun lên trên, điều khác biệt duy nhất chỉ là đây là dòng khí lạnh kinh người chứ không phải sóng nhiệt.
Hai tướng và thân thể hai gã Vương hầu đồng thời lơ lửng trên không, trong lúc khiếp sợ cực độ, hơn mười thanh kiếm trên lưng Độc Cô Hầu hóa thành sao băng khủng bố, bắn tới một đoàn bóng đen đang tuôn ra theo sóng khí bên dưới.
Đó là một đoàn bóng đen thâm trầm, trong nháy mắt khi cùng chạm vào hơn mười đạo kiếm quang này lập tức bắn ra vô số đóa hoa lửa.
Hoa lửa đến từ ma sát kịch liệt.
Những danh kiếm ẩn chứa nguyên khí cường đại của lão đủ để xuyên thủng kim thiết, song lại không cách nào phá vỡ một đoàn bóng đen đen kịt này, chỉ có thể không ngừng bắn bay, ma sát với bề mặt vật đoàn bóng đen kia.
Hoa lửa chói lọi không ngừng kéo dài xuống chiếu sáng bản thể đoàn bóng đen đen kịt này, chiếu sáng ngọn núi phía dưới.
Ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết ra, đồng tử bốn người còn lại đều kịch liệt co rút lại.
Thần sắc trên mặt bọn họ phức tạp đến cực điểm, cực kỳ đặc sắc.
Đây là một con Giao long.
Một con Giao long màu đen chân chính.
Đôi mắt của nó là một màu vàng đậm kỳ lạ, lấp lánh với thần thái lạnh lùng và mạnh mẽ.
Lân giáp màu đen trên người nó dày không biết bao nhiêu thước, phi kiếm xẹt qua trên người nó cũng chỉ giống như bút lông bôi qua tờ giấy, lưu lại từng dấu vết nông cạn.
Khí tức từ trong miệng nó phun ra rất tự nhiên mang theo rất nhiều hạt băng màu đen, trong mỗi một hạt băng màu đen giống như đang thai nghén bão táp.
Trên đời này có rất nhiều Giao long.
Rất nhiều Tu hành giả đã từng chém giết Giao long, ví dụ như Bạch Sơn Thủy hay là Dạ Sách Lãnh.
Thậm chí ngay cả quận Giao Đông cũng nuôi dưỡng Giao long cùng hải thú khổng lồ có thực lực tương đương.
Nhưng tất cả mọi người ở đây có thể khẳng định, những con Giao long và hải thú kia đều cường đại thua xa con Giao long hiện tại.
Bởi vì đây là U Long.
Trong truyền thuyết, thú cưỡi của U đế từng nhất thời vô địch của vương triều Đại U chính là Thần thú được nuôi dưỡng trong bức tường ảnh kiếm.
Bàn tay cầm phù vàng của Lý tướng bắt đầu không kìm được run rẩy.
Trương Phù vàng trong tay gã lúc này cũng đến từ thời đại vương triều Đại U, gã đương nhiên hiểu rất rõ thú cưỡi của U Đế lúc ấy cường đại cỡ nào.
Dư quang trong ánh mắt gã vẫn là hình ảnh Bách Lý Tố Tuyết đứng im ở trong hư không, thần sắc trên mặt y không có bất kỳ biến hóa nào. (Dư quang: hình ảnh được lưu giữ lại bên trong mắt)
Lúc này gã mới hiểu được vì sao khi Bách Lý Tố Tuyết nhìn về phía Trường Lăng, nhất là lúc nhắc tới Trịnh Tụ luôn luôn càng lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Bởi vì quận Giao Đông bắt đầu khởi nghiệp từ chính phương pháp thuần thú, chính là ỷ lại Giao long và hải thú cường đại.
Song Mân Sơn Kiếm Tông lại âm thầm nuôi dưỡng một con U Long của vương triều Đại U ngày xưa!
So sánh với con U Long này, những con Giao Long kia hoàn toàn không cách nào đánh đồng.
Lý tướng bắt đầu hoài nghi mình thật sự sẽ giống như Bách Lý Tố Tuyết nói, là người đầu tiên chết ở chỗ này.
Cho nên khi hai tay gã bắt đầu run rẩy, Phù vàng trong tay gã bắt đầu thiêu đốt.
Đây là "Phù vàng thế tội", trong truyền thuyết khi một vị Đế vương vương triều Đại U đăng cơ năm đó, bởi vì công pháp tu luyện quá mức thô bạo, khiến cho thiên địa nguyên khí không ngừng va chạm, thiên tai không ngừng, cho nên chế tạo một đạo phù vàng như vậy trấn áp nguyên khí của bản thân.
Hiện tại thiên địa nguyên khí còn sót lại trong tấm phù vàng này sau khi trải qua rất nhiều năm tháng sau đó lại bị phóng thích ra triệt để.
Từng đạo Phù văn đang thiêu đốt, biến thành từng ngọn lửa màu vàng, trào tới chỗ U Long cùng Bách Lý Tố Tuyết.
U Long từ sâu trong lòng đất lao ra cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Nó phẫn nộ, màu vàng đậm trong mắt trong nháy mắt biến thành đỏ thẫm.
Không có cái loại khí tức trong truyền thuyết kia, trước người nó trực tiếp xuất hiện một trận gió bão băng tuyết.
Băng tuyết bao vây ngọn lửa màu vàng, nhưng lại không hòa tan, giống như từng khối bảo thạch kỳ dị, đóng băng trên không trung.
Vào đúng lúc này, Bách Lý Tố Tuyết nhìn Lý tướng một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt, một tiếng vù chợt vang, trước người Lý tướng chợt xuất hiện một đạo kiếm quang nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, đồng thời còn chói mắt hơn cả tia chớp.
Đây là Tâm Niệm Kiếm.
Bí kiếm của Tâm Gian Tông!
U Long phun ra một hơi thở, vẫn tiếp tục phóng lên trên, nâng đỡ thân thể Bách Lý Tố Tuyết.
Nó trở thành thú cưỡi của y.