Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 708 - Q8 - Chương 36: Tòa Thành Di Động

Q8 - Chương 36: Tòa thành di động Q8 - Chương 36: Tòa thành di động

Điền Vũ Trạch cũng trầm mặc lại.

Vương Kinh Mộng và Lâm Chử Tửu, đây không thể nghi ngờ là tổ hợp cường đại và truyền kỳ nhất trong lịch sử chiến tranh mấy trăm năm qua.

Ba triều đại Hàn Triệu Ngụy, ngoại trừ chính sự của vương triều Đại Hàn lúc đó có chút hỗn loạn, đã bắt đầu đi xuống dốc, vương triều Đại Triệu và vương triều Đại Ngụy đều cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trước sau chỉ hơn mười năm, ba vương triều này đã bị vương triều Đại Tần nuốt chửng.

Trong những cuộc chiến tranh đó, bất kể âm mưu hay là dương mưu, tuyệt đại đa số đều có bóng dáng của Vương Kinh Mộng cùng Lâm Chử Tửu.

Nguyên Vũ khi đó thậm chí còn bị xem nhẹ vì cặp đôi này đã vượt xa phong thái của tất cả các danh tướng lúc bấy giờ.

Không chỉ ở phương diện chuyện trong quân đội, năng lực cùng sự kỹ càng của Lâm Chử Tửu bao trùm càng nhiều phương diện, gã có liên hệ mật thiết cùng rất nhiều tông môn lúc ấy, thậm chí còn là tông môn của triều khác.

Vương Kinh Mộng lúc ấy được xưng là đọc kinh tàng tu hành khắp nơi, trong đó ít nhất có một nửa kinh tàng là mật quyển của một số chốn tu hành không truyền ra bên ngoài, song những mật quyển này có thể đến trong tay Vương Kinh Mộng, lại chính là thủ bút của Lâm Chử Tửu. (mật quyển: quyển bí mật, không truyền ra bên ngoài)

Lúc ấy tất cả tướng lĩnh quân đội Đại Tần đều chỉ gọi Lâm Chử Tửu là quân sư, song uy vọng và tác dụng của gã lúc đó đâu chỉ là quân sư.

Dựa theo tình hình quân sự đáng tin cậy, Lâm Chử Tửu đã đến quận Giao Đông.

Trước mắt Đinh Ninh cưỡi rồng mà đi tới quận Giao Đông, tổ hợp đáng sợ này sẽ gặp lại nhau sau rất nhiều, đây đích thật là chuyện đáng lo ngại nhất.

Nhiều năm sau, có lẽ Lâm Chử Tửu sẽ bị lãng quên và xem nhẹ, nhưng đối với các tướng lĩnh như họ mà nói, thực sự không thể xem nhẹ gã.

Hải ngoại của quận Giao Đông đi sâu về phía đông, toàn bộ hành trình hơn mười ngày đêm đến hơn một tháng, có không ít hải đảo, phía trên có vài quốc gia nhỏ, mà một ít hải vực giữa các đảo quốc hải ngoại này từng là khu vực do những con hải thú khổng lồ chiếm giữ.

Quận Giao Đông mất hơn một ngàn năm, chém giết đại bộ phận hải thú trong đó, cũng thuần phục thành công một bộ phận hải thú như Đằng Xà, nhất là chém giết loài trai trong vực sâu dưới đáy biển, tàu thuyền đã có thể đi lại trong phiến hải vực này, một ít hải vực cũng sẽ không vì nguyên khí của những cự thú này quấy nhiễu mà màu sắc trở nên rực rỡ.

Nhưng hải ngoại của quận Giao Đông từ đông sang bắc, rất nhiều hải vực vẫn là nơi có ít dấu chân của người tu hành, thậm chí ngay cả vương triều Đại Tần cần mẫn thăm dò ngoài hải ngoại thì cũng chỉ có hải đồ đại khái của những nơi này, ngay cả trong đó rốt cuộc có bao nhiêu đảo cũng không thể đánh dấu rõ ràng.

Bên trong phiến hải vực này không chỉ có hải thú cường đại, còn có hàn phong cùng hàn lưu từ băng giá vĩnh cửu nơi cực bắc truyền đến. (hàn phong, hàn lưu: gió lạnh và dòng chảy lạnh)

Hàn phong dễ gây ra những cơn bão biến ảo khó lường, mà hàn lưu khi gặp luồng nước ấm sẽ làm cho dòng chảy dưới biển trở nên mãnh liệt và thay đổi khó lường.

Thế nhưng ai có thể nghĩ đến tổ tiên của quận Keo Đông kỳ thật đã nắm giữ một ít quy luật dòng nước, ai có thể nghĩ đến căn cơ ngàn năm của bọn họ kỳ thật ẩn sâu trong phiến hải vực này?

Lâm Chử Tửu cùng Trương Thập Ngũ hiện tại đang ở phiến hải vực này.

Con tàu dưới chân họ có hình tròn kỳ lạ, trong khi đáy tàu giống như một cái dùi đã bị mài đi góc nhọn.

Loại thuyền này chính là thuyền xoắn ốc do tổ tiên quận Giao Đông chế tạo, khi gặp phải bất kỳ biên độ nào lay động, chỉ cần Tu hành giả trên thuyền hơi dùng sức thì sẽ có thể vững vàng khống chế trọng tâm của con thuyền này, dù mưa gió thật lớn cũng khó bị lật úp.

Chỉ cần có thể lưu giữ một lượng nước ngọt và thức ăn nhất định trên thuyền này, thậm chí một ít dược vật mà Tu hành giả cần đến, liền có thể làm cho Tu hành giả sinh tồn cùng đi thuyền một thời gian rất dài ở trong loại hải vực này.

Song rất hiển nhiên, nếu không có hải đồ tuyệt mật của quận Giao Đông, gần như không có bất kỳ Tu hành giả trên đời nào có thể tiếp cận căn cơ chân chính của bọn họ (quận Giao Đông).

Bởi vì tổ tiên quận Giao Đông mất mấy trăm năm, thậm chí làm cho một số hải thú trong phiến hải vực này vốn đã rất cường đại và hung ác càng thêm dữ tợn, thậm chí lợi dụng một ít thủ đoạn của Phù khí, bố trí rất nhiều cơ quan hung hiểm ở dưới một ít mặt biển.

Rất nhiều điều thực sự khó tiếp cận ngược lại là do chính con người tạo ra.

Ngay phía trước Lâm Chử Tửu có một mảnh khu vực bị sương trắng bao phủ.

Gã và Trương Thập Ngũ không cố ý khống chế thuyền xoắn ốc, chỉ tự nhiên trôi nổi theo dòng hải lưu, mà mảnh sương trắng kia vẫn luôn chuyển động theo dòng hải lưu, chỉ là không hề có dấu hiệu tan biến.

Bên trong sương mù trắng có một bóng râm khổng lồ.

Lúc này dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có thể thoáng thấy rõ đó là một mảnh lục địa.

Mảnh lục địa kia rộng lớn ít nhất cũng bằng một thành trì bình thường trên thế gian, song sương trắng đang động, mà nó vẫn luôn ở trung tâm của đoàn sương trắng, điều này chứng tỏ phiến lục địa này cũng đang nổi lơ lửng.

Là quân sư Đại Tần có uy vọng từng vượt xa đám người Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, cả đời Lâm Chử Tửu đã gặp qua vô số thứ không thể tưởng tượng nổi, song gã chăm chú nhìn mảnh đất này, trong mắt vẫn tràn ngập khiếp sợ cùng cảm khái.

Gã nhịn không được phát ra thanh âm với Trương Thập Ngũ ở bên:

- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến quận Giao Đông chân chính lại là một mảnh lục địa trôi nổi như vậy, một tòa thành theo dòng hải lưu mà chuyển động đi khắp bốn phía như thế?

Trương Thập Ngũ không nói gì cười khổ.

Y cũng đang lâm vào rung động khó tả, trên mảnh lục địa trôi nổi kia, y nhìn thấy hình dáng của một số kiến trúc khổng lồ. Y không nhịn được nghĩ đến, trách không được Trịnh Tụ là nữ tử xuất thân quận Giao Đông này, khi tiến vào Trường Lăng lại có dã tâm lớn như vậy.

Y không lên tiếng, chỉ là hô hấp có chút nặng nề.

Lúc Lâm Chử Tửu nói chuyện cũng không hề vận dụng chân nguyên, thanh âm cũng không vang dội, cũng không có khả năng truyền ra rất xa trên mặt biển, song cũng vào lúc này, mảnh lục địa trôi nổi trong sương trắng tựa như kỳ tích này lại chợt bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ.

Theo cỗ khí tức đáng sợ này bộc phát, trên mặt biển vốn yên lặng chợt bộc phát hàng trăm hàng ngàn vòng xoáy, thuyền xoắn ốc của Lâm Chử Tửu cùng Trương Thập Ngũ bị sóng biển trực tiếp ném lên cao, cùng lúc đó vô số loài cá vốn không cảm thấy nguy hiểm nào bơi lội dưới mặt biển quá mức kinh hãi, dồn dập nhảy ra khỏi mặt biển.

Những loài các năm màu bảy sắc trong biển sâu như vô số bảo thạch bay ra khỏi mặt biển, bại lộ dưới ánh mặt trời, song trong nháy mắt sau đó, chúng nó lại bị một cỗ khí tức bàng bạc mà thô bạo xé nát, biến thành mưa máu cùng xương vụn, thổi về phía Lâm Chử Tửu và Trương Thập Ngũ đang đứng.

Sắc mặt Trương Thập Ngũ không có chút thay đổi nào, y chỉ dùng hai tay ấn nhẹ xuống, ổn định thuyền xoắn ốc bị sóng biển ném lên giữa không trung.

Lâm Chử Tửu nhíu mày, trên mặt lại xuất hiện thần sắc cổ quái, gã hít sâu một hơi, xác định ngửi được loại hương vị quen thuộc này, sau đó gã không nhịn được lắc đầu,

- Không nghĩ tới thứ này cũng trưởng thành.

Trương Thập Ngũ chậm rãi thúc giục chân nguyên, để cho thuyền xoắn ốc một mực theo sóng gió lui về phía sau, cho đến khi rời khỏi cỗ khí tức kia bao phủ, sau đó y lại nhìn Lâm Chử Tửu.

- Bằng vào chúng ta chỉ sợ cường công không được.

Lâm Chử Tửu đương nhiên nhìn ra được ý của hắn, lắc đầu nói:

- Chờ hắn đến.

Hai vai thoáng căng thẳng của Trương Thập Ngũ chợt buông lỏng một chút, nói:

- Chẳng qua lo lắng ngươi ngâm mình trong nước nhiều năm như vậy, hiện tại lại dừng lại ở trên mặt nước này, nhìn nước đã muốn nôn.

- Ngươi vậy mà rốt cục cũng nói ra chút chuyện cười.

Lâm Chử Tửu nở nụ cười, nói:

- Đó là nước sông, đây là nước biển, một cái nhạt, một cái mặn, vẫn có cảm giác tươi mới.

Bình Luận (0)
Comment