Trương Thập Ngũ nhếch miệng cười cười.
Mặc dù y không thể nhịn cười, nhưng y cảm thấy rằng đây không phải là một trò đùa.
Bất cứ ai bị nhốt rất nhiều năm ở trong loại thủy lao âm u không thấy mặt trời kia, ngửi mùi thối rữa trên người mình mà kéo dài hơi tàn, chỉ sợ khi thật sự ngửi được một ít mùi tanh của biển đều sẽ cảm thấy mới mẻ.
Y biết rõ sở dĩ Lâm Chử Tửu có thể chịu đựng được những ngày như vậy là bởi vì cừu hận mãnh liệt.
Con người có thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội ở một trình độ nhất định, nhưng sao có thể chấp nhận được sự phản bội của những người chung đụng bên mình sớm chiều?
Nhiều người có thể cùng nhau cười nói, sinh tử đồng tâm, liền chết trong sự phản bội đen đủi như vậy.
......
Quận Thiên Bình là châu quận gần các trấn Nam Tuyền nhất trong vương triều Đại Sở, lúc này cũng là nơi hội tụ ánh mắt của mọi người trong thiên hạ.
Bởi vì phần lớn tàn quân của vương triều Đại Sở đang tiến hành chém giết với truy binh của quân Tần ở vùng bình nguyên này.
Không giống như người tu hành, đại quân rút lui liên quan đến càng nhiều chi tiết.
Dọc đường phân tán an trí một ít người tị nạn cùng thương binh, quân đội kiềm chế cùng hiệp phòng lẫn nhau, có vài người thủ, có người rút lui, chỉ cần một khâu xảy ra vấn đề, chỉ sợ sẽ dẫn đến số lượng tử thương kinh người.
Tu hành giả xuyên qua một châu quận chỉ sợ chỉ cần một ngày đêm, song lượng lớn quân đội rút lui lại cần tốn thời gian gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần.
Nói là đại bộ phận tàn quân, trên thực tế sau khi rút lui khỏi quận Dương Sơn, hơn mười vạn quân Sở trên đường rút lui đã phân tán thành hơn trăm đội nhỏ, có người phải gánh vác sứ mệnh khác biệt ở ở ven đường, có người bị truy binh của quân Tần đánh tan.
Có một số quân Sở đã mất đi liên lạc với những đội quân còn lại, thậm chí bởi vì cách nhau quá xa, ngay cả tín hiệu pháo hoa chủ quân rút về các trấn Nam Tuyền cũng không thể nhìn thấy được, chỉ dựa vào bản năng của quân nhân chiến đấu trên mảnh đất này.
Tuyệt đại bộ phận quân Sở hơn mười ngày trước cũng đã mất đi cấp dưỡng, thậm chí ngay cả sức sống của chiến mã và thú kéo cũng không bằng với những quân sĩ ngoan cường này, không được ho ăn đầy đủ cùng bôn ba gian khổ trong thời gian dài, tuyệt đại đa số chiến mã cùng thú kéo đều chết đi, bị quân đội biến thành thức ăn. (cấp dưỡng: thức ăn và nước uống, thuốc mem được cung cấp)
Nơi mà rất nhiều đội quân đi qua, ngay cả cỏ hoang cũng gần như tuyệt tích.
Cũng không phải là bởi vì giẫm đạp, mà do rễ cỏ cùng vỏ cây đều biến thành đồ ăn để no bụng.
Bởi vì nóng ẩm, đồng thời cách đây không lâu đã chống chọi với một đợt dịch bệnh tập kích cho nên phần lớn da thị trên người đám quân sĩ đã bắt đầu thối rữa, ngón chân rất nhiều người đều đã dính lại với nhau, mà bụng của bọn họ bởi vì ăn thức ăn khó tiêu hóa trong thời gian dài mà trở nên cao cao, đồng thời do thuốc men thiếu thốn, rất nhiều người thậm chí chết vì xuất huyết dạ dày không thể đại tiện.
Song cũng không phải duy nhất quân Sở gặp phải tình huống thảm hại như vậy.
Không ngừng xâm nhập cảnh nội nước Sở liền mang ý nghĩa khoảng cách chiến trường quen thuộc càng ngày càng xa xôi, hơn nữa ngoại trừ muốn chiến đấu với quân Sở ra, ven đường cũng càng ngày có càng nhiều lực lượng kháng chiến gia nhập, có chút trong đó đến từ thôn trang tổ chức lực lượng tự phát, có người từ xa xa chạy tới trợ giúp quân đội, cũng có người đến từ quân riêng của một ít quý tộc, thậm chí có một số mã tặc cùng giặc cỏ cũng gia nhập chiến đấu như vậy.
Song mấu chốt nhất còn không phải là những chuyện này, quân Tần xem như một phương truy kích, đồng nghĩa với việc đại đa số thời gian sẽ không có thành lũy, không cách nào dùng khỏe ứng mệt, không mượn được ưu thế về địa hình. Hơn nữa bởi vì mệnh lệnh phía trên càng ngày càng nghiêm khắc, buộc bước chân của quân đội truy kích càng ngày càng nhanh, cho nên hậu cần của quân Tần cũng đã mất đi ưu thế. Nơi bọn họ tiến đến phần lớn đều là nơi quân Sở đi qua, thậm chí ngay cả một ít nguồn nước cũng bị bỏ thuốc độc.
Dọc đường có một số thôn dân vì trợ giúp quân Sở chống đỡ bọn họ truy kích, thậm chí tự mình đốt cháy thôn trang, cả thôn chỉ lưu lại khẩu phần ăn có hạn, toàn bộ thức ăn còn lại đều cung cấp cho quân Sở, mà toàn bộ những thôn dân này lại ẩn nấp trong núi rừng mà bọn họ quen thuộc.
Hiện tại trong thôn trang này đã hoàn toàn bị đốt thành đất trắng, trên mặt đất trải từng khối vải da dùng để che doanh trướng bị cắt xuống, loại vải da dày cộp này bị bày đầy đất trống trong thôn trang, hơn một ngàn cái.
Trên mỗi tấm vải da đều có một thương binh quân Tần.
Chỉ có hơn mười y sư đi lang thang giữa những người bị thương, nhưng trên cơ thể bọn họ đã không còn thuốc men, những gì mà họ có chỉ là một chút ít bông cầm máu và nước sạch.
Tiếng kêu rên đau đớn không thể kiềm chế đã tạo thành một mảnh đại dương bi thương tuyệt vọng.
Đội quân này là Thương Nam quân, là quân đội dưới sự cai quản của Ngụy Vô Tội.
Hiện tại tướng lĩnh cao nhất trong đội quân này là Trương Đồ và Điền Dung.
Trương Tuân là tráng hán nổi danh dưới trướng Ngụy Vô Tội, dáng người cực kỳ khôi ngô, lúc đứng thẳng như người khổng lồ, nhưng lúc này im lặng ngồi ở dưới gốc cây nhãn lớn nhất trong thôn trang này, thân hình gầy gò, mặc dù khoác áo giáp nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác đơn bạc như giấy, ngay cả xương gò má hai bên cũng bởi vì quá gầy mà nhô lên cao.
Gốc cây nhãn này cực thô, phần lớn cành lá đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa, nhưng bởi vì gần dòng suối nên nó có thể ngoan cường sống tiếp, dưới ánh mặt trời giữa trưa cuối mùa hè này, những cành cây đen kịt kia vẫn che khuất cho vị tướng lĩnh này có một chỗ râm mát.
Trong tay Trương Đồ bưng một cái chén đá, trong chén là cháo gạo nếp sền sệt, đây đã là món ăn tốt nhất mà đội quân này có thể có được.
Hắn đưa chén bát này đến bên miệng hai lần, nhưng lại buông xuống.
Không phải do thức ăn khó nuốt xuống, mà nghe những thanh âm kêu rên thống khổ kia làm cho hắn không cách nào an tâm.
- Còn muốn chấp hành quân lệnh sao?
Điền Dung nhìn thấy hắn buông chén đá xuống lần thứ hai, rốt cục không nhịn được mở miệng.
Hắn xuất thân Trường Lăng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, trong quân cũng được coi là mỹ nam tử, thế nhưng trong chiến đấu mấy ngày trước, da đầu của hắn đã bị phi kiếm gọt đi một ít, lúc này vải bông băng bó đã thấm vết máu khô tím đen, che đi nửa khuôn mặt của hắn, khiến cho hắn hiện tại không giống một tướng lĩnh quân Tần anh tuấn, ngược lại giống như một thủ lĩnh giặc cướp hung lệ khi rơi vào đường cùng.
- Thương vong của quân ta mỗi ngày vượt qua gấp đôi quân Sở. Nếu như tiến phía trước, chỉ sợ không đến mấy ngày, không có mấy người trong chúng ta có thể đứng.
Điền Dung hít sâu một hơi, khuôn mặt của y có chút vặn vẹo, lại đem thanh âm đè xuống cực thấp,
- Chúng ta đã bỏ lại hai nhóm người bị thương như vậy, kế tiếp cũng đã không có gì để mất. Ta không sợ chết, nhưng ngươi nên hiểu tại sao chúng ta lại vội vàng như vậy... Chỉ là cố hết sức tiêu diệt quân Sở, không cho bọn họ tiến vào quận Giao Đông!
- Vì bảo toàn quận Keo Đông mà hy sinh tính mạng của nhiều huynh đệ như vậy, theo nàng thấy có lẽ đáng giá, nhưng ta không cảm thấy như vậy.
- Chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng đối với những quân Sở này mà nói, bọn họ có hy vọng. Bọn họ sẽ có thể đợi đến khi các trấn Nam Tuyền tiếp ứng, nhưng những thuộc hạ chúng ta lại không có hy vọng.
- Ta có thể tiếp nhận quân lệnh chịu chết, nhưng không thể chấp nhận quân lệnh vì lời thì thầm của người nào đó mà hoàn toàn làm cho bọn họ tuyệt vọng.
Cuối cùng Điền Dung ngẩng đầu lên nhìn Trương Đồ, nghiêm túc nói:
- Nếu nhất định phải có người gánh vác tội lỗi việc vi phạm quân lệnh này, vậy thì ta sẽ gánh vác.
Trương Đồ đột nhiên nở nụ cười.
Cười đến cơ thể hắn phát run, cháo gạo nếp trong tay văng tung tóe trên mặt đất.
Điền Dung chưa bao giờ thấy hắn có phản ứng như vậy, không khỏi ngẩn người.
- Chúng ta đã cùng sống cùng chết ở biên quân bao nhiêu năm?
Trương Đồ khẽ cúi đầu, trên mặt đều là bóng râm lại hiện ra một loại hãnh diện lạnh lẽo,
- Đã cố hết sức, chẳng lẽ ta cũng không dám kháng lệnh? Ta không tin những người còn lại cũng không dám kháng lệnh!