Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 710 - Q8 - Chương 38: Cha Và Con Trai

Q8 - Chương 38: Cha và con trai Q8 - Chương 38: Cha và con trai

Một con đại bàng lượn lờ giữa những đám mây trắng.

Bên trên ngọn núi dưới mây trắng bao bọc, Hoàng đế Nguyên Vũ ngẩng đầu, chỉ nhìn nó một cái thì sinh cơ của nó chợt biến mất, theo một luồng Thánh quang nhạt nhẽo rơi xuống một bên doanh trướng của y.

Một gã thị vệ lặng yên không một tiếng động nhặt con đại bàng vừa mới bị giết chết này, giao cho tùy tùng phụ trách ăn uống sinh hoạt.

Rất nhanh thịt trên người con đại bàng này đã bị sơ chế thành thịt băm nhỏ, bỏ vào trong nồi cháo loãng.

Thịt đại bàng quá thô, cho nên không hề ngon, thế nhưng Hoàng đế Nguyên Vũ ngày thường cũng không chú trọng những khẩu vị này, mấu chốt nhất chính là có lẽ y khó có thể cho phép có sinh linh bay trên đỉnh đầu mình.

Khi hơi nóng hỗn hợp với mùi rau dại trong nồi bắt đầu bốc lên, Hoàng đế Nguyên Vũ buông hồ sơ trong tay xuống, đứng thẳng người dậy.

Y nhìn ra lãnh thổ xung quanh.

Thỉnh thoảng vẫn có hồ sơ được người hầu từ bốn phía giao tới.

Mặc dù đây là vùng đất hoang vu, nhưng bởi vì có sự tồn tại của y, dường như lại tự nhiên trở thành trung tâm của vương triều Đại Tần.

Điều quan trọng nhất đối với con người là ngoài việc nhìn thấy người khác rõ ràng, chính là có thể nhìn thấy chính mình.

Từ lúc bắt đầu tu hành đến khi bước vào Bát Cảnh, y đã gặp qua vô số Tu hành giả cường đại, thấy được vô số kỳ tài, y hiểu rõ so sánh với những thiên tài kia, nếu như nói mình có chỗ gì đặc biệt gì thì đó chính là làm bất cứ chuyện gì cũng đủ chuyên chú, đủ nghiêm túc, đủ đặt chân vững vàng xuống mặt đất.

Tu hành như thế, dụng binh như thế, mà trị quốc cũng như vậy.

"Ngươi biết không? Thứ khiến ta khinh thường ngươi nhất chính là thiên phú của ngươi quá mạnh, thế cho nên chuyện trị quốc bình thiên hạ vốn là chuyện rất cần cảm giác nghệ thuật, song bởi vì tu vi của ngươi quá cao, lại biến thành thuần túy dựa vào vũ lực sẽ có thể quyết định tất cả chuyện thô bỉ. Sự tồn tại của một người như ngươi luôn luôn là mối đe dọa lớn nhất. Cho dù ngươi dẫn quân phá vỡ ba triều đại Hàn, Triệu, Ngụy, nhưng vương triều Đại Tần ta lại biến thành một vương triều chỉ biết võ, mấu chốt nhất chính là... Ngươi cũng không phải là Hoàng thất, vậy cho dù cuồng tín sùng bái đối với ngươi đến mức nào, Vương thất sẽ bị khinh nhờn, làm sao có thể trị quốc? Vì vậy, ngươi phải chết.

Trong lòng y chậm rãi nói những lời này với vị "bằng hữu cũ" kia, sau đó trước tiên để tùy tùng bưng trà nóng cùng với một ít quả dại rửa sạch lên.

Bởi vì y đã cảm nhận được, một nửa còn lại xem như để trao đổi kia, cũng chính là con trai Phù Tô của y đã sắp tới rồi.

Sự yên tĩnh của vùng hoang dã dưới chân núi bị tiếng vó ngựa đánh nát, một đoàn quân hộ tống một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt của y càng ngày càng gần, đến dưới chân núi.

Từ Phúc cũng xuất hiện ở phía sau y, nhìn Hoàng tử Phù Tô rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt, chỉ trầm mặc không nói.

......

Gần như cùng một lúc.

Ở phía sau Vu Sơn có một con sông đi vào lãnh thổ nước Tần, một chiếc thuyền buôn nhìn như rất tầm thường đang chậm rãi lướt đi.

Nhưng bên trong thuyền buôn này có rất nhiều pháp trận ngăn cách thiên địa nguyên khí dao động, đương nhiên là vì che đi một ít khí tức đặc thù của Tu hành giả cường đại, đương nhiên không có khả năng là thuyền buôn thực sự tầm thường.

Trong một gian tĩnh thất, một nam tử áo bào đen trên người treo nhiều xương trắng như trang sức chậm rãi mở mắt.

Khi hai mắt gã mở ra, rất nhiều Phù văn trong tĩnh thất này tự nhiên nổi lên phản ứng, có rất nhiều khí đen giống như dây leo lan tràn.

Nam tử áo đen này chính là Tề Tư Nhân, một trong mấy Tông sư có tu vi và uy vọng cao nhất của vương triều Đại Tề lúc này.

Sau khi gã mở hai mắt ra, liền lập tức lắc đầu, khóe miệng hiện ra một tia cười trào phúng, sau đó gã cực kỳ tự nhiên đứng lên, trực tiếp đi ra gian tĩnh thất này.

Hành động của gã như vậy làm cho mấy Tu hành giả cùng thuyền hoảng sợ biến sắc.

Bởi vì ngay khi gã ra khỏi khoang thuyền đi lên boong tàu, trong nước sông bên ngoài con tàu này đã có vô số xúc tu bằng khí đen giống như vòi bạch tuộc khổng lồ lan tràn, mà thân ảnh của gã lại càng ngày càng nhạt, tựa như lập tức muốn dung nhập vào một luồng khí đen nào đó, sau đó biến mất.

- Ngài đây là muốn?

Một Tu hành giả mặc trường bào vải vàng không nhịn được hoảng sợ hỏi.

- Đây hẳn là việc nhà các ngươi chưa thanh toán, ngược lại hại ta uổng phí rất nhiều khí lực.

Tề Tư Nhân lạnh lùng nói một câu này.

Bóng dáng cuối cùng của cơ thể gã lưu lại trong mắt Tu hành giả này chính là một chùm lửa đen chợt bạo phát.

Khi thân thể Tề Tư Nhân biến mất, vẻ khiếp sợ mãnh liệt cùng khó hiểu của Tu hành giả mặc áo bào màu vàng này chỉ duy trì mấy hơi thở.

Bởi vì bầu trời lúc này đột nhiên sáng ngời, thậm chí xua tan màu đen lưu lại trong nước sông.

Một đạo kiếm quang sáng ngời đâm thủng bầu trời, từ trên cao bắn xuống, thậm chí không thể dùng sao băng để hình dung, bởi vì tốc độ bay của kiếm quang này còn nhanh hơn so với sao băng.

Chỉ có một người trên thế gian có thể nhanh đến mức này.

Một chữ "Giết" trực tiếp bị chặn ngang cổ họng Tu hành giả áo bào vàng này.

Hắn rất rõ ràng nếu mình thật sự phát ra mệnh lệnh giết chết tiểu thư Thương gia trong khoang thuyền, vậy đồng thời khi mình phát lệnh, hắn sẽ bị Đạm Đài Quan Kiếm giết chết, hơn nữa Tu hành giả trong khoang thuyền cũng sẽ không kịp giết chết tiểu thư Thương gia.

Tề Tư Nhân trợ giúp bọn họ áp tải tiểu thư Thương gia, đây là chuyện cực kỳ tuyệt mật, cho dù quân đội Đại Tần cũng không biết.

Hơn nữa cũng chỉ có hai người biết rõ lộ tuyến vận chuyển chính xác là Hoàng đế Nguyên Vũ và Hoàng hậu.

Cho nên Đạm Đài Quan Kiếm có thể xuất hiện ở chỗ này, cùng Tề Tư Nhân giống như quyết tâm chạy trốn trong nháy mắt, chỉ có thể là do giữa hai người bọn họ xảy ra vấn đề, là việc nhà.

Cũng trong nháy mắt này.

Toàn bộ đáy thuyền Thương gia truyền đến chấn động quỷ dị.

Chiếc tàu buôn vốn đang lướt đi nhanh trong nước sông chợt bị mắc cạn.

Nơi này cũng không phải là trên khu vực rạn san hô mọc um tùm, song lại có vô số bia mộ lớn nhỏ, mang theo một loại cừu hận mãnh liệt cùng mùi vị âm lãnh từ dưới đáy nước nổi lên, dễ dàng nâng chiếc thuyền buôn này lên, giữ chặt không buông.

......

- Phụ hoàng.

Phù Tô đi đến cuối đường núi, khi nhìn nam tử đang chờ đợi mình trước doanh trướng, gã vội khom người hành lễ.

Cha con gặp lại, đây là thời khắc khiến bản thân rất kích động, song không biết vì sao sau khi hô ra hai chữ này, trong lòng Phù Tô lại cảm thấy đau đớn, hơn nữa thân thể dường như càng ngày càng nặng nề, nặng nề đến mức hoàn toàn không cách nào đứng dậy.

Nguyên Vũ yên lặng chờ đợi Phù Tô đứng dậy, y khoát tay áo, trên toàn bộ ngọn núi ngoại trừ ba người y và Từ Phúc, Phù Tô ra, tất cả những người còn lại đều lui ra.

Gió núi thổi qua doanh trướng, phát ra những tiếng phần phật, làm cho thanh âm bình thản của y có chút trống trải.

- Ta biết ngươi có chuyện muốn nói, nói đi.

- Phụ hoàng, người không thể dùng thuốc bất tử của Tổ sơn Ô Thị này, đây là âm mưu ly gián ngài và mẫu hậu.

Phù Tô dùng hết tất cả khí lực, rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng bộ mặt kiên nghị của y nói.

- Vậy ta nên làm gì?

Nguyên Vũ thản nhiên nở nụ cười:

- Không thả tiểu thư Thương gia và từ chối đề nghị? Vứt bỏ loại thuốc bất tử này, rốt cuộc là muốn tiểu thư Thương gia hay là chính ngươi chết?

Phù Tô ngây người, gã khẽ há miệng, nhưng lại nói không nên lời.

Nguyên Vũ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn gã.

- Hắn sẽ không giết ta.

Sau một thời gian thật lâu, Phù Tô cực kỳ thành thật nói ra câu trả lời cho vấn đề này:

- Đương nhiên ta cũng không muốn đại tiểu thư Thương gia chết.

Nguyên Vũ lại nở nụ cười, lắc đầu,

- Ngươi phải hiểu một điểm, từ khi ngươi sinh ra ở nhà Đế vương, ngươi đã không phải là người bình thường. Suy nghĩ của người bình thường chính là hôm nay ăn gì, ngày mai mặc bộ nào, thế nhưng người nhà Đế vương lại phải cân nhắc thiên hạ, mà không phải sinh tử của người nào đó.

Bình Luận (0)
Comment