- Đơn giản nhất mà nói, điều đầu tiên ngươi cần cân nhắc chính là vương triều Đại Tần.
Hoàng đế Nguyên Vũ thu liễm ý cười, nhìn Phù Tô thong thả mà lạnh lùng nói:
- Vì sự cường đại và hưng thịnh của vương triều này, ngươi phải vứt bỏ tình cảm của rất nhiều người, ngươi phải hiểu, cho dù có một ngày xuất hiện thời khắc ngươi phải giết chết ta mới có thể làm cho vương triều này càng thêm cường thịnh, ngươi cũng phải giết chết ta vì vương triều này.
Nhìn ánh mắt Phù Tô càng ngày càng thống khổ, y dừng một chút, sau đó dùng ngữ khí chậm rãi mà hữu lực nói:
- Ta biết ngươi đã tiếp xúc thời gian dài với người nọ, trong lòng đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều do dự cùng bàng hoàng không nên có, nhưng thân là Thái tử, chắc hẳn ngươi cũng nghĩ rõ ràng, cho dù ngày xưa ta làm tất cả mọi chuyện với Ba Sơn Kiếm Tràng, đối với Vương thất cùng vương triều này mà nói, hoàn toàn không phải là phản bội, mà là số mệnh trời sinh của ta.
Phù Tô không biết vì sao, nhưng gã thống khổ đến mức không cách nào hô hấp, gã nhìn người cha mà mình kính yêu, run rẩy nói:
- Cho nên phụ hoàng có thể hy sinh ta, thậm chí có thể giết chết mẫu hậu vì vương triều này sao?
Nguyên Vũ ngẩng đầu lên, y nhìn mây bay ở chân trời, trầm mặc một lát mới nói:
- Ít nhất trước đó, sự tồn tại và những hành động của mẫu thân ngươi đối với vương triều Đại Tần mà nói đều là trợ lực cường đại, rất nhiều lúc chúng ta suy nghĩ mọi chuyện đều giống nhau, hy vọng trong tương lai nàng cũng sẽ giống như ta, làm tất cả vì cường thịnh của vương triều Đại Tần.
Phù Tô không nghe được câu trả lời trực tiếp nhất, nhưng gã đã nhận được đáp án từ những lời này của Nguyên Vũ.
Mọi người đều có đạo lý tồn tại của riêng mình, và bản thân họ luôn cho rằng là đúng.
Hơn nữa Nguyên Vũ là cha gã, cũng đã sớm trở thành một đời minh quân được dân chúng Đại Tần tôn sùng, đạt được thành tựu mà tất cả quân vương Đại Tần trước đó đều không thể đạt được, cho nên gã không cách nào lên tiếng, cũng hoàn toàn không có tư cách lên tiếng cãi lại.
Điều đó có thực sự đúng không?
Nếu ngay cả người nhà, người thân và bạn bè cũng không bảo vệ được, đều có thể trở thành vật hy sinh, vậy vương triều dưới sự thống trị của người như vậy sẽ là loại lạnh băng đến mức nào?.
Song thanh âm như vậy một mực quanh quẩn trong lòng gã.
- Ta không thích điều đó.
Không biết qua bao lâu, Phù Tô mang sắc mặt vô cùng tái nhợt ngẩng đầu, nhìn Nguyên Vũ rồi nói:
- Ta không thích trở thành người như vậy, ta không hy vọng nhìn thấy ngài cùng mẫu thân thành thù. Cho dù có một ngày ta đối mặt với loại cơ hội như ngài nói, nhất định phải giết chết ngài vì vương triều cường thịnh, ta cũng không thể hy sinh ngài để đổi lấy thành quả như vậy, cho nên ta chỉ sợ không làm được loại Thái tử Đại Tần mà ngài hy vọng.
Khuôn mặt Hoàng đế Nguyên Vũ vẫn luôn bình thản, y không có bất kỳ tức giận nào, ánh mắt ngược lại trở nên càng thêm ôn hòa,
- Ngươi thay đổi rất nhiều, cũng thành thục lên rất nhiều, nếu không như trước đó, cho dù trong lòng ngươi phản đối đến trình độ nhất định, cũng chắc chắn không có khả năng có dũng khí trực tiếp nói ra lời nói như vậy trước mặt ta.
- Con người lớn lên đòi hỏi một quá trình rất dài, ta sẽ cho ngươi đủ thời gian.
Nói xong câu cuối cùng này, Hoàng đế Nguyên Vũ như hao tổn tinh thần mệt mỏi nhắm hai mắt lại, song khí hải của y chợt nổ vang, giống như có một thế giới mới thật lớn đang chấn động.
Một cỗ Thánh quang còn tráng kiện hơn so với ngọn núi này phá vỡ tầng mây, phảng phất từ một thế giới khác chiếu rọi xuống.
Thánh quang này giống như nước lũ từ bốn phương tám hướng tràn vào thân thể Phù Tô, bức bách một loại lực lượng kỳ dị ở sâu trong cơ thể gã tuôn ra.
Giữa khuôn mặt Nguyên Vũ xuất hiện thần sắc ghét cay ghét đắng.
Ánh sáng vàng ố mà thánh khiết này cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay, mà trung tâm của nó lại có một cỗ chân nguyên màu trắng sữa vặn vẹo, giống như một con tằm mập mạp sắp phun tơ, mà bên trong thân thể con tằm này có một đoàn Tinh thể màu đen như đang trôi nổi trên dưới trong sóng biển, khí tức gợn sóng vĩnh hằng càng khiến tim người ta đập thình thịch.
......
Gió nhẹ nhàng thổi bụi cỏ trên mái hiên màu xám.
Khi một phong thư trải qua mấy lần truyền tải của Phi Ưng trong quân đến trên tay nữ chủ nhân sâu trong Hoàng cung Trường Lăng, Trường Lăng đã lâm vào đêm tối một lần nữa.
Cỏ dại khô héo xẹt qua trong bóng đêm, rìa lá cỏ dường như có nước mềm mại chảy xuôi trong sự yên tĩnh tuyệt đối.
Nhưng khi nữ chủ nhân ở sâu trong Hoàng cung mở lá thư này ra, trong nháy mắt xem xong nội dung trên đó, những bụi cỏ khô héo này đột nhiên cứng ngắc, bị một loại lực lượng khó hiểu bẻ gãy, bắn tung tóe ra ngoài Hoàng thành.
Dưới sự điều giáo hơn mười năm qua, toàn bộ Trường Lăng và vương triều Đại Tần dưới sự quản lý của nàng đã giống như Phù khí có hiệu suất cực cao, có thể mang theo ý chí của người tu hành một cách hoàn mỹ, động tác trên mỗi khâu đều cực kỳ nhanh chóng hữu hiệu. (điều giáo: dạy dỗ)
Thư phòng và tẩm cung của Hoàng hậu đã bị phá hủy trong trận chiến Bách Lý Tố Tuyết và U Long đáp xuống, nhưng hiện tại đã được trùng tu hoàn thành, ngoại trừ có chút mới ra, không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết chiến đấu nào.
Chẳng qua giếng trời dùng để khúc xạ ánh sao đã bởi vì thiếu tài liệu mà không thể nào xây dựng lại, ao Linh tuyền mà nàng thường xuyên dừng chân cũng đã hoàn toàn khô kiệt, chỉ đựng nước suối tầm thường, trồng chút cây hoa đủ màu chứ không còn cảm giác Tiên khí lượn lờ nữa.
Ánh trăng thẳng đứng từ đỉnh thư phòng mới sửa chiếu xuống, trải qua một ít bảo thạch tăng cường, lại chiếu xuống bàn làm việc của nàng một cách trong trẻo mà sáng ngời, chiếu lên lá thư nàng đọc, chiếu rọi ngón tay trắng nõn của nàng giống như sứ trắng tốt nhất trên thế gian.
Trên lá thư này hội tụ rất nhiều quân tình từ chiến trường biên giới hai nước Tần Sở được truyền tới nhanh nhất, so với việc truyền quân tình nhanh nhất của Binh Mã ty nhanh hơn mấy canh giờ, loại tin mà mạng lưới bí mật của quận Giao Đông truyền tới gần như đều là sự kiện quan trọng, song những chữ viết còn lại cuối cùng tự nhiên bị xem nhẹ phai nhạt đều ở trong mắt nàng, thứ lưu lại trong mắt nàng hồi lâu cũng chỉ có hai tin tức.
Một là Thương Nam quân dưới trướng Ngụy Vô Tội đang ở tiền tuyến truy kích quân Sở đã phản quân lệnh, không truy kích nữa, sau đó cũng có bảy tám phần mười trong những đội quân còn lại phụ trách truy kích đều dừng bước.
Đây gần như là tập thể quân đội Đại Tần vi phạm ý chí của nàng.
Nhưng cho dù ngày đêm không nghỉ di chuyển từ Sở đô qua đường thủy tới một ít cứ điểm của các trấn Nam Tuyền, quân Tần từ hạm đội U Phù tuy có thể dựa theo kế hoạch của nàng chạy tới, cũng tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn đánh tan chư trấn Nam Tuyền, không có khả năng ngăn cản những quân Sở kia phá vòng vây.
Mấy chục vạn quân Sở sẽ có được cơ hội hoàn toàn thở dốc, từ đó tiến vào quận Giao Đông.
Chuyện thứ hai là những Tu hành giả áp giải tiểu thư Thương gia bị đánh tan, mà cô thì được cứu đi.
Ngoại trừ Nguyên Vũ, không ai có thể xác định được vị trí tiểu thư Thương gia.
Nguyên nhân dẫn đến chuyện này xuất phát từ giao dịch giữa Đinh Ninh và Nguyên Vũ.
......
Hoàng hậu Trịnh Tụ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh trăng chiếu rọi trước mặt nàng.
Lá thư trong tay cũng như lá khô vỡ vụn, bay về phía trước.
- Hắn hứa hẹn với ngươi cái gì, cho ngươi cái gì, vậy mà để cho ngươi không tiếc làm ra chuyện như vậy?
Nàng hít sâu một hơi, nhìn ngón tay như sứ trắng mà không nắm được gì của mình, càng ngày càng lạnh lùng chậm rãi nói:
- Tất cả đều chỉ là giao dịch sao?