Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 712 - Q8 - Chương 40: Thi Vật

Q8 - Chương 40: Thi vật Q8 - Chương 40: Thi vật

Ở một phía khác trong Hoàng cung Trường Lăng, Hồ Hợi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Toàn bộ đệm dưới người bị mồ hôi lạnh của y thấm ướt. Trong cơn ác mộng, da thịt và huyết nhục của thân thể y đều như tan chảy trên giường, cảm giác trong mộng và cảm giác dính dính lúc này rất giống nhau.

Điều khiến y kinh ngạc không chỉ là loại sợ hãi khó tả này mà còn có âm thanh cực kỳ nhỏ và lãnh ý. Âm thanh kia là tiếng cỏ dại bị bẻ gãy trên mái hiên, còn lãnh ý đến từ ánh sao trong đêm tối.

Đây là mùi vị mà y đã quen thuộc từ khi còn nhỏ.

Chẳng biết tại sao, từ thuở nhỏ y đã cảm thấy mẫu hậu Trịnh Tụ không thích mình. Mặc dù mẹ y cũng không lộ ra ngoài mặt sự thiên vị đối với của Phù Tô, nhưng bất kể ánh mắt hay thậm chí là bóng lưng lưu lại trong nhiều lần xoay người, đều làm cho y cảm thấy trong đó có loại lãnh ý này.

Y hoàn toàn không hiểu vì sao lại có loại lãnh ý làm mình sợ hãi này tồn tại, mặc dù thiên phú tu hành của y kém một chút so với Phù Tô, nhưng mình cũng không phải là con của bà sao? Tại sao lại có sự khác biệt như vậy?

Đêm nay, loại lãnh ý này cực kỳ rõ ràng, khiến y từ trong ác mộng bừng tỉnh, ở trên giường nhớp nháp không dám nhúc nhích. Những âm thanh rất nhỏ này như rắn độc khẽ chuyển động, lại làm cho y không khỏi nhớ tới dưới lòng đất âm u không thấy mặt trời, quái vật Thân Huyền kia dùng từng cây kim nhỏ rỗng đâm vào da thịt y, âm thanh máu tươi phun ra từ trong kim nhỏ cũng là như thế.

Trong hoàn cảnh tĩnh mịch tuyệt đối, loại âm thanh rất nhỏ này vô cùng rõ ràng, máu tươi hóa thành sương mù màu đỏ quanh quẩn xung quanh y. Âm thanh kéo dài rất lâu, nhưng lượng máu tươi trong thân thể thực tế bị mất đi cũng không nhiều lắm, nó chỉ làm cho người ta hơi suy yếu, bất lực đến cực điểm, và tất nhiên là tích tụ nỗi sợ hãi tột độ.

Thân thể Hồ Hợi bắt đầu co giật.

Thân thể của y không ngừng run rẩy ở trên chăn ướt, thậm chí nhảy lên.

Chiếc giường kiên cố phát ra tiếng va chạm nặng nề, biến thành âm thanh hỗn tạp khiến lòng người kinh hãi trong Hoàng cung trống trải.

Có tiếng bước chân hoảng hốt và tiếng kêu vang lên, một gã Y sư nhanh chóng đến bên cạnh y. Một vài loại nước thuốc làm giảm co giật cơ thể và có tác dụng an thần nhanh chóng được vị Y sư đồng thời cũng là Tu hành giả cường đại dùng chân nguyên rót vào trong cơ thể Hồ Hợi. Tiếp theo, vị Y sư này cực kỳ thuần thục và nhanh chóng lấy ra mấy cây kim châm, đâm vào trong một ít khiếu vị có khí huyết phun trào của Hồ Hợi.

Loại ngự y này có thủ đoạn cao siêu, nhưng điều làm cho sắc mặt gã khó coi chính là tuy đã đồng loạt thi triển các thủ đoạn, nhưng lại giống như mấy lần trước, hoàn toàn không thể giảm bớt loại triệu chứng này của Hồ Hợi. Y vẫn luôn co giật giống như không thể thoát khỏi một cơn ác mộng chân thật. (Ngự y: thầy thuốc chuyên điều trị cho vua chúa)

Thế cho nên trong thời gian mấy hơi thở tiếp theo, gã không thể không dùng hai tay vuốt lồng ngực của Hồ Hợi, dùng chân nguyên của mình để duy trì chức năng ngũ tạng của y, tránh y không thể thở trong cơn co giật kịch liệt không ngừng, thậm chí ngũ tạng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

Tiếng co giật thình thịch đập vào ván giường kéo dài một hồi lâu, quần áo trên người tên y sư kia cũng đã hoàn toàn ướt đẫm.

Sau khi tình huống đã hoàn toàn ổn định, tên y sư này đi ra khỏi tẩm cung của Hồ Hợi. Dưới ánh trăng trong trẻo, sắc mặt của gã có chút như tro tàn, nói với rất nhiều đồng liêu hoặc đệ tử xếp hàng chờ gã một cách cực kỳ nặng nề:

- Phải tìm ra phương pháp có thể trị tận gốc, hoặc là tìm được người có thủ đoạn cao hơn chúng ta, có thể trị liệu hắn. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, đây cũng không còn chỉ là vấn đề tâm lý, toàn bộ thân thể của hắn sẽ hoàn toàn phế bỏ.

Trong đêm đen, Trấn Hồn đinh với màu sắc loang lổ, từng tấc từng tấc chậm rãi rời khỏi Khí hải của đại tiểu thư Thương gia.

Trước các ngón tay của Thiên Mộ có những luồng khí màu đen nối liền với cái Trấn Hồn đinh này. Hình ảnh này khiến người ta có cảm giác giống như mười ngón tay trên hai bàn tay của gã hòa tan, nối liền một chỗ với cái Trấn Hồn đinh này.

Mặc dù tu vi của gã đến từ sư tôn Yến Anh mà gã kính yêu nhất, thế cho nên có thể xem gã đã đi đường tắt ở mấy cảnh giới phía trước, vì vậy không cách nào lĩnh hội được biến hóa rất nhỏ của mỗi cảnh. Do đó hẳn là cả đời này gã sẽ dừng lại ở Thất Cảnh, vĩnh viễn cũng không có khả năng đột phá được Bát Cảnh.

Nhưng bởi vì gã kế thừa vật bản mệnh của Yến Anh một cách hoàn mỹ, hơn nữa thủ đoạn đối địch tuyệt cường mà người bên ngoài không cách nào lý giải, nên ở trong Tông sư Thất Cảnh, gã vẫn là tồn tại tiếp cận vô địch

Chẳng qua cái Trấn Hồn đinh này là chí bảo của vương triều Đại Tề.

Đối với tất cả Tu hành giả tu luyện công pháp âm thần quỷ vật mà nói, nó là Thần vật có quy tắc nguyên khí cường đại đến cực điểm. Cho nên cho dù đối với gã, quá trình nhổ bỏ cái Trấn Hồn đinh này cũng phải tốn sức hơn nhiều so với việc đồng thời chiến đấu với mấy tên Thất Cảnh.

Khi Yến Anh chết, Tề Tư Nhân hẳn là một trong những Tu hành giả mạnh nhất vương triều Đại Tề. Thậm chí, chắc hẳn y cũng có lòng tin đối mặt với đối thủ như Đàm Đài Quan Kiếm, cho dù không cách nào chiến thắng nhưng chỉ sợ cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng y không thể nào sống sót dưới sự liên thủ của Đàm Đài Quan Kiếm và Thiên Mộ, cho nên khi cảm nhận được khí tức của hai người này, y đã rất quyết đoán trực tiếp vứt bỏ tiểu thư Thương gia mà đi.

Thậm chí y còn không có thời gian giết chết nữ tử này, không có thời gian mang đi Trấn Hồn đinh kia.

Trấn Hồn đinh là Thánh vật mà vương thất của vương triều Đại Tề dùng để chấn nhiếp các tông môn, là trọng khí quốc gia, cho nên lúc Tề Tư Nhân chạy trốn trước đó, y mới có vẻ lạnh lùng và phẫn nộ như vậy đối với bộ hạ của Trịnh Tụ.

Nguyên Vũ và Trịnh Tụ xảy ra vấn đề, đây chỉ là chuyện nhà của vương triều Đại Tần, nhưng trong biến cố này, tổn thất lớn nhất lại là vương triều Đại Tề.

Thời gian thong thả trôi qua, khi Thiên Mộ rốt cuộc rút ra được Trấn Hồn đinh, gã cũng suy yếu hẳn, cả người không ngừng run rẩy.

- Đa tạ.

Đại tiểu thư Thương gia nghiêm túc thi lễ cảm tạ, lão bộc vẫn đi theo nàng càng khom người thật sâu với gã.

- Ngươi có thể luyện Trấn Hồn đinh này thành vật bản mệnh.

Thiên Mộ biết rằng vật bản mệnh của nàng đã bị phá hủy khi đối địch với Tề Tư Nhân, cho nên gã lập tức đề nghị.

Bản thân đại tiểu thư Thương gia rất cần vật bản mệnh cường đại, hơn nữa nàng cũng biết rõ Thiên Mộ không cần loại vật bản mệnh như vậy, cho nên nàng không có bất kỳ từ chối nào, khẽ run rẩy tiếp nhận món Thánh vật của Đại Tề từ trong tay Thiên Mộ.

- Vợ chồng Lý Vân Duệ và Bạch Sơn Thủy thật sự có thể cướp đi mười hai Vu Thần thủ sao?

Đồng thời, nàng có hơi lo lắng nói.

Sự cường đại khi Bạch Sơn Thủy và Lý Vân Duệ liên thủ đương nhiên không cần nhiều lời, nhưng vương triều Đại Tề hiện tại là vương triều có nhiều Tông sư Thất Cảnh nhất, thủ đoạn âm thần quỷ vật của Tông sư tương tự như Tề Tư Nhân cũng không phải Tu hành giả tầm thường có khả năng ứng phó. Thực tế trong suy nghĩ của nàng, nàng không cho rằng chỉ dựa vào đám người Bạch Sơn Thủy là có thể ngăn cản Tề đế vận dụng mười hai Vu Thần thủ.

- Đinh Ninh nói có thể, bởi vì chúng ta chỉ cần hủy diệt, mà không nhất định phải đạt được.

Thiên Mộ nhanh chóng trả lời:

- Hơn nữa hắn còn nói, chuyện hắn nghĩ rõ ràng, thì khẳng định Bạch Sơn Thủy cũng sẽ như vậy, cho nên nàng mới có thể nói giao chuyện này cho nàng là được.

Đại tiểu thư Thương gia lập tức sửng sốt.

Đương nhiên giữa hủy diệt và đạt được có sự khác biệt rất lớn, nhưng đối với tất cả Tu hành giả âm thần quỷ vật mà nói, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ tới có người lại không muốn có được chí bảo tu hành như vậy mà nỡ hủy diệt.

- Đã như vậy, chắc là không có vấn đề gì.

Đại tiểu thư Thương gia gật đầu, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Thiên Mộ và hai gã người hầu bên cạnh gã.

Trang phục của hai gã người hầu này vô cùng kỳ quái, toàn bộ cơ thể chìm trong áo bào đen nặng nề, ngay cả khuôn mặt cũng dùng vải đen bọc lại, trên miếng vải đen có khí diễm màu đen chảy xuôi.

Bản thân tu vi của nàng đến từ công pháp của vương triều Đại Tề, cho nên nàng rất rõ ràng hai gã người hầu này không phải là người sống.

- Tông môn các ngươi, vậy mà có thủ đoạn khống chế thi vật làm tôi tớ, hơn nữa còn có thể làm nguyên khí không tiêu tan?

Nàng không kìm được hỏi.

Trong sự hiểu biết của nàng, hẳn là ngay cả mười hai Vu Thần thủ trong truyền thuyết cũng không có thủ đoạn nghịch thiên như vậy.

- Không thể nào hoàn toàn không tiêu tan, mà cần dùng nguyên khí của Thiên Mộ sơn nuôi dưỡng.

Thiên Mộ nhìn nàng, giải thích không hề giấu giếm.

Tương đương với việc dùng nguyên khí bản mệnh không ngừng duy trì những thi vật này?

Đại tiểu thư Thương gia giật mình.

Bởi vì thủ đoạn như vậy cuối cùng sẽ làm nguyên khí của vật bản mệnh không ngừng hao tổn, giống như là thức ăn bị những thi vật này ăn tươi nuốt sống.

- Bản thân Thiên Mộ sơn chính là vật bản mệnh sư tôn lưu lại cho ta, nếu như có thể biến nó thành thủ đoạn đối địch cường đại hơn giúp sư tôn ta báo thù, đây là giá trị của nó.

Thiên Mộ nhìn ra được chỗ khó hiểu của nàng, nói tiếp:

- Mặc dù vật bản mệnh của sư tôn không có ở đây, nhưng công pháp ngài ấy truyền cho ta thì ta vẫn còn nhớ rõ. Tuy ta không cách nào đột phá Bát Cảnh, nhưng chỉ cần truyền xuống, thì cuối cùng cũng sẽ có người có thể vượt qua ta hiện tại.

Đại tiểu thư Thương gia hiểu ý của gã, nàng suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu, dùng giọng ôn nhu bình thường chậm rãi nói:

- Chuyện kia có Bạch Sơn Thủy quản, không cần chúng ta nhúng tay vào, nếu ngươi đã có ý nghĩ như thế, vậy chúng ta sẽ đi đến một chỗ khác ở Tề triều.

Bình Luận (0)
Comment