- Đi đâu?
Thiên Mộ có chút kinh ngạc nhìn đại tiểu thư Thương gia.
- Thiên Mộ sơn có ngàn bia, nếu ngươi không tiếc lấy nguyên khí ngàn bia mà sư tôn lưu lại cho ngươi biến thành vũ khí hiệu quả hơn để báo thù, vậy nuôi thi vật hiển nhiên càng nhiều càng mạnh. Dù cho những thi vật này chỉ có thể có được thủ đoạn gần giống Tu hành giả Lục Cảnh, nhưng dù sao bọn họ là vật chết, đối địch là thực sự 'không sợ chết'.
Đại tiểu thư Thương gia đưa tay vuốt ve khí hải, chậm rãi điều hòa nguyên khí trong cơ thể mình, cũng không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại,
- Nếu số lượng thi vật ngươi tích trữ đạt tới trình độ nhất định, vậy cũng không chỉ có thể chống lại một ít Tu hành giả cường đại, mà có được năng lực như một Tu hành giả đối kháng quân đội khổng lồ. Ngươi ngẫm lại ở vương triều Đại Tề, nơi nào bảo tồn rất nhiều di thể Tông sư hoàn hảo?
Thiên Mộ đột nhiên chấn động, hô hấp của gã có chút ngừng lại:
- Tiên Thánh đường?
Thanh âm đại tiểu thư Thương gia vẫn mềm mại như lúc bình thường, không nhanh không chậm,
- Ngươi có dám cùng ta đi bới nó lên hay không?
Thiên Mộ nhìn nàng thật lâu, nhịn không được nói:
- Ngươi không giống như cô hồn dã quỷ chợ cá trong truyền thuyết. ”
Tiên Thánh đường cũng không phải là một tòa điện đường bình thường, mà là một tòa Hoàng lăng, Hoàng lăng của Hoàng đế khai quốc vương triều Đại Tề.
Trong tòa điện đường này thờ phụng của vị Hiền đế kia cùng với công thần đã đóng góp cho lập quốc thời đó, ghi chép sự tích của bọn họ, mà ngay dưới tòa điện này chính là lăng mộ của bọn họ.
Những tồn tại được gọi là "Hiền giả" và "Thánh giả" trong sử sách của vương triều Đại Tề, bất kể là chết trận trên chiến trường, hay là già đi trong quá trình trị quốc sau này, hoặc là bị bệnh mà chết, đều bị dùng thủ đoạn đặc thù chôn cùng một chỗ cùng tên Đế vương vĩ đại kia.
Ba mươi sáu vị Đại hiền, bảy mươi hai gã Thánh giả, còn có những Thánh giả và Hiền giả có địa vị tương ứng hơi thấp, đối ứng với các ngôi sao trên trời trong sử sách của vương triều Đại Tề, những em bé tuổi nhỏ ở dân gian đều từng được nghe kể rất nhiều chuyện xưa, thậm chí ở quê hương của những Thánh hiền cùng một ít chốn tu hành, nơi đọc sách, đều xây dựng từ đường tưởng nhớ bọn họ.
Ngay từ trong pháp trận ngàn tòa núi bụi của Dạ Kiêu, Đinh Ninh và gã đã tưởng tượng khả năng khống chế quân đội do rất nhiều thi vật hình thành, vậy mặc dù gặp phải một đội quân giống như Sát Thần quân của Bạch Khải thì đều có thể chiến thắng.
Trong ngàn tòa núi bụi, Thiên Mộ cũng khống chế mấy cỗ thi thể như vậy, song tâm của gã còn chưa đủ lớn, gã hoàn toàn không liên hệ chuyện này với tòa Tiên Thánh đường như vậy cùng một chỗ.
Chuyện này đâu chỉ đơn giản là đào một tòa Hoàng lăng?
Bao nhiêu chốn tu hành của vương triều Đại Tề có liên quan đến những Hiền giả Thánh giả kia?
Những người trong vương triều Đại Tề sẽ nghĩ gì?
Trong truyền thuyết, đại tiểu thư Thương gia sống ở chợ cá Trường Lăng, giống như cô hồn dã quỷ mượn một ngôi miếu dung thân, ngay cả ánh mặt trời cũng không dám nhìn thẳng, song hiện tại Thiên Mộ biết trong thanh âm nhu nhược của nàng ẩn chứa loại lực lượng gì.
- Ai mà không muốn có một nơi sống yên phận, không tranh chấp, không phiền não, nếu không phải bị ép đến chỗ cấp bách, ai sẽ chó cùng rứt giậu?
Đại tiểu thư Thương gia nhìn Thiên mộ, thanh âm nhu hòa có chút thê lương khó hiểu:
- Di nữ Thương gia cô đơn lực mỏng, mặc dù cả nhà bị tịch thu chém đầu, ta cũng không dám nói báo thù nữa, chỉ muốn sống nốt quãng đời còn lại ở trong chợ cá, nhưng ngay cả một cái chợ cá mà Trường Lăng cũng không thể tha cho, ngay cả khi đi thỉnh cầu sư huynh nhà mình cũng bị Trấn Hồn đinh xuyên qua khí hải, tính mạng bản thân trở thành thứ để uy hiếp Ba Sơn Kiếm Tràng. Tề đế bây giờ không phân biệt địch hay bạn, bội tín bội nghĩa, cho nên đào một ngôi mộ tổ tiên của hắn thì tính là cái gì? Người Tần ta có được một chút phương pháp tu hành của Đại Tề, mặc dù tương lai bị người Tề các ngươi mãi mãi chửi bới và đuổi giết cũng không sao cả, ngược lại ngươi, ngươi là đệ tử Yến Anh, vậy có muốn đi cùng ta hay không, chính là tùy bản thân ngươi. (di nữ: người con gái còn sót lại)
Trong thanh âm nhu hòa mà đau khổ như vậy, Thiên Mộ trở nên bình tĩnh lại.
- Sư tôn ta không tiếc mạng sống vì Đại Tề này, nhưng hắn(Tề đế) đã làm cái gì?
Gã bình tĩnh nhẹ giọng nói:
- Ta nghĩ nếu những tổ tiên kia của hắn biết những chuyện mà hắn làm hôm này, nếu có thể cũng sẽ từ trong quan tài nhảy ra, tự tay tát hắn. Đào Tiên Thánh đường đến giáo huấn hắn, vừa lúc để cho tất cả người Tề ngẫm lại thật kỹ.
......
- Vì sao Trịnh Tụ vẫn luôn không thích Hồ Hợi cho lắm, mà lại thiên vị Phù Tô, là bởi vì Phù Tô thật sự là cốt nhục của nàng và Vương Kinh Mộng sao?
- Phù Tô là cốt nhục của nàng và Vương Kinh Mộng, gần như không có khả năng như vậy. Theo phán đoán của cá nhân ta, nàng không thích Hồ Hợi, một là vì Hồ Hợi tương đối ngu xuẩn, khi còn nhỏ gã đã từng được nghe chuyện của một số người ở Ba Sơn Kiếm Tràng, trong lời nói thường rất chán ghét đối với những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng, không có bất kỳ ý tôn kính nào. Có lẽ gã ngây thơ cho rằng, mắng chửi những đối thủ trước kia của nàng và Nguyên Vũ một cách ác độc, liền có thể chiếm được yêu thương, song gã cũng không hiểu được cảm xúc phức tạp của nàng. Còn có một điểm hẳn là xuất phát từ việc Hồ Hợi cũng không phải là người nàng cần. Nàng vốn chỉ cần một đứa con trai như Phù Tô, bản thân ra đời không phải là loại Hoàng tử mà nàng cần, hiển nhiên sau khi sinh ra sẽ không được nàng yêu thích, huống chi khuôn mặt Phù Tô giống nàng nhiều hơn một chút, rất nhiều người thậm chí cho rằng giống Vương Kinh Mộng, mà Hồ Hợi thì giống Nguyên Vũ nhiều hơn.
- Cho nên ý của ngươi là, trong lòng nàng thực ra vẫn luôn thiên vị Vương Kinh Mộng nhiều hơn một chút, hơn nữa bản thân Hồ Hợi đến từ một lần thị tẩm mà nàng không mong muốn?
- Không ai có thể nói rõ ràng sự yêu hận của ngươi như nàng, về phần loại chuyện thị tẩm này thì hoàn toàn xuất phát từ suy đoán của ta.
- Trái lại ta cảm thấy đối với Tông sư cường đại mà nói, thân thể bản thân vui vẻ thì tinh thần sung sướng không thể nào sánh được, người nào chiếm được người nào, đây giống như là chinh phục. Người như bọn họ vốn là vui vẻ giường chiếu, mỗi người đều có nhu cầu, nên không thể nói ai chinh phục ai, nhưng vì sinh con thì lại khác.
“......”
Ở Trường Lăng, một nam tử trên mặt phủ vải thuốc dày đang cùng y sư giúp hắn tháo vải thuốc tiến hành một cuộc đối thoại ở Trường Lăng mà nói lại có vẻ đại nghịch bất đạo.
Nam tử này là Triệu Cao, hắn vốn mặc áo bào vàng của quận Giao Đông, chính là sứ giả gần Trịnh Tụ nhất của quận này.
Y sư là Hàn Ngộ Xuân, là danh y của vương triều Đại Hàn ngày xưa, có danh tiếng tay quỷ mặt ngọc. Song thời gian chính là đồ tể giết heo tốt nhất, lúc này tóc y đã hoa râm, nhất là khi vương triều Đại Hàn diệt vong, trong mấy năm ban đầu bị vương triều Đại Tần bắt làm nô dịch khổ dịch, không chỉ thị lực của y có chút tổn thương, mà ngay cả hàm răng cũng bởi vì thức ăn quá thô ráp mà rụng đi mấy cái.
Cho nên khuôn mặt của y trở nên già nua hơn nhiều người cùng tuổi, khóe mắt và trán thậm chí sớm đã xuất hiện nếp nhăn.
Nơi Triệu Cao và Hàn Ngộ Xuân nói chuyện cũng nằm sâu trong lòng đất y quán, thiết kế của phòng tối này hoàn toàn giống với căn phòng dưới đất nơi Thân Huyền giam cầm Hồ Hợi, cũng xuất phát từ thủ bút của Thân Huyền.
Trong một khoảng thời gian rất dài mai danh ẩn tích trên thế gian này, Triệu Cao liên tục tiếp nhận rất nhiều lần thuật cắt xương đổi dung mạo ở nơi không thấy mặt trời này.
Lúc này tầng từng vải thuốc dày đặc che trên mặt hắn bị dần dần gỡ ra, hai dung nhan giống nhau như đúc xuất hiện trong phòng tối này.
Cùng một mái tóc hoa râm, cùng một diện mạo, thậm chí ngay cả khóe mắt cùng nếp nhăn trên trán, răng thiếu đều hoàn toàn giống nhau.
Dung mạo, thậm chí là thân hình của Triệu Cao trở nên hoàn toàn giống với Hàn Ngộ Xuân.
Hàn Ngộ Xuân cảm khái nhìn Triệu Cao, y giống như đang nhìn một tấm gương.
Cắt xương, nối xương, nhất là thay đổi chiều cao và mài đi một ít xương cốt không giống nhau là đau đớn mà người thường hoàn toàn khó có thể chịu đựng được, loại thống khổ này sẽ theo người đó cả đời, song nam tử trước mắt y lại dễ dàng thừa nhận.
Đây là kiệt tác vĩ đại nhất trong cuộc đời y.
- Hiện tại ngay cả màu da cũng hoàn toàn giống nhau, ta đã hoàn toàn giúp ngươi xử lý xong vết sẹo, đợi đến khi ngươi lên mặt đất, đi lại ở dưới ánh mặt trời mấy ngày thì mùi thuộc cũng tự nhiên hoàn toàn tán loạn.
Hàn Ngộ Xuân nhìn Triệu Cao, cảm khái mà nghiêm túc nói:
- Nếu muốn nói thiếu sót duy nhất chính là tu vi của ngươi.
Triệu Cao nở nụ cười.
Hắn khẽ gật đầu, sau đó trong khí hải vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể hắn bắt đầu phóng thích nguyên khí ra ngoài.
Loại phóng thích này rất bạo liệt, không phải nhanh chóng điều động chân nguyên như bình thường, mà hoàn toàn tán công, triệt để phế bỏ tu vi của mình.
Trong ánh mắt Hàn Ngộ Xuân nhanh chóng tràn ngập rung động,
- Ngươi tự phế tu vi?
Triệu Cao mím chặt môi một chút, sau đó khôi phục bình thản, lại nở nụ cười,
- Nếu báo thù không cần tu vi, vậy cái tệ nạn duy nhất này cũng có thể không cần tồn tại.
Hàn Ngộ Xuân hít sâu một hơi, trầm mặc một lát, nói:
- Cứ như vậy còn phải chờ thêm vài ngày nữa, lúc đó mới không bại lộ dấu vết ngươi là người tu hành. Hơn nữa những ngày này ta đã nói với ngươi tất cả những gì mình biết, ngươi nên hiểu sử dụng thuốc như thế nào để có thể trợ giúp mình tốt hơn.
Triệu Cao khẽ gật đầu, hắn khom người thật sâu, tiến hành cảm tạ người y sư trước mặt mình.
Khuôn mặt Hàn Ngộ Xuân trở nên nghiêm trang, y nghiêm túc khom người đáp lễ, sau đó nhẹ nhàng cắn nát viên thuốc vẫn luôn bị khảm giữa răng y.
Sắc mặt y nhanh chóng chuyển sang màu đen, máu tươi màu đen từ lỗ mũi y chảy ra, sau đó y đã không hề đau đớn mà chết đi, thân thể cũng chậm rãi hóa thành nước đen.
Trong kế hoạch của y và Triệu Cao còn có một lỗ hổng cuối cùng, đó chính là bản thân y.
Từ nay về sau y sẽ hoàn toàn biến mất.
Triệu Cao chính là y, không còn sơ hở nữa.
Thời gian giống như ngưng đọng ở trong phòng tối này, Triệu Cao thi lễ trong thời gian dài, mà không hề đứng dậy.