Bất kỳ kho tàng nào cũng có thủ đoạn phòng ngự nước lửa hoàn chỉnh, cho nên mặc dù đại hỏa bao trùm toàn bộ Hoàng cung Đại Sở, đại đa số quyển kinh trong tòa sử khố kia đều được bảo tồn hoàn hảo.
Đại đa số những quyển kinh kia ghi lại cũng không phải là công pháp tu hành, mà là rất nhiều kiến thức, nhận định của người tu hành.
Rất ít người có kiên nhẫn lật xem ghi chép, du ký mênh mông như biển, cho dù đó là những Hoàng tộc Đại Sở có thể tiến vào những sử khố này bất cứ khi nào.
Thế nhưng Tô Tần thì khác.
Hắn chỉ là một Tu hành giả xuất thân từ Bạch Dương động, dạng người như hắn, bất kỳ một tia khả năng nào cũng là cơ hội để hắn có thể tiến lên một bước trong thế giới tu hành này.
Thời cơ tốt thường chỉ đến với những người đã nỗ lực đầy đủ, mấu chốt còn lại là ngươi phải đủ may mắn.
Mà Tô Tần chính là một trong số rất ít người vừa đầy đủ vừa may mắn.
Hắn phát hiện ra ghi chép về mười hai Vu Thần thủ trong sử khố bị bỏ quên này.
Quận Giao Đông nắm giữ bí mật của cửa ngầm và mắt trận của pháp trận này, mà trong sử khố vương triều Đại Sở lại ghi chép một ít bí mật liên quan đến những công pháp kia.
Vương triều Đại Sở bắt đầu sớm nhất, có một nhóm Tu hành giả đầu tiên cũng đến từ việc vương triều Đại Tấn chia lìa, trong những người này có người từng quan sát tỉ mỉ công pháp mười hai Vu Thần, cũng làm ra miêu tả tường tận đối với một ít công pháp trong đó, thậm chí đưa ra khả năng không phải là người tu hành công pháp âm khí quỷ vật, vẫn có thể tu hành một số công pháp trên đó.
Cho nên hiểu biết của Tô Tần hiện tại đối với tổ điện cùng truyền thừa này còn nhiều hơn so với bất kỳ Tu hành giả nào trong thiên hạ.
Thực ra cũng giống như Đinh Ninh, tri thức thực ra chính là lực lượng, dù cho tu vi tạm thời thấp kém.
Nhất là khi thông qua rất nhiều loại thủ đoạn xác định người giữ điện trong tổ điện này đều là rất nhiều năm sau khi đại biến năm đó kết thúc, vương triều Đại Tề chân chính lập quốc mới tiếp quản nơi này, truyền thừa đời đời, xác định bất kể Tề đế cùng những người giữ điện này đều không có khả năng biết sơ hở của pháp trận nơi đây cùng với sự tồn tại của loại mắt trận này. Tô Tần càng thêm chắc chắn, cơ hội thực sự của mình đã đến.
Lúc trước bất kể hắn đi theo Liêu Lăng Quân trở về nước Sở, hay là được Trịnh Tụ thưởng thức đưa vào Tiên Phù tông tu hành, đến cuối cùng suất lĩnh hạm đội U Phù phá Sở đô, trở thành sứ giả của Trịnh Tụ ở lãnh thổ nước này. Những chuyện này gần như đều là bị động, đều có bóng dáng Trịnh Tụ đứng ở sau lưng hắn.
Thế nhưng lần này lại là lần đầu tiên hắn chủ động nắm lấy vận mệnh tương lai của mình.
Dựa theo mệnh lệnh của Trịnh Tụ, hắn phải nhanh chóng kiểm tra mười hai tòa Vu Thần điện, tìm được một pho Vu Thần hữu dụng với nàng.
Từ thủ đoạn của mười hai đệ tử mạnh nhất dưới trướng vị tổ sư ngày xưa, nàng suy đoán ra trong mười hai tòa Vu Thần điện này, có một pho tượng Vu Thần có công pháp liên quan đến Tinh Hỏa, có thể dùng Tinh Hỏa tịch hàn khiến cho âm khí cộng minh.
Nếu nàng có thể tìm hiểu loại thủ đoạn này, chắc chắn sẽ làm cho lực lượng của nàng trở nên cường đại hơn.
Trong mệnh lệnh của nàng, sau khi Tô Tần ghi chép Phù văn cùng đồ lục của vị Vu Thần kia, thậm chí phải mượn mắt trân trong tay để tìm cách sửa chữa một ít Phù văn trên người vị Vu Thần nọ, hoặc là dưới tình huống thật sự không cách nào, thì tìm cách hủy đi một ít đồ lục cùng Phù văn trong đó.
Điều này khẳng định xuất phát từ việc nàng lo lắng có người có thể tìm ra một ít bí mật công pháp Tinh Hỏa mà nàng tu luyện từ trong những Phù văn cùng đồ lục này. Bởi vì có chút Tu hành giả cường đại lại có thể thông qua một môn công pháp này để suy diễn ngược, thăm dò sự ảo diệu của nguyên khí Tinh Hỏa.
Mà Tô Tần sở dĩ có được năng lực để làm được chuyện này, là bởi vì hắn đã tu hành một đoạn thời gian rất dài ở Tiên Phù tông, hơn nữa đạt được thành tựu không tệ, có nhận thức rất cao đối với Phù văn.
Tô Tần thậm chí có thể khẳng định, hắn bị sắp đặt đi Tiên Phù tông, sau đó tiếp nhận chuyện ở đất Sở, ngay từ đầu chính là chuyện có liên quan đến mưu đồ của Trịnh Tụ.
Hắn xem ra vị nữ chủ nhân của Trường Lăng còn đáng sợ hơn so với lời đồn, mưu đồ còn sâu xa hơn, một lớp chồng lấy một lớp, sẽ luôn luôn có hậu chiêu.
Tuy nhiên ít nhất bất cứ ai cũng không thể đánh bại ý trời và may mắn.
Trong tính toán của Trịnh Tụ, thời gian cho Tô Tần sau khi tiến vào tổ điện này sẽ cực kỳ gấp gáp, phải nhanh chóng xác định trong mười hai tòa Vu Thần điện, tòa nào là nàng cần, sau đó tìm cách ghi chép lại công pháp phía trên, rồi tìm cách phá hư hoặc thay đổi Phù văn trên đó.
Song nàng làm sao cũng không nghĩ tới, trước khi Tô Tần tiến vào nơi này cũng đã biết công pháp của mỗi người trong mười hai tòa Vu Thần điện là bực nào, cho nên hắn có được rất nhiều thời gian.
Lâu hơn rất nhiều so với trong dự liệu của nàng.
Những thời gian này đã thuộc về Tô Tần hiện tại.
Tượng Vu Thần mà Trịnh Tụ cần đứng thứ bảy trong mười hai tòa Vu Thần này, công pháp ghi chép phía trên là Minh Hỏa chân kinh, khi Tinh Hỏa tịch diệt dung hợp cùng âm khí sinh ra nguyên khí mới, không chỉ có thể ăn mòn nguyên khí của Tu hành giả khác, càng đáng sợ ở chỗ chính là thậm chí có thể gạt được nhận biết của người tu hành.
Thế nhưng hiện tại, tòa điện Tô Tần tiến vào trước tiên cũng không phải là tòa thứ bảy kia.
Tòa hắn bước vào trước tiên là điện thứ chín.
Mặc dù là Tu hành giả có hiểu biết nhiều nhất đối với mười hai Vu Thần trong thiên hạ này, song trước khi mười hai Vu Thần thủ được đưa tới nơi này, hắn thậm chí chưa từng thấy chân dung của bọn họ, càng không cần phải nói đến việc đầu và thân của bọn họ hợp nhất.
Khi hắn như cá bơi lội dễ dàng xuyên qua lực lượng vô hình do pháp trận hộ điện kích phát ra, thực sự tiến vào điện thứ chín, ngẩng đầu nhìn rõ tượng Vu Thần điện thứ chín này lần đầu tiên, thần hồn hắn vẫn nhịn không được rung động.
Đây là một bức tượng Vu Thần hoàn toàn xanh biếc.
Tượng Vu Thần cao tới hơn mười trượng, toàn thân xanh biếc, sáng óng ánh long lanh, giống như là dùng một khối bảo thạch màu xanh biếc điêu khắc hoàn thành.
Nhưng điều khiến hắn rung động nhất cũng không phải là chất liệu quý hiếm này, mà là khí tức lưu chuyển trong ngoài tượng Vu Thần này.
Trong thất khiếu của tượng Vu Thần này chảy xuôi sương mù màu đỏ thẫm, sương mù sền sệt giống như huyết vụ, mà trong cơ thể của tượng Vu Thần này lại giống như thân thể con người, có vô số kinh mạch, sương mù màu đỏ thẫm chảy xuôi trong những kinh mạch kia.
Bức tượng Vu Thần này giống như một Tu hành giả chân chính, đang hít thở.
Mỗi một lần hô hấp đều sẽ có âm khí bị hấp thu vào thân thể nó, làm cho người ta có cảm giác giống như là pho tượng Vu Thần này đang tu hành, tu vi đang chậm rãi tăng trưởng.
Khi những luồng khí lưu màu đỏ thẫm như sương máu sền sệt chảy xuôi bên ngoài tượng Vu Thần, sau đó lại chợt phân tán, biến thành vô số hào quang nhanh chóng lưu động.
Từng luồng hồng quang cực nhỏ nhanh chóng xẹt qua ở mặt ngoài tượng Vu Thần màu xanh biếc, hình thành nên Phù văn cùng đồ lục. (hồng quang: ánh sáng màu đỏ)
Những Phù văn cùng đồ lục này lại phiếm ra hào quang bảy màu cực kỳ tự nhiên, những hào quang bảy màu này lại ngưng tụ thành hư ảnh ngàn cánh tay ở phía sau bức tượng Vu Thần đang dùng hai tay vuốt ve khí hải, cúi đầu ngồi kia.
Theo hô hấp của Tô Tần, không khí trong điện này có chút lưu động, hư ảnh ngàn cánh tay cũng giống như vật sống chậm rãi đong đưa.
Tô Tần hít sâu một hơi.
Sau đó hắn nín thở, ánh mắt híp lại thành một đường mỏng, tay trái cầm một khối thủy tinh màu trắng tinh khiết đến cực điểm, đầu ngón tay đã mất đi mấy ngón đúng là không ngừng xẹt lên ở trên khối thủy tinh màu trắng này, lưu lại vết tích chỉ có hắn mới hiểu được.