Bởi vì có ghi chép và thôi diễn trong điển tịch trong Hoàng cung nước Sở, cho nên hắn trực tiếp xác định công pháp của điện thứ chín này là thứ mình cần, trải qua thời gian tu hành ở Tiên Phù tông khiến cho hắn có thể ghi chép lại công pháp của tòa tượng thần như vậy, nhưng thời gian còn lại của hắn cũng không nhiều, hắn không thử phỏng đoán và lý giải ý tứ biểu đạt của bất kỳ một đạo Phù văn hoặc bất kỳ một trương đồ lục nào trong này, cũng hoàn toàn không suy nghĩ đến việc sau này mình có khả năng thông thạo công pháp này hay không, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất của mình. Ghi chép thật kỹ công pháp của tòa điện thứ chín này vào khối tinh thạch trong tay.
Đối với một Tu hành giả đã hồn nhiên quên mình mà nói, thời gian lưu động đã không có ý nghĩa, khi hắn khắc xong một cái Phù văn cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, trực tiếp há mồm cứng rắn nuốt khối thủy tinh màu trắng này vào trong bụng.
Sau khi hoàn thành tất cả, hắn mới cực kỳ bình tĩnh tính toán thời gian một chút, trong nháy mắt kế tiếp, hắn dùng tốc độ nhanh nhất liên tục xuyên qua mấy cái bức tường pháp trận, tiến vào tòa điện cuối cùng của mười hai Vu Thần điện, điện thứ mười hai.
Trong nháy mắt khi hắn tiến vào điện thứ mười hai, pháp trận bên dưới mười hai tòa Vu Thần điện sinh ra cảm ứng kỳ dị cùng trận pháp trên người hắn, tiếp theo đáy tượng Vu Thần khổng lồ phát ra thanh âm khàn khàn, cả tòa tượng Vu Thần chậm rãi di động về một bên.
Trong tất cả các ghi chép năm đó, khi tên tổ sư vô địch kia chết, đệ tử của lão đấu đá lẫn nhau, mà một gã làm phản bên trong tổ điện thừa loạn trộm đi mười hai Vu Thần thủ, mạnh mẽ giết ra cửa chính tổ điện chạy trốn.
Song chính vì những ghi chép che dấu chân tướng sự thật, năm đó kẻ làm phản kia chỉ giết sạch tất cả người giữ điện trong tổ điện, cũng giả tạo ra dấu vết chạy trốn từ cửa chính, trên thực tế con đường chạy trốn thật sự của gã là ở dưới tòa Vu Thần điện thứ mười hai này.
Hôm nay pháp trận ẩn giấu đã triệt để khởi động, mắt trận dẫn đến nơi này, thông đạo bị giấu kín đã lộ ra lần thứ hai.
Nương theo một trận gió ẩm ướt, thân ảnh Bạch Sơn Thủy cùng Lý Vân Duệ xuất hiện trước mặt hắn.
Hơi nước từ đáy sông thổi lên đối với nhân gian mà nói là điều bình thường nhất, nhưng đối với trong tổ điện này lại là nguyên khí dị chủng chưa từng được tiếp xúc lần nào.
Khi hơi nước thổi tới tòa tượng Vu Thần cùng vách tường chung quanh, màu sắc của tượng Vu Thần nhanh chóng ảm đạm một chút, mà vách tường chung quanh như ngọc đen thậm chí còn xuất hiện một ít vết nứt, sau đó bong tróc từng mảnh nhỏ.
Khi nuốt thủy tinh cứng rắn đã tạo thành một ít tổn thương đến cổ họng Tô Tần, làm cho hắn có chút khó chịu.
Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhìn Bạch Sơn Thủy đang đánh giá Vu Thần điện như ở chỗ không người, rất thẳng thắn nói:
- Ngươi phải cho ta một chút thời gian nhất định, ta muốn đi điện thứ bảy một lần.
- Tại sao?
Bạch Sơn Thủy có chút hứng thú nhìn bức tượng Vu Thần trước mắt này, trong mắt nàng lộ ra vẻ tán thưởng cùng kinh diễm, nàng không hề nhìn Tô Tần, chỉ mang theo một tia khinh thường nói:
- Ta đã cho ngươi thứ ngươi muốn, chuyện này không nằm trong phạm vi giao dịch.
- Việc này liên quan đến tính mạng ta.
Tô Tần nhìn Bạch Sơn Thủy, thần sắc cũng không thấy có biến hóa gì, chỉ lạnh lùng nói:
- Trịnh Tụ có giao phó như vậy, cho nên ta phải hoàn thành chuyện này, nếu không khi ta ra khỏi tổ điện, nàng cũng sẽ không để ta trở về Sở đô một cách bình an. Nếu không sau khi ta ra ngoài sẽ chắc chắn gần như phải chết, vậy những việc ta giúp các ngươi ở chỗ này cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Thế nhưng nếu ngươi nhất định nói đây không ở trong phạm vi giao dịch, ta có thể khắc công pháp trên điện thứ bảy ra hai phần, một phần giao cho Trịnh Tụ dùng để bảo vệ tính mạng, một phần giao cho các ngươi. Cứ như vậy cho dù nàng có thể lợi dụng nội dung trong công pháp này, với năng lực của Ba Sơn Kiếm Tràng, nếu cũng đạt được công pháp này thì hiển nhiên sẽ có phương pháp khắc chế.
- Công pháp mười hai Vu Thần này cũng là thôi diễn pháp quyết âm khí đến cực hạn, hủy đi toàn bộ cũng thật sự đáng tiếc.
Nghe Tô Tần nói như thế, Bạch Sơn Thủy cười cười,
- Theo lời ngươi nói, chúng ta cũng không chịu thiệt.
Tô Tần khẽ nhíu mày, không chút do dự đưa mắt trận trong tay đến trước mặt Bạch Sơn Thủy, đồng thời nói:
- Chờ ta đi ra ngoài rồi lại hủy mười hai tòa tượng Vu Thần này.
Đối với Bạch Sơn Thủy mà nói, Tô Tần mặc dù cũng không phải hạng người lương thiện, nhưng nhiều nhất chỉ là một con thú non nguy hiểm, huống chi nàng biết rõ mạng sống của mình và Lý Vân Duệ cũng không có liên quan quá lớn với Tô Tần lúc này. Loại người như Tô Tần càng quan tâm việc leo lên như thế nào, tương lai sẽ leo đến độ cao bao nhiêu, mà sẽ không làm quá mức như bây giờ. Cho nên nàng cũng không lo lắng hắn lại giở trò gì đó, cũng chỉ tiếp tục cười nhạt, nói:
- Được.
Tô Tần nhìn Bạch Sơn Thủy thật sâu, không hiểu sao lại cười cười.
Bạch Sơn Thủy lúc này kiêu căng khó thuần như trước kia, hơn nữa ở trước mặt hắn càng lộ ra cao ngạo, trong lòng hắn biết khác biệt giữa mình và Bạch Sơn Thủy lúc này đích thật là giống như chó hoang và Phượng trời, nhưng càng là nữ tử như vậy, hiển nhiên càng có mị lực ở trong mắt hắn.
Nhìn Bạch Sơn Thủy cười rộ lên hết sức cao ngạo cùng mỹ diễm, trong lòng hắn thầm nghĩ, rốt cuộc có một ngày mình sẽ khiến cho nữ tử như vậy quỳ rạp dưới người, vị trí như vậy mới có thể làm cho hắn thỏa mãn.
Lúc trước mới có hơn nửa người tu hành trẻ tuổi của vương triều Đại Tề tiến vào mười hai Vu Thần điện, những người này đều chỉ dừng lại ở ba điện đầu, mặc dù muốn vào những tòa Vu Thần điện phía sau xem, nhưng lại bị pháp trận lúc này ngăn cách mà không cách nào xuyên qua.
Những tài tuấn trẻ tuổi này thậm chí hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cho rằng đây là do tổ điện sắp đặt, nên dốc sức tĩnh tâm tìm hiểu tượng Vu Thần trước mắt.
Ba người Tô Tần, Bạch Sơn Thủy và Lý Vân Duệ dễ dàng tiến vào điện thứ bảy.
Trong điện này rất trống trải, toàn thân tượng Vu Thần khổng lồ màu xám bạc, tinh thần nguyên khí tịch hàn trên người đã nhuộm thân thể bọn họ thành một loại huỳnh quang màu xám kỳ dị.
Tại bên ngoài tượng Vu Thần này, tinh thần nguyên khí tịch hàn kết hợp với âm khí một cách kỳ dị, không ngừng sinh ra nguyên khí kết tinh giống như hoa băng mà không hề có quy tắc.
- Xem ra ngươi còn nguy hiểm hơn một chút so với tưởng tượng của ta.
Bạch Sơn Thủy nhíu nhíu mày, nhìn Tô Tần nói.
Những nguyên khí kết tinh giống như hoa băng không ngừng sinh ra trong không khí, lại nhanh chóng biến mất này nhìn như không hề có quy luật, hơn nữa cũng không liên tục hình thành một ít Phù văn mà nàng quen thuộc, trên tượng Vu Thần này cũng không có đồ lục đặc thù, nhưng Tô Tần hiển nhiên đã nhìn ra Phù ý từ những hoa băng này, đã bắt đầu nhanh chóng ghi chép lên trên thủy tinh màu trắng.
- Nếu ngươi thay đổi chủ ý, hiện tại giết ta có lẽ còn kịp.
Tô Tần nói.
Bạch Sơn Thủy không đáp lại, hơi nhíu nhíu mày.
Cũng không phải những lời này của Tô Tần làm cho nàng không thoải mái, mà do âm khí trong điện này cực kỳ nồng đậm, khiến cho nàng đã bắt đầu cảm giác được áp lực thật lớn, trong mỗi một hơi thở đều phải hao tổn không ít chân nguyên để chống đỡ những âm khí này xâm nhập.
- Hiện tại Tề đế ở bên ngoài hẳn là đã phát giác được có chút không đúng.
Lý Vân Duệ nhẹ giọng nói:
- Cũng không biết tâm tình của hắn lúc này như thế nào.
Thanh âm của gã tuy thấp nhưng lại mang theo khoái ý nói không nên lời.
Gã là người Sở, từng là tử sĩ mà Sở đế tín nhiệm nhất, đương nhiên cũng là Tu hành giả trung thành nhất với Đại Sở, đối với người phản bội khiến vương triều Đại Sở chia năm xẻ bảy như Tề đế, gã đương nhiên sẽ mang hận ý cực lớn.