Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 722 - Q8 - Chương 50: Muốn Chết

Q8 - Chương 50: Muốn chết Q8 - Chương 50: Muốn chết

Trong nháy mắt, tất cả triều thần của vương triều Đại Tề, tất cả những Tu hành giả cường đại đang có mặt, toàn bộ ngẩng đầu, khuôn mặt kinh hãi đến mờ mịt.

Bên trong ngọn núi, âm khí như mặc ngọc phun lên trời, biến thành vô số mây đen còn đen hơn mực. Bóng ma nồng đậm rơi xuống, in bóng vào trong đồng tử của bọn họ, khiến đồng tử của bọn họ cũng hoàn toàn biến thành màu đen.

Lúc này, toàn bộ bầu trời của vương triều Đại Tề đã đen kịt.

Tất cả những Tu hành giả gửi gắm hy vọng vào tương lai của vương triều Đại Tề, tất cả tương lai tươi sáng giống như bị bao phủ trong đêm tối, trong một cơn ác mộng vĩnh hằng.

Lúc trước, khi pháp trận biến động, mười hai Vu Thần bị bình chướng vô hình trong điện chấn ngất đi, hoặc là chấn thành trọng thương. Còn những Tu hành giả trẻ tuổi không có khả năng chống đỡ lực lượng trùng kích như vậy, toàn bộ đều bị xé nát.

Giờ phút này phóng tầm mắt ra ngoài, xung quanh thân thể của trăm tên tài tuấn trẻ tuổi đang tung bay trên không trung còn có nguyên khí hộ thể, hẳn là có thể sống sót, nhưng chỉ là một hai phần mười.

Trong cơn gió lốc này, đáng chú ý nhất là năm đoàn ánh sáng khổng lồ.

Năm đoàn sáng màu đen to lớn tản ra khí tức cường đại khiến rất nhiều tông sư ở đây tim đập thình thịch. Thậm chí, trong những mảnh vụn như hắc tinh phun ra từ trong núi, rất nhiều âm khí còn bị rút ra, di chuyển về phía năm đoàn ánh sáng.

- Tại sao có thể như vậy?

Hai đồng tử của Tề đế cũng là màu đen.

Y cảm giác toàn bộ xung quanh cơ thể của mình đều là màu đen, y đang không ngừng rơi xuống, rơi vào trong bóng tối vô biên.

Y có thể cảm giác được, trong năm đoàn ánh sáng đó chính là năm người thủ điện.

Chỉ là cho dù lúc này đầu óc y trống rỗng, y cũng có thể khẳng định năm người thủ điện này tuyệt đối không có thời gian xem xét hết tất cả công pháp của toàn bộ mười hai tòa Vu Thần, càng không có khả năng dùng thủ đoạn gì hủy đi tất cả mười hai Vu Thần.

Lúc trước y đã suy đoán rất nhiều loại khả năng, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

Phù phù! Phù phù!...

Khi nguyên khí cuồng bạo lao ra biến thành cơn lốc bốn phía trên trời, tất cả mọi thứ bị quét sạch, bao gồm cả những Tu hành giả trẻ tuổi bị thương quá nặng không thể khống chế thân thể mình cũng theo đá vụn và hài cốt Vu Thần rơi xuống nước.

Có một số đá vụn và hài cốt, thậm chí là phần máu thịt còn sót lại rơi xuống chiến hạm U Phù, tạo ra thanh âm khiến người ta tuyệt vọng.

Âm thanh kim loại bén nhọn khi vật cứng va chạm vào chiến hạm U Phù xuyên vào trong màng nhĩ, khiến rất nhiều triều thần của vương triều Đại Tề vẫn đang ngốc trệ đứng thẳng, như thể tất cả đều đã ngừng hoạt động, bấy giờ mới phát ra đủ loại âm thanh.

Trong nháy mắt, có rất nhiều người khóc lên.

Có người lấy đầu đập đất, có người gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, hoàn toàn mất hết phong thái.

Tề Đế bị âm thanh như vậy quấn lấy, đây vốn là thời khắc đáng để chúc mừng, nhưng toàn bộ đã hóa thành tiếng khóc bi thương. Y hơi mím môi, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lúc mở miệng ra, ngay cả khí tức cũng không như ý, y không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào mà còn phun một ngụm máu tươi.

Hà Diệt Cảnh nghiến răng.

Khí tức trên người lão không ngừng bành trướng ra bên ngoài, âm phong bắt đầu gào thét, giống như là có vô số quỷ hồn đang gào thét kịch liệt.

Da mặt lão có chút vặn vẹo, ánh mắt híp lại thành một khe hở, nhìn về phía lưng núi nơi có Tổ điện.

Lúc này, cũng chỉ có Tông sư Thất Cảnh như lão mới phát hiện còn có dị thường.

Có một cột nước màu xanh biếc rõ ràng không phù hợp với đạo âm khí màu đen của Tổ điện đang lao ra. Cùng lúc đó, trên bầu trời tự có hô ứng, có một lượng lớn hơi nước từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, trong khoảnh khắc ngưng tụ thành một giọt nước óng ánh trong suốt, từ trên bầu trời rơi xuống.

Giọt nước óng ánh trong suốt này rất nhỏ, nhưng lại mang theo một loại hương vị tuyệt đối không thể ngăn cản trước nay chưa từng có, trong nháy mắt đâm thủng vô số nguyên khí màu đen cuồng bạo mà đi.

- Thiên Nhất Sinh Thủy, Dạ Sách Lãnh?

Hà Diệt Cảnh đột nhiên mở mắt ra, bắn ra hàn mang như thực chất.

Nhưng ngay trong nháy mắt sau đó, cột nước trong suốt va chạm với cột nước màu xanh biếc từ trong Tổ điện trào ra, ầm ầm tứ tán, không nghe thấy tiếng nước, chỉ loáng thoáng một giọng hát uyển chuyển mà hào phóng.

Cơ thể rất nhiều Tu hành giả của vương triều Đại Tề đang cứng đờ không khỏi chấn động.

Đây giống như ảo giác, nhưng tiếng hát từng đợt bay tới, như đến từ phương xa, nhưng lại hội tụ khí tức thủy nguyên cường đại trùng kích phương thiên địa này, vô cùng chân thật.

Uyển chuyển và hào phóng dường như là những trạng thái hoàn toàn đối lập, nhưng lại có người hoàn mỹ dung hợp nó cùng một chỗ.

Trong nháy mắt này, không cần nghe kỹ, trong đầu Hà Diệt Cảnh cũng đã xuất hiện hình tượng một Tu hành giả cầm kiếm ở Trường Lăng, mà còn vừa chiến vừa ca.

Người nọ là nữ tử, nhưng lại phóng khoáng hơn tuyệt đại đa số nam tử trên thế gian.

- Bạch Sơn Thủy!

Lão nghiến răng cố thốt ra cái tên này.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm! ...

Cũng vào lúc này, rất nhiều đạo khí tức cường đại từ trong bốn chiếc chiến hạm U Phù lao ra, vọt xuống dưới nước. Trong nháy mắt đáy sông vốn đã chảy xiết bất an như có vô số Hắc long đại chiến, hỗn loạn đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Đó là sự phản ứng của các Tông sư Đại Tề trên bốn chiếc chiến hạm U Phù, sự phẫn nộ của bọn họ không chỉ là Tổ điện mười hai Vu Thần, mà còn đến từ sự miệt thị và khiêu khích của Bạch Sơn Thủy đối với Tu hành giả toàn bộ vương triều Đại Tề.

Nhưng Hà Diệt Cảnh lại không nhúc nhích.

Còn có mấy tên Tông sư trong hai chiếc chiến hạm U Phù từ Sở đô đến cũng không nhúc nhích.

Nhất là mấy gã Tông sư nghe tiếng hát kia, trên mặt lộ ra cười khổ.

Ở trong sông ngoài Sở đô, Bạch Sơn Thủy biết rõ không thể làm, biết rõ không địch lại mà vẫn còn muốn chống lại hạm đội U Phù, đây chính là biểu lộ thái độ với Tu hành giả toàn bộ vương triều Đại Tề. Chống lại một kích kia, Bạch Sơn Thủy bị thương chạy trốn, nhưng bọn họ và Tu hành giả vương triều Đại Tần truy kích lại vẫn mất đi tung tích Bạch Sơn Thủy.

Hiện tại ở đây, tiếng hát là dùng nguyên khí bao vây lại, đợi đến khi nguyên khí tản đi, dư âm chấn động biến mất, người cũng đã sớm rời đi.

Hơn nữa lúc này nguyên khí trong Tổ điện tàn sát loạn, hơi nước lại tràn ngập thiên địa, hoàn toàn không có khả năng cảm giác chính xác được lộ tuyến chạy trốn của Bạch Sơn Thủy, làm sao có thể ngăn được nàng?

Đối với bọn họ mà nói, tiếng hát loáng thoáng kia không chỉ uyển chuyển và hào phóng, mà còn mang theo một loại khoái ý và đùa cợt.

Nghĩ đến ngày đó bọn họ cưỡi hạm đội U Phù phá Sở đô, nàng nhìn thấy nhưng không thể làm gì được, bây giờ là một báo trả một báo, bọn họ nhìn thấy Tổ điện bị hủy cũng lại không thể làm gì được, thật sự giống như Bạch Sơn Thủy trở về thu nợ.

Trong nước sông bùn cát hỗn loạn, đột nhiên lại vang lên tiếng vật nặng hỗn loạn rơi xuống nước, theo đó còn có tiếng phá không của Tu hành giả và tiếng kinh hô trên hạm đội U Phù.

Cả người Tề đế rét lạnh, mờ mịt nhìn theo âm thanh, lại nhìn thấy trên thuyền có triều thần nhảy xuống nước.

Khiếp sợ, thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, lúc này phía dưới hỗn loạn không chịu nổi, quan viên vương triều Đại Tề lại nhảy xuống tìm chết, trong đó rất nhiều người không phải là Tu hành giả, mà càng nhiều là danh thần vương triều Đại Tề.

Những hình ảnh như vậy tràn ngập đồng tử Tề đế, những tiếng rơi xuống nước lại hóa thành âm thanh vang vọng trong tai y:

- Đây cũng không phải là tội của bọn họ, bọn họ muốn chết, ngươi còn có thể sống sao?

Bình Luận (0)
Comment