Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 723 - Q8 - Chương 51: Xa Nhau Lâu Ngày, Đến Nay Gặp Lại

Q8 - Chương 51: Xa nhau lâu ngày, đến nay gặp lại Q8 - Chương 51: Xa nhau lâu ngày, đến nay gặp lại

Trong nháy mắt này, Tề đế nhìn dòng sông đục ngầu không chịu nổi phía trước, thật sự có ý niệm tự phế tu vi nhảy xuống chết đi, song khi nghe vô số tiếng ai oán chung quanh, y thống khổ nhắm hai mắt lại, biết mình còn có con đường chưa hết mà phải đi.

......

Trong biển sâu, trên thuyền xoắn ốc.

Lâm Chử Tửu thật sự đang nấu rượu.

Từ đầu ngón tay y có một tia nguyên khí hội tụ khí tức nóng rực trong ánh mặt trời tuôn ra, hóa thành hỏa diễm lơ lửng, nâng một bầu rượu lên.

Trương Thập Ngũ lại đang câu cá một cách cực kỳ nghiêm túc.

Gã chỉ dùng một dây câu tầm thường, bằng vào nhận biết để cảm nhận được dây câu chuyển động trong nước biển, trực tiếp xuyên qua con cá béo nhất trong biển sâu.

Mấy ngày nay dừng lại ở trên biển khiến gã đã rất có kinh nghiệm, biết loại cá nào có chất lượng thịt ngon nhất, thậm chí chỉ cần cắt sống, chấm một ít nước sốt đặc hữu của quận Giao Đông, cho dù là mỹ vị của quý tộc Trường Lăng cũng không thể sánh bằng.

Rượu đã ấm.

Một con cá lớn cũng đã mắc câu, được mổ bụng rửa sạch, sau đó thái lát.

Lát cá màu hồng nhạt được Trương Thập Ngũ đặt gọn gàng trên một phiến đá, tựa như từng cánh hoa đào rực rỡ.

- Đủ rồi.

Chỉ mới cắt mười miếng, Lâm Chử Tửu đã mỉm cười nói với Trương Thập Ngũ.

Trương Thập Ngũ ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn Lâm Chử Tửu.

- Ngày xưa đại quý tộc ở Trường Lăng ăn cá phi lê ở quận Giao Đông này, chỉ lấy mười miếng có hương vị tốt nhất trên người mỗi con cá.

Lâm Chử Tửu mỉm cười nhìn gã, nói:

- Ngươi trời sinh thích hầu hạ hoa cỏ, làm những món ăn như thế này, năm đó chúng ta đã sớm nói, nếu ngươi cưới ai, nữ tử kia sẽ thật sự may mắn. Mười miếng cá phi lê của ngươi chính là được lấy từ chỗ có hương vị tốt nhất trên cơ thể của con cá này. Chúng ta mặc dù không có phong thái của đại quý năm đó, nhưng trên biển hiện tại khắp nơi đều là loài cá này, ngươi ném những thứ còn lại này đi cũng không lãng phí, nó sẽ lập tức biến thành thức ăn cho những con cá khác. Huống chi hôm nay chúng ta có khách, đại tiểu thư Trưởng Tôn gia, người mà mỹ vật nào cũng đã được thấy, cho nên cũng phải chú ý một chút.

Trương Thập Ngũ nghe được nửa câu trước, nói đến chuyện cưới hỏi, nghĩ đến nữ tử Trường Lăng kia, khuôn mặt của gã hơi nóng lên, nhưng khi nghe được cuối cùng, khuôn mặt gã lại trở nên nghiêm túc, như bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Thực sự nên.

Nói xong gã liền ném thịt cá còn lại vào trong nước biển, rửa sạch hai tay, thế nhưng trong mấy hơi thở này, gã lại câu được một con cá lớn.

Cũng đúng lúc này gã ngừng lại, cùng Lâm Chử Tửu nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời yên tĩnh đột nhiên có những đám mây đen ập đến, kèm theo âm thanh ầm ầm, có bóng ma khổng lồ đang xuyên qua trong mây đen.

Đó là một con Đằng Xà.

Đằng Xà đến, chính là bằng hữu cũ mà bọn họ chờ đợi đã lâu.

Trên mặt Lâm Chử Tửu cùng Trương Thập Ngũ tràn ngập vẻ cực kỳ cảm khái.

Mấy ngày nay chờ đợi ở trên biển, thời gian chẳng qua chỉ là mười mấy ngày, song lần gặp lại này đã cách nhau hơn mười năm, thậm chí còn cách cả đời.

Một con Đằng Xà phá mây mà ra, giáng xuống biển này.

Có không ít người đi theo Đinh Ninh đến quận Giao Đông, song trên yên nằm trên lưng Đằng Xà này lại chỉ có Đinh Ninh cùng Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Chuyện này cũng giống như Lâm Chử Tửu dự kiến, bởi vì đây là một gặp gỡ rất đặc biệt.

Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết còn chưa rơi xuống thuyền xoắn ốc, chỉ liếc mắt nhìn nhau từ xa, nhưng Lâm Chử Tửu đã nhìn thấy rất nhiều ý quen thuộc, y đã lập tức xác nhận lời Nguyên Vũ nói là thật, khẽ thở dài một tiếng,

- Thật sự là ngươi.

Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết rơi xuốn trên thuyền xoắn ốc, Đinh Ninh nhìn Lâm Chử Tửu cùng Trương Thập Ngũ, lập tức trầm mặc không có đáp lại.

- Lúc trước không phải ngươi nói bản thân mình không biết gì về Cửu Tử Tằm, không dám tu tập sao? Là lúc cuối cùng khi giết vào Trường Lăng mới tu luyện sao?

Lâm Chử Tửu tiếp tục nhìn Đinh Ninh, lại hỏi.

Đinh Ninh chậm rãi gật đầu, nói:

- Nói là chín lần chết đều có thể sống, nhưng ai có thể có dũng khí thử xem một lần? Đã không có tiền lệ, liền hoài nghi có lẽ là U đế xưa kia cố làm ra vẻ huyền bí, muốn lừa gạt đối thủ của mình tu hành công pháp này, việc đến Trường Lăng chiến đấu, là vì chỗ đó có Tông sư trong thiên hạ tụ tập, cho nên ta đã tạm thời tu hành khi phát hiện không cách nào giết vào Hoàng cung.

Lâm Chử Tửu nói,

- Sau đó thì sao?

Đinh Ninh nói:

- Ý niệm bị vây khốn trong bóng tối vô biên, như cái kén bị chôn dưới lòng đất, không chết không sống, mặc dù có cảm giác nhưng không cách nào phán đoán nơi nào, hình dạng không có máu thịt, không biết năm tháng như thế, cho đến khi được sinh ra lần nữa, thấy được mặt trời, mới biết ba năm đã trôi qua.

- Không biết mình sống chết, mãi mãi bị cầm tù trong bóng tối vô biên. Đó thật sự là chuyện còn khổ sở hơn nhiều so với việc ta ở trong Thủy Lao.

Lâm Chử Tửu nhìn hắn nói.

Lâu ngày mới gặp lại, nhưng mà nói đến đây, trên mặt của Lâm Chử Tửu hay là Đinh Ninh đều không có chút ý cười nào.

Bởi vì nói đến chuyện cũ thì đều là đau khổ.

- Trách không được sau này ta nghe nói ngươi vừa có chút danh tiếng ở Trường Lăng, Thân Huyền đã từng gặp ngươi, nhìn tuổi xương của ngươi cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng công pháp U đế lão nhi cuối cùng không thể giả được. Thôi nào, uống rượu, nhấm thức ăn.

Thanh âm của Trương Thập Ngũ vang lên.

Hốc mắt của gã đã hơi ẩm ướt, rất nhiều năm trước gã là nông dân, sau này trở thành Kiếm sư nổi danh ở Ba Sơn Kiếm Tràng, sau đó ẩn cư ở Trường Lăng làm thợ tỉa hoa, nhưng tính tình của gã lại chưa bao giờ thay đổi, vẫn giản dị như lúc mới quen năm đó.

Nghe thanh âm như vậy, lại nhìn rượu rót vào trong chén, Đinh Ninh không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.

Tựa như người bên cạnh nhiều hơn, giống như khi uống rượu trong rừng Trường Lăng rất nhiều năm trước.

Trương Thập Ngũ nâng ly rượu lên, gã nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thiển Tuyết, không kìm được có chút ngượng ngùng, nhưng lại nhịn không được cười cười, thành khẩn nói với Trường Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh:

- Chúc mừng.

Nghe những lời này, Lâm Chử Tửu cũng không nhịn được nở nụ cười.

Vì thế trên thuyền này như khổ tận cam lai, như tuyết mùa đông tan chảy, xuân ấm hoa nở. (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới)

Trên gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt.

- Uống rượu.

Lâm Chử Tửu há miêng uống cạn chén rượu trong, gắp lên miếng cá cũng giống như hoa đào.

Nhưng vào lúc này, trên biển xa xa lại là tiếng gió nổi mây vần.

Có một tiếng gầm giận dữ loáng thoáng truyền đến, theo đó là một cỗ khí tức thô bạo khuếch tán vào trong thiên địa, làm cho những con Đằng Xà xoay quanh không trung đều cảm thấy sợ hãi cực độ, không thể khống chế chạy trốn ra ngoài.

Đinh Ninh hơi nhíu mày.

Hắn nhìn theo phương hướng thanh âm kia truyền đến, nhanh chóng nhìn thấy một ít mây trắng bị loại khí tức thô bạo này xua tan, sau đó hắn thấy được hình dáng tòa thành trôi nổi lơ lửng kia. Cả đời hắn đã từng thấy được rất nhiều chuyện kỳ diệu, giờ phút này nhìn thấy tòa thành trôi nổi như vậy, hắn cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ, phát ra cảm thán giống như Lâm Chử Tửu khi lần đầu tiên nhìn thấy thành này,

- Thì ra căn cơ thực sự của quận Giao Đông là như thế.

Khi hắn nói ra những lời này, hắn có chút ra sức phóng khí tức trên người mình ra, bao gồm cả rất nhiều kiếm khí sắc bén ẩn nấp trong cơ thể hắn.

Có vô số kiếm quang trong suốt từ chung quanh chiếc thuyền xoắn ốc này nở rộ ra ngoài, giống như là một trận pháo hoa cực kỳ tráng lệ vào ban ngày.

Bên trong tòa thành trôi nổi xa xa kia, cỗ khí tức thô bạo chợt tiêu tán.

Vật phát ra cỗ khí tức thô bạo kia lập tức làm cho người ta cảm giác được loại cảm xúc hoan hô nhảy nhót khi bạn cũ đến.

Theo gió biển khuếch tán ra bên ngoài, trong lúc loáng thoáng lại có thanh âm hùng vĩ truyền đến, nhưng lần này cũng không phải rống giận, mà là có một loại tiếng kêu giống như trẻ con đang reo hò.

Bình Luận (0)
Comment