Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 724 - Q8 - Chương 52: Nhớ Tình Bạn Cũ

Q8 - Chương 52: Nhớ tình bạn cũ Q8 - Chương 52: Nhớ tình bạn cũ

- Đó là cái gì?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, nhịn không được hỏi.

Nàng có thể khẳng định đó là một con cự thú còn cường đại hơn so với Đằng Xà, hơn nữa hình thể chắc hẳn cũng cực kỳ khổng lồ, tổng lượng nguyên khí tích tụ trong thân thể cực kỳ kinh người.

- Là Kiệt Ngư.

Đinh Ninh nhìn nàng, biết cho dù nàng nghe được cái tên này cũng chưa chắc đã hiểu rõ, cho nên hắn chậm rãi giải thích:

- Trong truyền thuyết thượng cổ, nó là một loại cự long nửa rồng nửa cá, trong thần thoại các đảo hải ngoại, nó chính là hiện thân của Vũ Thần. Trong một ít điển tịch trong giới tu hành, có ghi chép xác thực đây là một loại dị thú, cơ thể sau khi trưởng thành có bảy mươi lăm mẫu địa phương lớn nhỏ, khí hải vô cùng rộng lớn, chỗ cường đại nhất là nó có thể trực tiếp hấp thu tất cả nguyên khí của một phương thiên địa vào khí hải trong bụng. Cho nên cho dù là Tông sư đến Thất Cảnh Chuyển Sơn, nếu thực sự đối mặt và đối địch với nó, chỉ sợ bọn họ sẽ lại phát hiện mình không thể dẫn dắt được quá nhiều nguyên khí.

- Hình thể của nó khi còn nhỏ cũng không lớn, thân dài chỉ hơn một trượng, nhưng tốc độ bay trốn lại cực nhanh, hơn nữa tính tình cũng không an phận, cực kỳ hiếu động.

Đinh Ninh không giấu diếm gì, ánh mắt cực kỳ trong sáng nhìn nàng nói tiếp,

- Ta sở dĩ quen thuộc, là bởi vì lúc Trịnh Tụ mới vào Trường Lăng, nó chính là thú cưỡi của ả.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết có chút phản ứng lại,

- Cá màu?

Đinh Ninh gật đầu,

- Dáng dấp của nó khi còn bé giống như một con cá chuồn năm màu rực rỡ, hơn nữa khi bay sẽ mang theo hơi nước lượn lờ, sinh ra cầu vồng, cho nên những người lúc ấy dù thấy được nhưng lại không biết tên của nó, liền gọi nó là cá màu.

- Ta thật sự không rõ vì sao ả lại ngu ngốc như vậy.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại nhịn không được có chút tức giận, nàng tức giận là sẽ có hàn ý chân thật được sinh ra, sương trắng ở trong không khí phía trước nàng lặng yên bay bổng:

- Năm đó ả cưỡi cá màu vào Trường Lăng, khiến cho không biết bao nhiêu tài tuấn ái mộ, nhanh chóng giao hảo với Ba Sơn Kiếm Tràng, đánh thắng ba triều. Lại kết thành đạo lữ cùng Tu hành giả mạnh nhất thiên hạ lúc bấy giờ, còn có chuyện gì vinh quanh hơn ư?

- Đây là chuyện khiến nữ tử trong thiên hạ đều hâm mộ, nhưng cuối cùng ả lại quay đầu đến với Nguyên Vũ, mặc dù trở thành người đứng đầu Trường Lăng, nhưng trong mắt nữ tử nhà bình thường, chỉ sợ ả đã mất đi vinh quang vốn có.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh như băng nói tiếp:

- Hiện tại còn có bao nhiêu nữ tử hâm mộ ả?

- Lúc ấy chưa từng thấy rõ ràng, hiện tại lại có thể nhìn rõ, người như ả chưa từng để ý quan điểm của người khác, chỉ có chỗ cao mà trong mắt nhìn thấy, ả nhất định phải bò lên được chỗ cao mà mình nhìn thấy nhưng chưa với tới, đứng ở nơi đó nhìn lại, lúc đó mới có thể nghĩ lại

Lâm Chử Tửu uống một ngụm rượu ấm, nhìn tòa thành lơ lửng trong sương mù, thản nhiên nói:

- Thú này còn nhớ rõ cố nhân, nó còn có tình cảm hơn cả ả.

-Ngoại trừ con Kiệt Ngư này ra, trên tòa thành lơ lửng này còn có Tu hành giả quận Giao Đông khác sao?

Đinh Ninh nhìn Lâm Chử Tửu hỏi.

Tong mắt hắn lúc này, Lâm Chử Tửu đã già nua hơn rất nhiều so với mấy năm trước, cũng không biết tang thương bao nhiêu, nhưng nghĩ đến y đã làm vô số chuyện với mình, hiện tại cho dù Lâm Chử Tửu không làm gì, chỉ đứng như vậy cũng đột nhiên cho hắn vô số tin tưởng.

Hắn hiện tại không muốn hủy tòa thành lơ lửng này của quận Giao Đông, mà muốn chiếm giữ kho tàng chân chính mà quận Giao Đông gom góp mấy trăm năm qua, hắn phải đảm bảo trước khi leo lên tòa thành nổi kia, bên trong sẽ không có người hủy tất cả mọi thứ đi.

- Đó gần như chính là một tòa thành chết.

Lâm Chử Tửu khẽ cười, nói:

- Mỗi một đời quận Giao Đông như ả đều không yên tâm với bất cứ kẻ nào, càng lo lắng khi giao tất cả những thứ trong này cho một người nào đó nắm giữ. Cho nên ngoại trừ Kiệt Ngư này ra, thủ kho bên trong này chỉ có mấy tên dược nô, là Tu hành giả Thất Cảnh đã bị mất đi tâm trí bằng dược vật, chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Con Kiệt Ngư này chỉ sợ đã được Trịnh Tụ chuyển tới đây trong khoảng thời gian sau đó, trái lại vì phòng ngừa người nhà ả tiếp cận, không cần ả đồng ý đã dùng đồ vật bên trong đối phó ngược lại ả.

- Đời ta rất ít khi bội phục mưu kế tài trí của một người, thế nhưng ả là một trong số những người khiến ta bội phục.

Lâm Chử Tửu lại ăn một miếng cá, để cho hương vị tươi ngon hóa giải một tia khổ ý cuối cùng của rượu, nói tiếp:

- Kiệt Ngư này hấp thu thiên địa nguyên khí của bốn phương, kể từ đó, nếu như người nhà của ả ở quận Giao Đông không được ả đồng ý mà muốn tiến vào tòa thành nổi này, sẽ lập tức bị con Kiệt Ngư này hút đi nguyên khí, dẫn đến việc không thể đối phó được những tên dược nô trên tòa thành nổi kia.

Trong lúc nói chuyện, y nhìn Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết một cái, nhưng lại không thể nói tiếp, chỉ biết quay đầu lại nhìn về phía mặt biển mênh mông.

Thời gian y quen Vương Kinh Mộng sớm hơn Trịnh Tụ năm đó, cho nên cực kỳ rõ ràng tất cả mọi chuyện giữa Vương Kinh Mộng và Trịnh Tụ.

Trịnh Tụ cùng Vương Kinh Mộng là cặp đôi thần tiên quyến lữ của tất cả các tài tử giai nhân trong thiên hạ năm đó, hiển nhiên đã có một thời gian ngọt ngào rất dài, năm đó "Cá màu" kia cũng từng làm bạn với Vương Kinh Mộng cùng Trịnh Tụ rất lâu, mà "Cá màu" đã bị Trịnh Tụ thu phục làm thú cưỡi khi còn nhỏ, tự tay nuôi lớn, khi Trường Lăng biến đổi, Trịnh Tụ trở nên lãnh khốc mà người đời không nhận ra, không ai có thể tiếp cận. Mà "Cá màu" này biến thành Kiệt Ngư, ẩn nấp ở tòa thành nổi nơi biển sâu này, cho nên ngoại trừ Vương Kinh Mộng ra, không còn người nào có thể thân cận với nó nữa.

Ngoại trừ Trịnh Tụ ra, Vương Kinh Mộng chính là chủ nhân thứ hai của nó.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiển nhiên cũng biết những chuyện mà y đang nghĩ tới, đồng thời y cũng biết rằng nếu mình nhắc tới, Trưởng Tôn Thiển Tuyết chắc chắn sẽ không vui.

Mà bằng hữu chân chính là người luôn muốn bằng hữu của mình càng thêm hạnh phúc.

Hơn nữa khi trải qua vô số sinh tử, ánh mắt đều không khỏi trở nên tang thương, Lâm Chử Tửu sớm đã học được việc ít suy nghĩ, ít nhắc tới chuyện không vui, chuyện vui vẻ thì nên suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Giống như rượu vang, món ăn ngon hiện tại có thể làm cho mọi người nhớ lại, những làm cho mọi người nghĩ về những điều hạnh phúc.

Đinh Ninh khẽ gật đầu, cũng không sốt ruột.

Trương Thập Ngũ lại câu thêm mấy con cá, tỉ mỉ cắt đi chỗ tốt nhất, sau đó vừa uống vừa ăn, chờ đến khi dần dần no, Đinh Ninh lúc này mới để cho thuyền xoắn ốc đi về phía tòa thành lơ lửng kia.

- Đã nhớ tình cảm xưa cũ, vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.

- Lão bằng hữu, ngược lại muốn mượn lực của ngươi dùng một chút.

Khi thuyền xoắn ốc tiếp cận sương trắng không tan bao quanh tòa thành lơ lửng kia, nghe được tiếng nước thật lớn vang lên, Đinh Ninh nghiêm túc nói hai câu này.

Thân thể hắn bay dựng lên từ trên con thuyền xoắn ốc.

Cũng trong nháy mắt này, một cơn sóng lớn cao mấy chục trượng hình thành ngay phía trước thuyền xoắn ốc.

Sau sóng lớn cao mấy chục trượng, một con quái vật khổng lồ từ dưới nước biển nổi lên, phiếm ra màu đen bóng loáng, như cự kình trong biển, song cho dù là cự kình lớn nhất trong biển thì cũng không thể khổng lồ đến như vậy. (cự kình: con cá khổng lồ)

Trương Thập Ngũ nhẹ nhàng ấn lên mặt nước, thuyền xoắn ốc liền bay lên trên không trung.

Bọn họ thấy rõ ràng hơn, Kiệt Ngư này thật sự giống như một hòn đảo nhỏ mới, màu sắc trên người nó lúc này không giống lúc nhỏ ở Trường Lăng, toàn thân lại là màu đen nhánh, đen đến chảy mỡ, toàn bộ thân thể cũng không giống như cá chuồn, mà thật sự là nửa rồng nửa cá, hơn nữa nhìn qua cực kỳ to mọng, tròn trịa thành một đoàn, chẳng qua khí tức từ trên người tỏa ra lại cường hãn đến mức có chút đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment