Ngoại hình của con Kiệt Ngư này thật không đẹp, thậm chí có thể dùng từ xấu xí để hình dung.
Nói là nửa rồng nửa cá, quả thực lại giống như đầu một con cá nheo cực lớn, nối liền một đoạn đuôi rồng nhỏ.
Nó hiển nhiên đã cảm giác được khí tức của Đinh Ninh, biết cố nhân đến gần, cho nên trong nháy mắt này dường như cũng trở lại thời gian khi thân thể nhẹ nhàng rất nhiều năm trước, có chút hoan hô nhảy cẫng, nửa thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, mở miệng lớn, phát ra tiếng kêu kỳ dị.
Song cho dù là lúc vui thích này, cái miệng khổng lồ của nó vẫn giống như vực sâu, làm cho người ta sợ hãi.
Đôi mắt của nó rất lớn, đồng tử màu da cam cực kỳ kỳ dị, vả lại còn rất sáng.
Khi nó nhìn thấy Đinh Ninh bay về phía mình, đôi mắt của nó trở nên sáng hơn, có tia sáng kỳ dị không ngừng lấp lánh.
Song khi Đinh Ninh thực sự tiếp cận nó, tiếp cận tòa thành nổi cách nó không quá trăm trượng, hơn nữa khi nó cảm nhận được khí tức của những người còn lại trên thuyền xoắn ốc, dường như nó lại nghĩ đến mệnh lệnh của chủ nhân mình.
Một cỗ khí tức càng thêm đáng sợ hiển hiện ở phiến thiên địa này.
Cái miệng khổng lồ của nó khép lại, thế nhưng thiên địa trong nháy mắt này đều trở nên tối sầm. Trong nhận biết của đám người Lâm Chử Tửu, thiên địa phía trước bọn họ dường như đột nhiên trống rỗng, thật giống như một phương thiên địa kia trực tiếp bị con cự thú này há một ngụm nuốt gọn.
Trong mắt nó bắt đầu xuất hiện địch ý.
Nương theo địch ý, cái loại sát ý mà Tu hành giả có thể cảm nhận rõ ràng trong nháy mắt liền như dời núi lấp biển đổ ập đến.
Song Đinh Ninh lại không hề dừng lại, bởi vì đối với hắn mà nói, chuyện này cho thấy nó đang do dự, vậy nên nếu hắn cũng bắt đầu do dự, kế tiếp sẽ thật sự không cách nào tới gần.
Thân thể hắn chợt trở nên nhẹ nhàng.
Chân nguyên trong cơ thể hắn cấp tốc phun ra, cũng không hề có cảm giác thô bạo, trái lại làm cho thân thể của hắn tựa như biến thành một đạo nguyên khí nhẹ nhàng, theo con Kiệt Ngư kia hấp thu, trực tiếp thuận thế rơi vào trên thân thể nó.
Khi nó hơi do dự còn chưa kịp phản ứng, cũng giống như khi chạm vào nó rất nhiều năm trước, bàn tay Đinh Ninh đã nhẹ nhàng rơi vào trên người nó.
Bàn tay của hắn rơi vào khí hải của con Kiệt Ngư kia.
Cách lớp da và mỡ vô cùng dày, bàn tay của hắn vừa hạ xuống lại nhấn một cái, cũng dùng ra lực lượng lớn nhất mà hắn có khả năng vận dụng, chẳng qua lực lượng này vẫn không cuồng bạo như trước, mà lại ép lên toàn bộ khí hải của nó.
Oanh một tiếng.
Trên biển phát ra một tiếng nổ vô cùng hùng vĩ.
Không chỉ có tất cả thiên địa nguyên khí vừa mới nuốt vào trong bụng, ngay cả thiên địa nguyên khí tích súc trong khí hải của Kiệt Ngư lúc trước đều bị Đinh Ninh ép ra toàn bộ.
Những thiên địa nguyên khí này khi bị hút vào thì vô hình, song hiện tại từ trong thân thể Kiệt Ngư phun ra lại là hình thành một cái trụ khí tráng lệ, bảy màu xen lẫn, xông thẳng lên trời.
Một đạo sóng xung kích mà mắt thường có thể thấy được dọc theo cái trụ khí hùng vĩ này khuếch tán toàn bộ mặt biển, khiến cho nước biển lần thứ hai chấn động tạo ra sóng cao mấy trượng.
Khí hải của Kiệt Ngư không còn, nó lập tức cảm giác được sợ hãi, muốn phản kháng, song sau một khắc, nó cảm thấy trong khí hải vô cùng thông suốt cùng thoải mái.
Loại thoải mái này giống như những vết bầm tím năm xưa cùng bụi bẩn trong cơ thể trong nháy mắt này đã bị quét sạch không còn.
Sau đó nó thấy được ánh mắt trong trẻo mà ôn hòa của Đinh Ninh, nó lập tức hiểu được hắn không có bất kỳ ác ý gì, tiếp theo liền cảm nhận theo trực giác cách làm như vậy của Đinh Ninh sẽ mang đến chỗ tốt như thế nào cho nó.
Ánh mắt của nó lập tức càng thêm sáng ngời, đơn giản mà trực tiếp hiển hiện ra vẻ vui thích mà trước nay chưa từng có.
Thân thể nó vỗ một cái ra bên ngoài, khí hải mở lớn, dùng hết toàn lực hút một hơi.
Oanh một tiếng, trong thiên địa lại chấn động, cái trụ khí năm màu tráng lệ kia trong nháy mắt bị chấn tan, càng nhiều thiên địa nguyên khí bị cuốn hút mà tới, vọt về phía khí hải của nó.
Thế nhưng trước đó, trụ khí năm màu cùng giữa thiên địa này đã xuất hiện rất nhiều hào quang sáng ngời, những hào quang này trong vắt mà thông suốt, không ngừng tràn vào thân thể Đinh Ninh.
Cơ thể Đinh Ninh đắm chìm trong ánh sáng trong vắt, thánh khiết mà sáng ngời.
Kiệt Ngư đã nuốt vào đến cực hạn.
Dưới sự hút vào toàn lực của nó, khí hải trong người nó sưng lên như túi da đang phồng lên, toàn bộ thân thể cũng trở nên hoàn toàn tròn trịa.
Đinh Ninh không có bất kỳ dừng lại nào, bàn tay lại ấn lên người nó.
Khi bàn tay rơi xuống, trong khí hải Kiệt Ngư đều là tiếng sấm.
Trong cảm giác của nó, cũng là vô số ánh sét rơi xuống, những nguyên khí bẩn mà nó không thể hấp thu lắng đọng trong khí hải đều rơi ra, sau đó lại theo nó phun ra ngoài cơ thể.
Tiếng sấm nổ vang, ánh sáng thánh khiết không ngừng được sinh ra trên không trung, dần dần hoàn toàn bao phủ thân thể Đinh Ninh.
- Lôi Âm Chấn Ngục, thủ đoạn tẩy rửa khí hải hay dùng của Lôi Âm sơn vương triều Đại Ngụy ngày xưa, không nghĩ tới sẽ bị hắn dùng ra như vậy, mà cũng chỉ có hắn mới có thể nghĩ đến cách dùng như thế.
Trương Thập Ngũ nhìn thân thể Đinh Ninh bị hào quang bao phủ cùng con Kiệt Ngư không ngừng dùng hết lực lượng hít vào phun ra xung động, lắc đầu, cảm thán một tiếng.
Tính tình của gã vẫn rất thật, lời nói cũng không chút gian dối. Hình ảnh lúc này huyền ảo tựa như Thần tích, nhưng đối với gã và Lâm Chử Tửu, Trưởng Tôn Thiển Tuyết mà nói, cũng không khó lý giải.
Loại thủ đoạn này của Đinh Ninh không chỉ là tự mình thi triển thủ đoạn tu hành của vương triều Đại Ngụy ngày xưa giúp Kiệt Ngư chấn động khí hải, mấu chốt nhất chính là hắn mượn cơ hội này biến con Kiệt Ngư này trở thành một pháp trận khổng lồ.
Trong điển tịch của người tu hành ghi chép, có một số tông môn có thể bố trí ra một chút pháp trận để hấp thu lượng lớn thiên địa nguyên khí, tựa như Linh mạch do con người tạo ra, tu hành ở trong loại pháp trận này, hiển nhiên làm ít mà công to.
Song phạm vi cùng năng lực của pháp trận cuốn hút thiên địa nguyên khí cực kỳ có hạn, hoàn toàn không có khả năng so sánh với con Kiệt Ngư này.
Nghe Trương Thập Ngũ nói như vậy, Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghĩ đến rất nhiều mẩu chuyện khi ở Trường Lăng, nàng nghĩ đến bức tường dùng để ghi lại mọi chuyện và con đường chạy trốn, nghĩ đến hắn cần phải tìm mọi biện pháp mới có thể tìm ra cách giết chết Lương Liên.
Từ tồn tại vô địch rơi xuống đến khi tu hành lại một lần nữa, từ rất nhiều chuyện đơn giản dựa vào chiến đấu có thể giải quyết lại cần phải dựa vào rất nhiều kế sách và vận khí mới có thể thành công... Bất kể là ở trên báo thù hay tu hành, trong mấy năm nay, hắn không biết nghĩ tới bao nhiêu loại khả năng.
Nàng không hiểu sao có chút cảm động, lại bắt đầu cao hứng vì Đinh Ninh hiện tại đang đắm chìm trong hào quang.
Nàng biết mượn con Kiệt Ngư này dẫn tụ lượng lớn thiên địa nguyên khí, hắn có thể hấp thu rất nhiều thiên địa nguyên khí hữu dụng đối với việc tu hành của mình, tu vi Thất Cảnh cảu hắn sẽ hoàn toàn vững chắc.
Cả đời này hắn đã nhận được nguyên khí của nàng trợ giúp, chiếm được Tục Thiên Thần Quyết, trong quá trình tu hành lại sửa chữa rất nhiều sai lầm trước kia, lúc này hắn xây chắc Thất Cảnh, nếu nói trùng sinh... Lúc này hắn mới là thực sự trùng sinh, trở về là Vương Kinh Mộng năm đó, không cần phải trốn tránh sống tạm giống như thời gian lúc trước.
Thân thể Đinh Ninh càng ngày càng trong suốt, hắn ngẩng đầu lên.
Một đường ánh sao tinh khiết xuyên qua mây mù mảnh biển này, rơi vào thân thể hắn.
Lấy Tục Thiên Thần Quyết dẫn dắt tinh thần nguyên khí đến rửa sạch một ít thương tật ẩn ở chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.
Trong nháy mắt này, bất kể ở vương triều Đại Tần, vương triều Đại Tề, hay là vương triều Đại Sở, hoặc là một ít địa phương xa hơn, rất nhiều Tông sư Thất Cảnh đột nhiên hô hấp ngừng lại, bọn họ cảm giác được kiếm bản mệnh trong cơ thể đột nhiên chấn động.