Đây là một loại cộng minh nào đó giữa Thất Cảnh, khi lượng lớn thiên địa nguyên khí bắt đầu khởi động hướng về một chỗ, khi một ít thiên địa nguyên khí có liên quan đến mình cũng theo đó bị dẫn dắt, giữa những Tu hành giả Thất cảnh sẽ tự động sinh ra cảm ứng.
Song loại cảm ứng này thường tồn tại ở nơi gần có người chiến đấu, hoặc là trong phạm vi mấy chục dặm có người đột nhiên phá cảnh, hơn nữa nguyên khí bản mệnh đã là vật được chuyển hóa giữa chân nguyên của người tu hành cùng thiên địa nguyên khí dung hợp, đã hoàn toàn khác biệt với pháp tắc thiên địa nguyên khí, nguyên khí bản mệnh chính là nguyên khí độc đáo của bản thân, người khác ngay cả bắt chước khí tức cũng thể thành công, càng không cần nói đến việc có thể khiến cho vật bản mệnh đồng minh.
Khả năng duy nhất là có người hiểu rõ nguyên khí bản mệnh vượt xa bọn họ, ở phương diện kiếm ý cùng pháp tắc nguyên khí đã bao trùm trên quy tắc nguyên khí của vật bản mệnh bọn họ.
Trong thế giới của người tu hành, loại bao trùm này có nghĩa là vượt trội so với tu hành của bọn họ.
Cho nên khi vật bản mệnh của bọn họ chấn động, những Tông sư này sinh ra kính sợ một cách cực kỳ tự nhiên.
Ngoại trừ một số rất ít Tông sư trẻ tuổi như Lệ Tây Tinh vừa mới bước vào Thất Cảnh, những Tông sư còn lại đều đã sống rất lâu, đi qua rất nhiều đường, từng gặp rất nhiều thứ mà người bình thường nghĩ cũng không nghĩ tới, nhưng trong nhận thức của bọn họ, nhất là có một số Tông sư năm đó từng vào hoặc đến gần Trường Lăng, cùng với vài người còn chưa từng tiến giai Thất Cảnh khi Ba Sơn Kiếm Tràng đang toàn thịnh năm đó, toàn bộ thiên hạ chỉ có một Tu hành giả có thể tạo ra loại cộng minh như vậy.
Người nọ chính là Kiếm thủ được thiên hạ công nhận sau khi vương triều Đại Triệu sụp đổ, sau khi tên Tông sư của Triệu Kiếm Lô qua đời, chính là Vương Kinh Mộng ở Ba Sơn Kiếm Tràng.
Khi hắn giết vào Trường Lăng, đối mặt với Tông sư các triều trong thiên hạ hội tụ đến đây, kiếm trong tay hắn cũng từng khiến cho nguyên khí của hầu như tất cả Tu hành giả ở Trường Lăng cộng hưởng. Thậm chí khiến cho tâm thần một số Tu hành giả cấp thấp chấn động, không cách nào cầm được kiếm trong tay, khi kiếm rơi xuống đất vẫn không ngừng chấn động về phía Vương Kinh Mộng, giống như đang triều bái vậy. (triều bái: thờ phụng)
Đây chính là cảnh tượng vạn kiếm triều tông chân chính trong thế giới người tu hành.
Mà trong trí nhớ của không ít người bây giờ, loại hương vị quen thuộc này lại xuất hiện.
Dù cho chỉ là thời gian rất ngắn, trong nháy mắt như có như không, nhưng cái loại sinh ra kính sợ một cách tự nhiên, cái loại cảm giác chí cao vô địch này lại làm cho rất nhiều người nhanh chóng xác định người nọ đã trở lại.
Ở Trường Lăng có một Tu hành giả không tính là trẻ tuổi nếu so sánh với Lệ Tây Tinh, nhưng lại trẻ trung hơn rất nhiều so với các Tông sư còn lại đang trầm mặc cảm nhận được loại cộng hưởng mà giới tu hành mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm đều khó có thể thấy được.
Gã chính là thống lĩnh Sát Thần quân - Bạch Khải.
Không giống như những người khác, gã và Đinh Ninh từng có một trận chiến cực kỳ thảm thiết, sau khi gã trở về Trường Lăng đã bắt đầu truy xét cùng suy nghĩ rất nhiều vấn đề, cho nên từ bản mệnh nguyên khí cộng hưởng, khí tức gã cảm nhận được nhiều hơn, phải sâu sắc hơn so với những Tu hành giả khác.
Hiện tại khi gã nhìn về phía quận Giao Đông, hình ảnh xuất hiện trong đầu gã trước tiên là Đinh Ninh cũng đang nhìn về phía Trường Lăng, chẳng qua khác biệt với hắn, hình ảnh trong đầu gã lại là Đinh Ninh ở chỗ rất cao nhìn xuống Trường Lăng, trong ánh mắt hàm chứa đau thương.
Giờ khắc này Bạch Khải đã như bừng tỉnh đại ngộ.
Khi một người thực sự vô địch, ít nhất hắn liền khinh thường dùng ra rất nhiều thủ đoạn ti tiện, thậm chí hoàn toàn không nghĩ tới việc dùng nó.
Có vài người đã đủ cường đại, song lại chưa bao giờ có thể trở thành Kiếm thủ thiên hạ, chưa bao giờ thực sự vô địch.
Nguyên khí cộng hưởng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Nhưng Bạch Khải lại trầm mặc suy nghĩ hồi lâu.
Sau đó gã bắt đầu cất bước đi ra khỏi Hoàng lăng.
Tiền thân của Sát Thần quân là quân đội thích khách của Tiên hoàng Đại Tần, sau đó là thủ linh vị của Tiên hoàng, sau khi Trịnh Tụ khống chế Trường Lăng, Sát Thần quân đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một đội quân U Linh quân hoàn toàn sinh ra chỉ vì báo thù.
Song Sát Thần quân hiện tại đã không còn tồn tại.
Khi Dạ Sách Lãnh cùng Thân Huyền rời khỏi Trường Lăng, những người bên cạnh Trịnh Tụ ai nấy đều chết đi, Trường Lăng cần phải có một cự đầu mới, hoặc có thể nói nữ chủ nhân trong Hoàng cung cần có người ủng hộ mạnh mẽ mới, cho nên điều lệnh đã đến, gã từ trong bóng tối bước đi trong ánh mặt trời.
Gã từ đại thống lĩnh Sát Thần quân trở thành phó Ty thủ Binh Mã ty, hơn nữa gã đã thoáng có thể xác định, có lẽ không cần quá nhiều thời gian, gã sẽ từ phó Ty thủ biến thành Ty thủ.
Bởi vì rất nhiều quân đội và tướng lĩnh trong cảnh nội nước Sở đã dùng trầm mặc để đáp lại mệnh lệnh của nữ chủ nhân Trường Lăng này, cho nên nàng phải có một người đủ cường đại, đủ máu lạnh để khống chế Binh Mã ty, từ đó nắm giữ quyền khống chế đại đa số quân đội cùng tướng lĩnh một lần nữa.
......
- Hắn tiến cảnh nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta.
Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn Từ Phúc trước người, chậm rãi nói.
Đoàn xe vua của y đã tiến vào cảnh nội nước Tần, đang không nhanh không chậm xuyên qua vùng đất Quan Trung rộng lớn, chỉ còn mất khoảng nửa ngày đường sẽ có thể đến Trường Lạc - một trong những thành trì quan trọng nhất Quan Trung.
Y là một trong những người quen thuộc với Vương Kinh Mộng nhất, thế cho nên khi tận mắt nhìn thấy Đinh Ninh xuất kiếm liền khẳng định hắn cũng không phải truyền nhân của Cửu Tử Tằm, mà là Cửu Tử Tằm trùng sinh, cho nên nguyên khí bản mệnh trong cơ thể y cộng hưởng cũng cực kỳ kịch liệt.
Toàn bộ khí hải, thậm chí thần hồn của y dường như đang dao động kịch liệt, thế cho nên từng vòng hào quang thánh khiết không ngừng hiển hiện chung quanh xe vua, không ngừng khuếch tán về phía vùng hoang dã, xua tan tất cả bụi bặm, tựa như Thần tích.
Từ Phúc cúi đầu.
Chỗ khí hải của gã loáng thoáng lộ ra một chút ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
- Nếu như hiện tại đối địch, ta càng có thể thắng.
Gã hít sâu một hơi, dùng loại tốc độ cực chậm đáp lại Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Y đương nhiên hiểu được ý của Từ Phúc.
Y cũng biết lời Từ Phúc nói là sự thật, hơn nữa người không bao giờ kiêu ngạo tự đắc như Từ Phúc giờ phút này nói ra những lời như vậy, chỉ là đang an ủi y, làm y không cần nóng vội.
- Hiện tại có thể thắng, nhưng không bao lâu nữa, ngươi còn có thể thắng hắn sao?
Hắn nhìn Từ Phúc, sau đó thu liễm ý cười, lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ không bao lâu nữa, cho dù thương thế của ta hồi phục, ta và ngươi liên thủ cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Từ Phúc ngẩng đầu lên, nói:
- Vẫn sẽ có biện pháp khác.
......
Một nơi nào đó ở Quan Trung, trong một tòa trạch viện u tĩnh có một hồ sen.
Trong lầu trúc bên hồ sen, Diệp Tân Hà anh tuấn lỗi lạc yên tĩnh ngồi xếp bằng.
Gã cũng là một Kiếm sư nổi danh ở Ba Sơn Kiếm Tràng xưa kia, một trong những cự đầu lúc vương triều Đại Tần đối kháng ba triều Hàn Triệu Ngụy, song những trận đại chiến kia, kể cả Lộc Sơn Hội minh gần như khiến gã ngã xuống lúc chiến đấu, cùng với năm tháng qua đi đều không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt gã.
Nguyên khí bản mệnh của gã cũng đang cộng hưởng.
Có rất nhiều ánh sét rất nhỏ từ trên không trung đánh xuống, rơi xuống hồ sen, mang đến sức sống khó hiểu, làm cho những hoa sen kia điên cuồng sinh trưởng, điên cuồng nở rộ.
Cảm thụ được sự cộng hưởng như vậy, cảm thụ được ý cố nhân trở về, tên Kiếm sư Ba Sơn Kiếm Tràng này cũng không có bất kỳ sợ hãi cùng lo âu nào, khóe miệng ngược lại nổi lên ý cười trào phúng nhàn nhạt.
Không người nào có thể lý giải loại cảm xúc này.
Thế nhưng vốn không ai rõ ràng rốt cuộc gã đang suy nghĩ gì, bởi vì không có ai biết vì sao gã lại phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng cùng Vương Kinh Mộng.