Chưa bao giờ có yêu hận vô duyên vô cớ, cũng chưa bao giờ có sự phản bội không có nguyên do.
Ví dụ như Lương Liên, rất dễ hiểu vì sao y lại phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng.
Bởi vì thân phận của gã vốn thấp kém, nếu không bán đứng hành tung của đám người Lâm Chử Tửu thì gã khó có thể leo lên, đối với hắn mà nói, loại phản bội này chính là một cái nấc thang để leo lên trên.
Nhưng Diệp Tân Hà thì khác, dường như gã cũng không có dục vọng quá lớn đối với quyền thế, nếu không phải ra tay trong Lộc Sơn Hội minh, vậy người tu hành thế gian chỉ sợ hoàn toàn không biết gã đứng về phía Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ, mấy năm nay gã vẫn trải qua cuộc sống ẩn cư thanh tâm quả dục, không chiếm vị trí Vương hầu.
Có vài người phản bội chỉ bởi vì tình cảm, ví dụ như đồng thời thích một nữ tử, song lại thất bại ở trong tranh đoạt tình cảm, sau đó liền sinh hận.
Nhưng giữa Diệp Tân Hà và Trịnh Tụ đương nhiên không thể nào có loại tình cảm này.
Diệp Tân Hà cũng không phải loại người sợ chết mà phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng, càng không phải là bởi vì công pháp tu hành nào đó, bản thân gã chính là người nhận được một trong những công pháp truyền thừa chí cao của Ba Sơn Kiếm Tràng, chiến lực cao thấp cũng chỉ phụ thuộc vào việc gã lĩnh ngộ và tiến về trên con đường tu hành.
Trong một số cuộc trò chuyện với Trịnh Tụ sau đó, Diệp Tân Hà từng tiết lộ một số câu nói chưa bao giờ "nhìn không quen" Vương Kinh Mộng.
Chẳng qua "nhìn không quen" lại luôn có lý do chính xác, huống chi Ba Sơn Kiếm Tràng là rất nhiều đồng môn tạo thành, mà không phải chỉ một mình hắn (Vương Kinh Mộng).
Cho nên sau khi Lộc Sơn Hội minh kết thúc, những người còn sống ở Ba Sơn Kiếm Tràng nghe được tin tức của Diệp Tân Hà, phản ứng đầu tiên là thì ra gã còn sống, phản ứng thứ hai chính là vì sao gã lại phản bội?
Trong hầu hết thời gian, Diệp Tân Hà chỉ giống như một người không liên quan đang còn xem kịch.
......
Đại thành Trường Lạc của Quan Trung có quy mô lớn hơn Trường Lăng, nhưng bất kể nhân khẩu cùng chiếm diện tích cũng không thua gì đại thành như Hoàng đô nước Sở. Hơn nữa phú thương tụ tập, mặc dù chiến sự hai nước Tần Sở đang đến thời điểm quyết liệt, tiêu hao lượng lớn nhân lực vật lực, nhưng Trường Lạc lại không thấy tiêu điều, ngược lại tài nguyên các nơi hội tụ ở Quan Trung trước tiên, sau đó mới chuyển đi tiền tuyến, hơn nữa đất Sở hỗn loạn đối với thương nhân Quan Trung mà nói, càng có thể dễ dàng thông thương, được bỏ qua vô số thuế má, có thể nói trong nguy hiểm lại ẩn chứa vô số kỳ ngộ, cho nên Trường Lạc hiện nay lại có vẻ càng thêm phồn hoa cùng rối ren.
Nguyên Vũ thích thanh tịnh, cho nên xe vua không vào thành, mà trực tiếp tiến về Hành cung bên ngoài thành Trường Lạc nghỉ ngơi.
Hành cung này nằm bên bờ sông lớn, lúc trước là một tòa miếu Long Vương, thương đội vận tải đường thủy ngày xưa đều làm lễ ở trước miếu Long Vương này, xin thuận buồm xuôi gió, chớ xảy ra loạn sự. Năm thứ năm sau khi Nguyên Vũ đăng cơ, từng tuần tra các thành Quan Trung một lần, đi ngang qua Trường Lạc liền ở lại nơi này, sau đó miếu Long Vương liền được cải tạo thành Hành cung của Hoàng đế, xung quanh trồng các loại cây cối, bên trong mặc dù thường xuyên có người quét dọn, nhưng vẫn không có người ở, cho nên thanh tĩnh đến cực điểm.
Hành cung của Hoàng đế, tuy Đế vương không có ở đây, nhưng cũng không ai dám chiếm cứ.
Tuy nhiên khi xe của Nguyên Vũ đến, y đã cảm nhận được có người ở trong Hành cung này.
Nhưng phản ứng của y lại chỉ là nhẹ nhàng thở dài.
Y xuống xe, đi vào cửa lớn, người đi theo y vào cửa miếu này chỉ có Từ Phúc, ngay cả Phù Tô cũng bị lưu lại trong đoàn xe.
- Ngươi tới rồi?
Y nhìn người đứng dưới gốc cây lớn nhất trong miếu này, nói ra,
- Vậy Trường Lăng do ai nắm giữ?.
Những lời này tuy bình thản nhưng lại ẩn giấu ý trách cứ, ý tứ bao hàm trong đó chính là ta đã không ở Trường Lăng, vậy ngươi sao có thể rời khỏi nơi ấy?
Người đứng dưới gốc cây lớn đó là Trịnh Tụ.
Nàng vậy mà cũng rời khỏi Trường Lăng, đi đến nơi này. Nàng và Nguyên Vũ đồng thời không ở Trường Lăng, đây thật sự là chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng nhìn biểu lộ nhàn nhạt, nghe những lời này của Nguyên Vũ, nàng chỉ nhẹ nhàng trả lời:
- Trường Lăng sở dĩ quan trọng, chỉ khi ngươi và ta ở nơi ấy.
Nguyên Vũ nghe ra nhiều ý hơn từ hai chữ "ngươi và ta" trong lời nói của nàng, y trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười, nói:
- Có đạo lý.
Trịnh Tụ im lặng nhìn y.
Lúc nàng và y ở Trường Lăng vốn không gặp nhau quá nhiều lần, hơn nữa sau khi mùa xuân đánh Sở, cũng mãi cho đến bây giờ mới có thể gặp mặt, nếu không phải nàng chờ y ở chỗ này trước, có lẽ còn phải chờ nửa tháng sau, hai người mới có thể gặp lại ở Trường Lăng.
Trong khoảng thời gian này, giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện, song giờ phút này, trong con ngươi nàng vẫn không có gợn sóng gì.
- Đi dạo với ta một chút.
Nàng nói một câu, sau đó xoay người lại đi về phía sau Hành cung.
Hành cung Long Vương này xây dựa lưng núi mà đối diện mặt sông, cửa sau có một con đường lên núi, sẽ có thể thông thẳng lên đỉnh núi.
Nàng đi trước, bước thẳng lên đỉnh núi, Nguyên Vũ cũng không nói lời nào mà chỉ bình tĩnh đi theo, sau khi lên đỉnh núi cả hai dừng bước. Nàng nhìn dòng sông lớn thông tới vùng quê, nhìn cảnh càng xa, sau hơn mười hơi thở thì nàng mới xoay người lại, nhìn Nguyên Vũ cùng Từ Phúc đi theo phía sau y, nói:
- Để ngươi đi dạo với ta một chút, thế mà lại không yên tâm, cuối cùng còn muốn Từ đại nhân đi theo.
Đuôi lông mày Nguyên Vũ khẽ động, y nhìn nàng thật sâu, nói:
- Diệp Tân Hà cũng ở cách đây không xa.
Trịnh Tụ cất bước, lướt qua người y, lúc xuống núi nàng nói:
- Người đời đều nói ta lãnh khốc, kỳ thật ngươi còn lãnh khốc hơn cả ta.
Nguyên Vũ hít sâu một hơi, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng nhịn xuống, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa hơn, chậm rãi nói:
- Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể thắng hay không.
Trịnh Tụ không hề đáp lại y nữa.
Nàng im lặng xuống núi, sau đó rời Hành cung và trở về Trường Lăng.
Từ Trường Lăng đến đây, nàng và Nguyên Vũ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi này, thậm chí ngay cả chuyện Nguyên Vũ và Đinh Ninh giao dịch, thả tiểu thư Thương gia cũng không hề được nhắc tới, nhưng lần gặp mặt này, bất kể là nàng hay Nguyên Vũ đều đã nhận được đáp án mà mỗi người đều muốn biết.
Mãi đến khi nàng rời đi thật lâu thì Nguyên Vũ mới xoay người lại, nhìn phương hướng nàng rời đi, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia đau đớn.
Có lẽ y chỉ đi dạo cùng nàng ở Trường Lăng giống như rất nhiều năm trước, chẳng qua lẻ loi một mình đuổi theo lên núi, không cho Từ Phúc đi theo, nàng có khả năng sẽ cho hắn hạt sen nơi Linh tuyền để chữa thương.
Nhưng y không thể mạo hiểm, cho dù nàng để Diệp Tân Hà tới đây cũng chỉ là muốn nhìn phản ứng của y.
Ở giữa một số người sẽ không cảm nhận được chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn là thất vọng với lẫn nhau.
......
Thời gian sẽ phai nhòa tất cả mọi thứ, đồng thời cũng sẽ để cho mọi người nhìn thấy tất cả mọi thứ rõ ràng.
Trong biển sâu, khi tiếng sấm trong thân thể Kiệt Ngư biến mất, hào quang thánh khiết bên ngoài cơ thể Đinh Ninh dần dần tiêu tan, hắn liền đứng trên lưng Kiệt Ngư, khẽ gật đầu với nó.
Kiệt Ngư cảm nhận được hắn muốn lên tòa thành nổi phía sau, song lần này nó lại không có bất kỳ địch ý nào, cũng không phải do Đinh Ninh vừa rồi giúp nó chấn động khí hải khiến cho nó đạt được chỗ tốt lớn lao, mà do nó đã có một loại kính sợ mãnh liệt đối với Đinh Ninh đang đứng trên lưng nó lúc này.
Nó có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này chỉ cần Đinh Ninh động ý niệm một cái là sẽ có thể dễ dàng chém giết nó.
Nhất là thanh kiếm bản mệnh trong khí hải Đinh Ninh, trong cảm giác của nó lúc này lại sắc bén đến cực điểm, làm cho nó có loại cảm giác hoàn toàn không thể ngăn cản.